Ads Tất cả mọi người đều hoan hô suy nghĩ : Thật là xinh đẹp a! Hôm nay thật sự là 1 ngày xinh đẹp nhất trong cả đời ta.
Mà vừa lúc này, Tạ Đan Quỳnh chân chính lặng lẽ từ Cửu Kiếp Không Gian đi
ra ngoài, đứng yên dưới bậc thang. Mà Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn tự nhiên
là công thành lui thân, một lần nữa lặng lẽ ẩn vào hư không.
Lúc đó chẳng biết đi đâu.
Hai lần đánh tráo nào cũng tiến hành hết sức hoàn mỹ, hoàn toàn có thể nói là thiên y vô phùng.
Kế tiếp tiếp sau mọi chuyên toàn bộ cũng tiến hành thuận lý thành chương.
Tạ Đan Quỳnh nhất phái thong dong từng cấp đi lên, tiếp nhận Mặc Vân Thiên con dân triều bái, rốt cục ngồi ở đó quan sát thiên địa !
Liên tiếp không ngừng có thanh âm pháo nổ vang suốt một canh giờ.
Vô địch Mặc Vân Thiên Đe!
Vô địch Quỳnh Hoa!
Vào giờ khắc này, đem tiếng xấu của Mặc Vân Thiên do đà từng bị thiên ma
che đậy quét sạch. Người Mặc Vân Thiên sau chuyện Nguyên Thiên Hạn lần
đầu tiên chân chính đứng thẳng eo lên !
Rất nhiều người, kích động rơi lệ đầy mặt.
Các ngươi có Đông Hoàng, chúng ta có Quỳnh Hoa Đại Đế!
Các ngươi có Yêu Hậu, chúng ta có Quỳnh Hoa Đại Đế!
Các ngươi có Thánh Quân, chúng ta còn có Quỳnh Hoa Đại Đế!
"Quỳnh Hoa Đại Đế vạn tuế!" Không biết là người nào, đầu tiên khàn giọng tiếng nói gọi một tiếng, nhưng ngay sau đó, vạn chúng phụ họa, trong lúc nhất thời, tiếng gọi ầm ỉ chấn hám thiên địa.
"Nhạc Nhi, cẩn thận chú ý những người đó." trong một mảnh tham náo động, Sở Dương truyền âm nói.
Sở Nhạc Nhi tỉnh táo nói : “Mục tiêu đà toàn bộ bị khóa, xác định không có mục tiêu lọt lưới."
Sở Dương hớn hở gật đầu.
Sở Nhạc Nhi vẫn chưa xuất thủ lần nào nhằm có thể bảo tồn chiến lực và còn tùy thân mang theo người mười viên Cửu Trọng Đan, chính là vì giờ khắc
này.
Lấy 1 thân thiên hạ vô địch độc công của nàng đem đám người
lúc trước khi có kẻ khiêu chiến gây chuyên ồn ào, có dụng ý dẫn dụ người khác đều bị nàng sử dụng Vô Hình Chi Độc điểm qua một lần.
Khi làm
những chuyện này, Sở Nhạc Nhi ẩn thân ở trong bóng tối, những người đó
cũng là chủ động nhảy ra chỗ sáng, mặc dù vẫn là ẩn thân trong đám người nhưng đối với Sở Nhạc Nhi có thần thức của Thánh Nhân trung cấp cao thủ mà nói, chỉ cần hắn đã từng nhảy ra thì sẻ không có thể thoát khỏi thần thức thao túng, không che dấu được.
Những độc chất này cũng
không thể đủ để khống chế hay giết chết những người này bởi vì quá phân
tán nhưng có thể xác định được mục tiêu tại bất kể chỗ nào.
"Nhất định phải bảo đảm không để cho bất kỳ một tên nào lọt lưới." Sở Dương trên mặt có sầu lo, còn có sát cơ nữa nói.
"Hiểu rồi." Sở Nhạc Nhi nhíu lông mày, trong con ngươi mỹ lệ tràn đầy sự trầm tĩnh và tự tin.
Sở Dương ánh mắt đảo qua, phát hiện đám người cố Độc Hành, Đổng Vô Thương
điều tức nay cũng đã khôi phục được không sai biệt lắm. Mà để cho Sở
Dương cảm thấy kinh ngạc là tốc độ khôi phục của Đàm Đàm lại so sánh với cố Độc Hành còn muốn nhanh hơn.
Dưới mắt, lại đã khôi phục đến trình độ hoàn toàn thần hoàn khí túc. Xem ra thằng này lần này tăng lên chính là không ít.
"Ngươi đi tìm Mạc Thiên Cơ, sau đó bảo hắn an bài nhân thủ cho ngươi." Sở
Dương truyền âm cho Sở Nhạc Nhi nói : “Sau đó cử hành tiệc rượu lên ngôi cho Tạ Đan Quỳnh, khi bên trong ăn mừng thì phía ngoài đem chút ít mục
tiêu kia thanh trừ đi."
Sở Nhạc Nhi đáp ứng, do dự một chút nói : “nên sử dụng phương pháp nào đây, hay là đại ca đi cùng ta?"
Sở Dương bất đắc dĩ nói: “vậy ta cũng sẽ tham gia hành động vậy"
Đối với việc tàn sát những địch nhân không có lực phản kháng kia tuy Sở
Dương hiện tại đà hận thấu xương nhưng hoàn toàn không muốn làm.
Sở Nhạc Nhi thật lòng phản đối nói : “Đại ca, hiện tại lên ngôi đại điển
đã hoàn thành, đây mới là lúc cần tàn sát những người đó, là thời điểm
cắt đứt Vạn thánh chân linh tốt nhất, ngươi chỉ sợ nhất định phải ra mặt mới được."
Sở Dương khó hiểu, hữu khí vô lực nói: “Được rồi, ta biết rồi."
Sở Nhạc Nhi cười khúc khích rồi đi về hướng Mạc Thiên Cơ.
Mặc Vân Thiên triệt triệt để để sôi trào.
Quỳnh Hoa Đại Để lấy phong thái tuyệt vời siêu dật, tuyệt vời vô thượng thần
công trực tiếp làm cho tất cả Mặc Vân Thiên vui mừng.
Mãi cho đến
thật lâu sau, Quỳnh Hoa Đại Đế ra mặt mời đám người Cửu Để Nhất Hậu rời
đi, nơi này vẫn còn ở trong cực độ cuồng hoan, mãi cho đến tháng sau làn sóng này mới từ từ rút đi...
Buổi tối hôm đó, ở trong Quỳnh Hoa Đế cung long trọng cử hành yến hội.
Đông Hoàng thì nhất định là đã đổi trở lại thành hàng thật rồi.
Tuyết Lệ Hàn đối với vị Thất đệ bảo bối kia của mình tất nhiên đã là giận đến mức không kềm được trình độ, sau khi rời khôi Thiên thiền đài thì vội
vàng tỉm cơ hội đem thằng này đổi lại.
Bản thân danh tiếng của "Đông
Hoàng" lúc trx gây dựng không dễ nhưng tổng cộng một điểm công phu căn
bản coi như là đà bị tên kia hủy đi tám chín phần mười, gia hỏa này tự
biết chọc đại họa nên vừa thấy chánh chủ lộ diện đà chạy mất. Tuy nhiên
không kịp, bị Tuyết Lệ Hàn trực tiếp chế trụ. Tuyết Lệ Hàn tự biết huynh đệ mình có miệng lưỡi sắc bén nên hoàn toàn không để ý tới mô hàng cầu
xin tha thứ mà trực tiếp dùng Khổn Long Tác đem trói lại ném vào trong
không gian giới chỉ của mình. Chờ bên này xong chuyện rồi mới hảo hảo xử lý thằng này.
Danh tiếng Đông Hoàng bị hủy, chuyên này có thể đơn giản sao?
Đến buổi tối hôm đó, Tuyết Lệ Hàn dù sớm có tâm lý chuẩn bị rồi nhưng ở
trong một đám Cửu Để Nhất Hậu, Yêu Hậu Yêu Tâm Nhi trừng mắt lạnh lùng
nhìn hắn. Vô Tỉnh Thiên Đế lòng mang bất mãn, Cuồng Kiếm Thiên Đế trợn
mắt, Viêm Dương Thiên Đế lạnh như băng, quả nhiên là hoàn toàn không có
không có nửa điểm sắc mặt tốt.
Duy nhất chỉ có Vô Cực Thiên Để Tử Vô Cực, cùng Võ Uy Thiên Đế Mạch Thanh Thanh, Phù Đồ Thiên Đế Mặc Hồi
Trần là khá hơn vì ba vị này trong dĩ vãng là người quen biết đã lâu của Đông Hoàng.
Chẳng qua là theo năm tháng biến thiên, Đông Hoàng cũng
không dám bảo đảm cái gì, một cái sắc mặt tốt thật sự không có nghĩa là
cái gì, gặp dịp thì ai chơi ai vẫn còn không biết a...
Đám người
Cửu Để Nhất Hậu kia lần này trong lên ngôi đại điển đứng thành hàng,
nhiều nhất chỉ là thái độ mặt ngoài nhưng trong lòng Tuyết Lệ Hàn cũng
không dám bảo đảm suy nghĩ của mọi người đều hoàn toàn nhất trí...
Nhất là đối với Cuồng Kiếm Thiên Đế Ngô Dã Cuồng cùng Băng Tuyết Thiên Đế
Mộng Cảnh Hồi, đối với hai người kia, Tuyết Lệ Hàn trong lòng rất nghi
ngờ.
Nghi ngờ cũng không phải là do vấn đề hiện tại mà là bởi vì, đã từng... Ở rất nhiều năm trước... Mọi người có quan hệ cá nhân rất
không tệ.
Hiện tại, hai người này cũng đã hoàn toàn đứng ở phía đối
lập với mình. Sự phát hiện này thực để làm cho Tuyết Lệ Hàn cảm giác
trong đó có kỳ hoặc, nhưng lại không thể hỏi rõ được...
Ngoài việc Đông Hoàng bị mọi người "Ghét bỏ" ra thì bữa tiệc này coi như là khách và chủ cùng vui mừng.
Nhưng ba đào ngầm mãnh liệt cũng chưa dừng lại, điểm này thì Tạ Đan Quỳnh cũng cảm giác được.
Cho nên Tạ Đan Quỳnh sau khi nói vài câu xã giao đơn giản thì tạ từ nói hôm nay liên tràng đại chiến, thân thể hư hao quá độ mà cáo lỗi rời tiệc,
lưu lại chô này cho lão bàng hữu và lão đối thủ mấy trăm vạn năm giải
quyết chuyên của bọn họ.
Mặc dù Tạ Đan Quỳnh thân là chủ nhân lại rời tiệc đầu tiên, chủ
nhân đi rồi chỉ để lại khách nhân ở nơi này điểm này thoạt nhìn có chút
không ổn nhưng đối với đám người này thì đây lại là phù hợp. Tất cả đều
là lão bàng hữu mười vạn năm không thấy, nếu ở giữa có một người mới
không quen thì không thể nói thoải mái, đó mới là chuyện không vui.
Đối với Tạ Đan Quỳnh, Cửu Đế Nhất Hậu ngoài mặt cũng tỏ vẻ hiểu được, hôm
nay mặc dù chẳng qua là đại chiến mấy trận, nhưng đối thủ của Tạ Đan
Quỳnh không có một người nào không phải là nhân vật bình thường. Nhất là Vụ tiên sinh kia lại càng là cao thủ, Tạ Đan Quỳnh giờ phút này thể lực chống đỡ hết nổi mới là lẽ phải, nếu quả thật không hư hao chút nào,
thể lực dư thừa, cái đó mới làm cho đám người Cửu Đế Nhất Hậu nghi ngờ.
Quỳnh Hoa Đại Đế vừa đi, Trung Cực Thiên Vô Tình Thiên Đế Túy Vô Tình cũng
rất dứt khoát đứng lên, hướng về phía Tuyết Lệ Hàn nói: “Đông Hoàng hôm
nay thật là uy thế rung trời, không giống bình thường, tất nhiên để cho
tiểu đệ đại khai một lần nhãn giới, bội phục bội phục."
Những lời này nói xong hình như là dễ nói, nhưng trong giọng nói chân chính là có chút âm dương quái khí.
Tuyết Lệ Hàn nhàn nhạt nói: “Thật sao? nói mấy câu nói uy thế rung trời? Như
vậy ở trong mắt Túy huynh, uy thế này đă là rung trời rồi, thật đúng là
quá dễ dàng đi."
Viêm Dương Thiên Đế Long Ảnh Huyễn cười hắc hắc nói : “Người khác nói mấy câu dĩ nhiên không có được uy thế như vậy nhưng
Đông Hoàng bệ hạ nói lại không giống, thật là không giống bình thường,
không giống bình thường a."
Tuyết Lệ Hàn chém xéo mắt, cười lạnh
nói: “Vậy ngươi chỉ sợ là có chút cô lậu quả văn, bản Đông Hoàng không
phải vào lúc này mới uy thế rung trời như vậy mà là từ thật lâu trước
cũng đã lừng lây khắp thiên hạ ; chớ nói Bổn để chỉ có nói mấy câu nói
mà thôi, coi như là một câu nói cũng không nói, bản Đông Hoàng ngồi ở
chỗ nầy cũng đã là vô hạn uy thế... Mà điểm này, Viêm Dương Thiên Đế mặc dù danh chấn nhất phương, nhưng, ha hả..."
Một tiếng "Ha hả." này chân chính ý vị thâm trường.
Trong không gian, người giả mạo kia bĩu môi nóí : Ngươi còn nói ta tính
sao... Ngươi bây giờ không thấy ta nói uy thế như vậy sao... y.
Nhưng hắn nào biết đâu ràng, nếu không phải lúc trước hắn làm loạn như vậy
thì hiện tại Tuyết Lệ Hàn căn bản không cần làm như vậy.
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh mùi thuốc súng dường như có chút nồng đậm.
Trận thịnh yến này đến thời điểm cuối cùng, trong hoàng cung đám thị vệ cùng cảm giác thần trí hôn mê sau đó ngủ đi không còn tri giác nữa.
Đợi đến sáng sớm hôm sau tỉnh lại nhìn vào trong đại điện thấy im ắng, hoàn toàn không có động tĩnh, tất cả bài biện đều ở đúng vị trí, tựa hồ
không có chuyên gì phát sinh quá vậy...
Duy nhất một chút xíu dị thường, cũng cũng chỉ có một cái thìa ngọc bị gẫy thành hai khúc.
Cái này dường như cũng không tính là cái gì dị thường, phàm là yến hội lần
nào mà không có vài bộ đồ ăn bị tổn hại đây, lần này cũng chỉ có một cái thìa bị chặt đứt, thật sự không coi vào đâu, bình thường...
Mọi
người vội thu dọn. Tuy nhiên không ai biết đêm qua, ở trong đại điện này đám người Cửu Đế Nhất Hậu ở trong đại điện này chiến đấu một cuộc!
Ân, chính xác một điểm nói, hẳn là đánh một cuộc hỗn chiến.
Quần đấu!