Ads Bốn người đồng thời cười to nói : “Quỳnh Hoa hảo khí phách, bất quá
chúng ta trăm vạn năm xông xáo thiên hạ, sinh tử đã sớm phai nhạt, chỉ
sợ không cẩn thận làm bị thương Tạ huynh, đó mới là đáng tiếc nuối đây."
Bọn họ cũng không gọi Tạ Đan Quỳnh là 'Quỳnh Hoa bệ hạ" mà gọi là Tạ huynh, hiển nhiên cũng sẽ không thừa nhận Tạ Đan Quỳnh lên Thiên Đế vị.
'Tạ Đan Quỳnh trong mắt sát cơ lóe lên, chắp tay ở phía sau, lạnh nhạt nói: “Lời ra như gió, vạn lần chớ hối hận."
Vô Tình Thiên Đế Túy Vô Tình tức thời nói : “Lúc trước Bổn đế trước khi
đến, Thánh Quân bệ hạ đã từng trịnh trọng dặn dò quá, đám người Khuất Vô Lượng mặc dù tâm tình có thể lý giải nhưng cách làm nhưng cũng có chút
thiên kích. Bất quá... Mọi người tranh luận có thể, bất quá ngàn vạn lần không nên tổn thương hòa khí, cũng không nên làm chuyên mất mạng..." Dù sao hiện tại thiên ma lên cao, khát chiếm Cửu Trọng Thiên Khuyết, chúng ta nên bảo tồn chiến lực, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị đi chiến đấu
thiên ma, tĩnh bình Ma hoạn."
Long Ảnh Huyễn cảm khái nói :
“Thánh Quân bệ hạ thật là cao chiêm viễn chúc, mưu tính sâu xa... Làm
cho không người ta vô hạn cảm thán..."
'Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn, cười lạnh một tiếng, âm dương quái khí nói : “Cao chiêm viễn chúc? Mưu tính
sâu xa? Ta làm sao lại không có nhìn ra đây, mặc dù lời hay người người
sẽ nói, nhưng nói riêng về người khác phần làm bộ này làm cho Bổn đế ghê răng! Lúc này mới vừa nghe được hai câu này làm cho Bổn đế buồn nôn,
con mẹ nó xui xẻo, Bổn để hôm nay ra cửa đã quên nhìn lịch, nhất là với
mấy gia hỏa này các ngươi ở chung một chỗ giao thiệp, tại sao lại có thể quên nhìn lịch đây? Đây là Bổn để sai lầm a!"
Túy Vô Tình âm
lãnh nói: “Tuyết Lệ Hàn, ngươi nói như thể là ở coi rẻ Thánh Quân các hạ sao? Hay là đang chất vấn Thánh Quân bệ hạ đó? Hay hoặc giả là phản đối quyết định của Thánh Quân bệ hạ quyết?" Yêu Hậu Yêu Tâm Nhi lạnh lùng
nói : “Coi rẻ? Tài quyết? Những thứ này thì có cái gì đáng thảo luận
chứ? hơn nữa... Không chỉ là Đông Hoàng bệ hạ nghĩ như thể, ngay cả bổn
hậu cũng nghe không lọt tai. Xem ra bổn hậu hôm naỵ cũng là không nhìn
lịch rồi, hôm nay thiên địa mặc dù là mọi chuyên đều thuận lợi nhưng
phải cẩn thận tiểu nhân! Làm sao tiểu nhân khó tìm, ngụy quân tử thì nơi nơi đều có, nhưng thế gian ngụy quân tử có thể làm được đến trình độ
này mới thật sự là đăng phong tạo cực, không có hướng mà không lợi! Tỷ
như Thánh Quân bệ hạ là như thể."
Túy Vô Tình con ngươi co rút lại nói : “Yêu Hậu bệ hạ, lời ra như gió, hối hận đã muộn, nói là phải gánh chịu hậu quả đó."
Yêu Tâm Nhi cười lạnh nói : “Hậu quả? Cái gì hậu quả? Cửu Trọng Thiên
Khuyết này có hậu quả gì mà Yêu Tâm Nhi ta không thể thừa nhận?"
Nàng lạnh lùng nói: “Từ lúc ngươi nói những lời này ta cũng có thể nghe ra
được một... tầng ý tứ khác. Thánh Quân trước đó đã biết có người tới
khiêu chiến, thậm chí còn là rất thần kỳ biết người khiêu chiến là ai,
bản lĩnh biết trước như vậy quả nhiên không phải là ta có thể bằng....
Chẳng qua là, hắn thân là Thiên Khuyết chúa tể, chẳng những không có chủ động dàn xếp ổn thỏa ngược lại còn ở phía sau thêm dầu vào lửa... Ở cục diện cỡi hổ khó xuống như vậy lại còn có thể nói một câu lấy đại cục
làm trọng? Cái gì đại cục? Chính hắn nhìn được đại cục sao? Quả thực
chính là buồn cười chí cực, làm người ta cười chê!"
'Đông Hoàng
Tuyết Lệ Hàn nói: “Nếu như nói làm kỹ nữ còn muốn được lập đền thờ trinh tiết nói không ngoài vương bát!" hắn dừng một chút sau lại tăng thêm
một chữ nói: đản!"
Hắn vốn là chỉ muốn nói vương bát, nhưng nhớ
tới muội muội mình chính là lão bà của Thánh Quân, nói Thánh Quân là
vương bát chẳng khác nào là nói muội muội mình ôm nhầm người, cảm giác
không ổn, không thể làm gì khác hơn là lại tăng thêm một chữ đản.
Vô Tình Thiên Để sắc mặt sầm lại, biết mình nói sai nên một hồi lâu không nói gì.
Tại lúc này tùy ý giải thích thế nào cũng không làm nên chuyện gì.
Giờ phút này, Khuất Vô Lượng đã hóa thành một đạo cầu vồng dẫn đầu xông lên trời cao, đứng tại trong hư không, hóa thành một cái bóng người tản ra
huy hoàng kim quang màu vàng lạnh lùng nói : “Tạ Đan Quỳnh, lên đây đi, ở trước mặt thiên hạ anh hùng triển lộ ra một chút thủ đoạn để có thể trở thành Mặc Vân Thiên Đế đi!"
Tạ Đan Quỳnh chậm rãi nhẹ nhàng bay lên, vóc người cao ngất, tay áo bồng bềnh, lăng không mà đi, đứng ở trước
mặt Khuất Vô Lượng thản nhiên nói : “Khuất Vô Lượng, ngươi cũng sống lâu như thế nên biết, nếu như nói sinh tử có đôi khi thật rất đơn giản,
ngươi nếu như là sống cố nhiên có thể tiếp tục hưởng thụ, tiếp tục oai
phong một cõi, nhưng nếu như là bỏ mình, như vậy, bất kể ngươi khi còn
sống tên là gì, sau khi chết ngươi chỉ có một tên, đó chính là: Thi
thể."
Sau một khắc, Tạ Đan Quỳnh rất là thận trọng nói tiếp: “Ta
thật lòng không hy vọng ngươi chết, ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ kỹ
càng lại."
Khuất Vô Lượng cười to nói : “Quỳnh Hoa Đại Đế ý tứ là ngươi sẽ giết ta hả? Ngươi có nắm chắc giết được ta không ?"
Những lời này mang theo ý khiêu khích.
'Tạ Đan Quỳnh, trong thần sắc mang theo sự thương hại cũng không chút nào
né tránh, nhẹ giọng nói : “Giết ngươi như giết gà, cần gì phải tiếc
nuối?"
Khuất Vô Lượng giận cười nói : “Đã như vậy, xin mời Tạ
huynh vất vả đưa ta 1 đoạn đường sao." Vừa nói, vị Đại Lộc Sơn Vương cầm kiếm nơi tay, trường kiểm trên không trung chợt lóe lên rồi một đạo
kiếm quang đột nhiên bắn ra, tròn như cột trụ dài đến trăm trượng!
Một kiểm này khí thể rộng lớn chí cực, cũng không phải là bổ về phía Tạ Đan Quỳnh mà là tại trong hư không bổ một kiếm. Tất cả thấy một màn này thì không người nào không là hoa mắt, quả nhiên là lớn tiếng dọa người,
Nhất Minh kinh thể.
Tạ Đan Quỳnh đứng chắp tay, trên mặt như cũ
là một bộ nhàn nhạt cười cười, thanh sắc bất động, thoáng như không thấy kinh thiên nhất kiếm kia.
"Tạ Đan Quỳnh... nói đến sinh tử là do
ngươi nói, đi Hoàng Tuyền đưa ma cũng không thể oán giận được ta." Khuất Vô Lượng hiển nhiên
rất rõ ràng thực lực của vị Quỳnh Hoa Đại Đế hiện tại này cho nên ở trước mặt mọi người xác nhận lần nữa, tránh cho
nhiều người tức giận.
Nhưng cử động lần này của hắn cũng lộ ra sát cơ trong lòng, cho thấy hắn đã hạ quyết tâm không để cho Tạ Đan Quỳnh sống sót.
Tạ Đan Quỳnh như cũ nhất phái thong dong, nhẹ giọng nói : “Đến đây đi. Chớ để bỏ lỡ canh giờ, "
Khuất Vô Lượng thét dài một tiếng thanh chấn toàn trường, mọi người tại chỗ
tất cả trong lòng căng thẳng, chỉ thấy một đạo quang hoa rực rỡ từ trong tay của hắn dâng lên, trường kiếm một quyển lại hóa thành một đầu hổ
lớn uy thế đã đủ Thôn Thiên Phệ Địa, cả người sặc sỡ lấp lánh hướng về
phía Tạ Đan Quỳnh chém tới.
'Thí Hổ Chi Kiếm!"
Người có kiến
thức ai nấy trong lòng rung mạnh. Một kiếm này chính là lấy tinh thần
lực thúc dục tự thân kiếm quang, đem toàn bộ chân nguyên ngưng hóa thành Thần tủy, một kiếm vừa ra cũng có đủ để uy năng Thôn Thực Thiên Địa.
Trong truyền thuyết, Hổ Vương có thể Thôn Thiên Phệ Địa. Mà trong yêu tộc có
vua Hổ Tộc, nếu như là không thể đạt tới cảnh giới như vậy sẽ không đủ
tư cách Phong vương.
Khuất Vô Lượng xuất một kiêm này tự nhiên là vì
giết địch, thứ hai là vỉ uy hiếp mọi người, thứ ba cũng là biểu diên tự
thân thực lực. Nói cách khác: Ta đã đạt được điều kiện làm Vương giả và
từ có tư cách vấn đỉnh Thiên Để vị hôm nay!
Là một tầng ý tứ như vậy.
Đầu hổ dài chừng trăm trượng kia rung đùi đắc ý, bên trong có xen lẫn vô số đạo kiểm quang điên cuồng gào thét lao tới.
Sở Dương bên cạnh Tạ Đan Quỳnh lúc này đã biến hóa hình dáng tướng mạo sắc mặt trong nháy mắt biến đổi: Nếu như là giờ phút này người tại chỗ là
bản thân, sợ ràng riêng chỉ một chiêu này bản thân sẽ phải mất mặt trước mọi người, cho dù không đến nôi một chiêu bị thua nhưng cũng bất quá
chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi!
Đây là sự chênh lệch về tầng thứ chứ không phải là do thiên phú hay thiểu khắc khổ tu hành và là chuyên không có cách nào!
Lại thấy trên không trung 'Tạ Đan Quỳnh, vẫn đứng vững vàng như núi, trên
người bất động, hạ thân không dời không tránh không né, trên mặt vân
mang theo nụ cười tiêu sái, cổ tay khẽ rung lên rồi một đóa Quỳnh Hoa
trắng noãn hiện ở trong tay hắn mà nói : “Quỳnh Hoa ra, bách hoa tàn,
Mặc Vân Thiên ai dám tranh phong..., "
Trong tiếng ngâm nga, thánh
khiết Quỳnh Hoa xoay tròn bay ra, vừa rời khỏi ngón tay trong nháy mắt
rõ ràng chỉ là một đóa Quỳnh Hoa nhưng rời ngón tay đi rồi nói lại nhanh chóng chia ra làm hai, hai thành bốn, bốn thành tám... Trước sau bất
quá trong nháy mắt trên bầu trời tất cả đều là Quỳnh Hoa rực rỡ chói mắt người xem.
Giờ khắc này, thiên địa càn khôn nơi nơi là vô số hoa cỏ diễm lệ đồng thời phóng ra, đẹp không sao tả xiết.
Tất cả mọi người ở trong 1 cái chớp mắt này hoa mắt thần mê, đối mặt với
phong hoa diễm tuyệt thiên hạ như vậy cơ hồ bị lạc mất tâm thần.
Quỳnh Hoa như biển che khuất bầu trời, bao phủ thiên địa nên một cách tự nhiên cùng lúc bao phủ con hổ khổng lồ kia.
Không ngừng có Quỳnh Hoa mới phóng ra, tầng tầng lớp lớp, tựa hồ như không ngừng nở rộ đến chân trời góc biển,."
Hơn tựa hồ muốn nở ra ở trong lòng mỗi người. Nhưng trong khôn cùng diêm lệ này cũng bao hàm khôn cùng sát cơ. Người người vào giờ khắc này cũng ý
thức được: Chờ khi Quỳnh Hoa mở ra tới đỉnh phong chính là lúc sát cơ
xảy ra "
Quỳnh Hoa Đại Đế không có che dấu sát cơ. Ngay cả là đối mặt với việc Thánh Quân trước đó khuyên giải nhưng cũng là khư khư cố chấp.
Phải giết!
Quỳnh Hoa Đại Đế ngâm nga: cả đời phóng ra không người biết,hôm nay du ngoạn sơn thuỷ nhất đỉnh mạng...
Tạ Đan Quỳnh nhìn thấy một màn trước mặt này cũng là hoa cả, hắn thấy vậy
mà tâm hồn đều say thở dài nói : “Quỳnh Hoa lại có thể mở ra đến trình
độ như vậy... cái này quả nhiên là để cho ta nằm mơ cũng không nghĩ
ra... Cuộc đời này tương lai vô cùng, thì ra con đường ta đi theo lại có hay như vậy..."
Sau một khắc, một tiếng kêu thê lương chí cực
thảm thiết truyền ra, giữa không trung Đại Lộc Sơn Vương Khuất Vô Lượng
hóa thành cầu vồng lao nhanh thoát ra.
Tuy nhiên đạo cầu vồng kia vô luận chập chờn né tránh như thế nào nhưng thủy chung chạy không thoát khỏi Quỳnh Hoa truy đuổi.
Thí Hổ Chi Kiểm đã sớm sụp đổ, Đại Lộc Sơn Vương Khuất Vô Lượng đối mặt với kinh thể Thần chiêu như vậy thì sợ đến vỡ mật, bỏ mạng chạỵ trốn: Nhưng Quỳnh Hoa này như biển tràn ngập mỗi phân mỗi một tấc không gian không
cho hắn chỗ chạy trốn.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, Quỳnh Hoa Đại
Đế trong tình báo chỉ có tu vi Thánh Nhân trung cấp nay lại có thể thi
triển ra tuyệt sát lực lượng như vậy.
Đạo cầu vồng này bị Quỳnh
Hoa không ngừng ngăn trở, tả trùng hữu đột, dần dần loạn rồi mà Quỳnh
Hoa vẫn không ngừng nở rộ, như cũ vô biên vô hạn, không sót chỗ nào.
Rốt cục, Quỳnh Hoa Đại Đế nhẹ nhàng cười một tiếng mà thản nhiên nói : “Lúc đồ ma ngươi không thấy đầu mà nay khi tranh danh đoạt lợi thì ngươi lại rất tích cực: người như thế lưu lại làm gì? nhìn Bổn đế giết đi... để
tiêu trừ nội loạn."
Đột nhiên, trên không trung là một mảnh thanh bạch.