Ads Cho dù là thần bàn quỷ tính Mạc Thiên Cơ, cửu kiếp trí nang, đối diện
với việc này cũng chẳng có cách nào. Ánh mắt ngơ ngác một hồi, trừ trừ
một lúc, rốt cuộc vẫn trở về phòng. Một đêm này trăn trọc, thở dài liên
thanh, không thể nào ngủ được, nhưng lại không dám phóng thần thức dò
xét, như vậy thì quá bỉ ổi rồi. Vô duyên vô cứ tự gây sức ép cho mình,
khiến hai mắt thâm quầng...
"Khốn kiếp! Khốn kiếp! Không ngờ
không coi ta vào đâu, dám chui vào phòng muội muội ta! Lại còn được muội muội ta chủ động kéo vào!" Mạc Thiên Cơ cảm thấy khó chịu không thôi,
thấp giọng rít gào: "Thật quá đáng....!"
...
"Sở Dương, không có việc gì chứ?" Mạc Khinh Vũ đóng cửa lại, hỏi.
"Không có gì, chỉ đột nhiên nhớ ngươi, rất nhớ rất nhớ ngươi." Sở Dương thâm tình nói: "Đêm nay ta muốn ôm ngươi ngủ."
Mạc Khinh Vũ đỏ mặt, sẵng giọng: "Trước kia chưa ôm qua bao giờ à?" Không ngờ không cự tuyệt.
Sở Dương cười hắc hắc, một lèo cời quần áo ra, đang định chui vào trong chăn thơm ngào ngạt.
"Đi rửa chân trước đã!" Mạc Khinh Vũ quát khẽ một tiếng: "Thối chết mất!"
"Hôm trước vừa mới tắm mà. Thối chỗ nào..." Sở Dương vẻ mặt vô tội.
Trong ánh mắt oán giận của Mạc Khinh Vũ, phấn quyền tú cước nhất tề phóng
tới. Sở ngự tọa vẻ mặt rối rắm bị đánh cho bay xuống giường. Bốc tuyết,
hóa thủy, rửa chân, liên tiếp than thở.
Ngay cả chính bản thân Sở Dương cũng không biết đây là chuyện gì. Mình có cảnh giới chí tôn rồi,
tẩy gân phạt tủy đã không biết bao nhiêu lần, lẽ ra cái loại thối chân
này chỉ có thế tục mới có, không nên xuất hiện trên người mình mới đúng.
Đám huynh đệ của hắn, bao gồm cả Đổng Vô Thương - kẻ hồi trước có hai cái
chân thối không thể ngửi được... hiện tại cũng không còn mùi thối nữa
rồi. Nhưng mình... chỉ cần vận động một chút, sau đó cởi giày ra, cả căn phòng lập tức thum thủm mùi cá thối, xua thế nào cũng không hết.
Thật quá quái rồi. Cái này không hợp lý nha.
Chuyện lẽ ra chỉ cần động ý niệm một cái là phải biến mất... nhưng mình cả hai kiếp đều không thay đổi được khuyết điểm này? Kiếp trước dừng lại ở
vương cấp còn dễ nói, hiện tại mình đã là cảnh giới chí tôn rồi, chẳng
lẽ vẫn phải thối tới tận Cửu Trọng Thiên Khuyết sao?
Dùng tuyết
đọng lạnh lẽo chà xát hồi lâu, Sở Dương rốt cuộc cũng được ân chuẩn vào
nhà. Mạc Khinh Vũ hít hít mấy hơi, xác định không còn mùi gì nữa, mới tỏ vẻ thừa nhận, hừ một tiếng.
Trong lòng Sở Dương cảm thấy ấm áp,
nhớ tới kiếp trước, mỗi lần trước khi mình lên giường đều bị kiểm tra
như vậy. Không nhịn được dâng lên ý cười trong lòng.
Mạc Khinh Vũ hỏi: "Ngươi cười cái gì? Có phải đang nghĩ tới chuyện xấu xa gì phải không?"
Sở Dương ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Nào có nghĩ tới chuyện xấu xa
gì. Ta chỉ nhớ tới trước kia... ngươi dường như cũng để ý tới cái này
nhất, ha ha..."
Mạc Khinh Vũ đỏ mặt lên, nói: "Bất quá nhắc tới cũng kỳ quái, chân ngươi thế nào đã đạt tới giới chí tôn vẫn... vẫn như vậy?"
Sở Dương vuốt vuốt mũi cường gượng: "Ta làm sao biết, kiếp trước kiếp này
đều như vậy, không biết sau này, còn có kiếp sau, có thể tiếp tục như
vậy hay không...."
"Còn có kiếp sau nữa? Nói mau ngươi đến tìm ta có chuyện gì?" Mạc Khinh Vũ tựa bên giường.
"Ngươi vào đây trước đi, có chuyện tốt." Sở Dương vỗ vỗ nửa phần chăn còn
trống, cười vô cùng gian manh: "Ngươi vào rồi nói, thật sự có chuyện tốt cho ngươi."
"Phi!" Sắc mặt Mạc Khinh Vũ gần như giống hệt với màu sắc y phục, gắt giọng: "Bại hoại!"
Mới đưa tay cởi được một cái cúc, đột nhiên đỏ mặt quay đầu đi: "Ngươi quay đầu đi đã!"
Sở Dương thở dài: "Cho dù không quay đầu đi thì có gì để ngắm chứ? Ngươi
hiện tại mười lăm còn chưa tới... Cùng lắm cũng cũng chỉ như hạt đậu
thôi... Cả người toàn xương sườn, trước không lồi, sau không vểnh, có gì xem chứ... Qua vài năm nữa còn tạm được."
Mạc Khinh Vũ nghe vậy
liền giận dữ, hờn dỗi: "Người ta như vậy rồi, ghét bỏ ta cứ việc nói
thẳng ra là được. Cho ngươi đi ôm người khác ngủ, ôm người nào vừa lồi
vừa vểnh ấy, khẳng định thoải mái hơn ôm ta!"
Tâm niệm Sở Dương
xoay chuyển thật nhanh, biết mình nói sai rồi, tự dưng lại đi chê người
ta. Vội vàng nhận lỗi, nhưng Mạc Khinh Vũ chỉ mặt lạnh không chịu há
miệng, bộ dáng giống như tuyên bố được lý không tha người, khiến cho Sở
Dương thầm hô kiếp này không thể so với kiếp trước nha.
Bất đắc
dĩ, Sở diêm vương đành phải phát huy ưu thế bác văn cường ký ( biết
nhiều nhớ lâu ) của mình, liên tiếp kể mấy câu chuyện cười, lúc này mới
khiến Mạc Khinh Vũ chuyển giận thành vui.
Cũng không phải chuyện
buồn cười, toàn chuyện cũ rích cả, nhưng biểu tình nghiêm túc của Sở ngự tọa thật sự là khiến người ta buồn cười.
còn một điểm nữa là Sở diêm vương kể chuyện cười, nhưng phần tâm ý này lại là mười phần.
Bất quá, Mạc Khinh Vũ vẫn kiên trì, ngươi nhanh quay mặt đi chỗ khác cho ta! Không được nhìn! Nửa điểm cũng không được nhìn!
Sở Dương giở hết chiêu số, xuất hết pháp bảo, nhưng vẫn không xoay chuyển
được, đành phải đáp ứng vô điều kiện, xoay người đi chỗ khác, chỉ nghe
thấy bên người vang lên thanh âm xoàn xoạt, tiếp đó, một thân thể mềm
mại ấm áp đã run run chui vào trong chăn.
Sở Dương quay đầu lại,
ngưng thần nhìn, chỉ thấy Mạc Khinh Vũ mặc đồ lót trên người, úp mặt vào chăn, sống chết không chịu ngẩng lên.
"Mỹ nhân, còn không nhanh
ngẩng đầu lên, để đại gia xem xem. Đại gia thấy cao hứng, lại khen
thưởng ngươi." Sở Dương cười hắc hắc, ra vẻ lưu manh.
"Bình
thường chẳng có gì dặc biệt , không cho ngươi xem!" Mạc Khinh Vũ gắp gao cúi đầu, miệng cực kỳ kiên cường, nhưng mặt cười thẹn thùng đã sớm bán
đứng nàng.
"Không đặc biệt thì không đặc biệt, ngươi không cho ta xem mặt đúng không? Vậy ta không nhìn mặt nữa, nhìn chỗ khác, còn có
rất nhiều chỗ để xem, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này..."
Đôi tay của Sở lưu manh đã thò ra, tấn công như độc xà.
Mạc Khinh Vũ bất ngờ giật mình, thân hình nhỏ hắn cuộn tròn lại, ra sức
chống cự, liều chết không theo. Cả gương mặt cũng đã biến thành đỏ bừng, ngay cả hai cánh tai cũng đỏ lên rồi.
"Nha đầu ngươi đó, đều là
lão phu lão thê cả rồi còn thẹn thùng gì chứ...." Sở Dương cười quái dị
một tiếng, kéo nàng vào trong lòng, tiếp đó sảng khoái rên rỉ một tiếng: "Thật mịn màng, thật mềm mại, làm sao lại có thể mịn màng như vạy chứ."
"Phi, ai là lão phu thê với ngươi, vô sỉ!" Mạc Khinh Vũ hung hăng cắn một cái lên vai hắn, oán giận nói: "Còn không buông tay!"
Sở Dương nào chịu buông tay, ngược lại càng áp sát gần hơn, đến tận khi
giữa hai người gần như không còn chút khoảng cách đáng nói.
Da
thịt xích lõa hai người áp sát với nhau không có khoảng cách, Mạc Khinh
Vũ lập tức khẽ run rẩy kịch liệt giống như bị điện giật, lập tức cũng
thấy tay Sở Dương không chịu thành thật, một đường lướt xuống, cuối cùng dừng lại trên kiều đồn của mình.
Không nhịn được khẽ rên rỉ một
tiếng, phản kháng. Nhưng lúc này Sở Dương cũng đã dừng lại bất động.
Trong lòng Mạc Khinh Vũ vừa động, rốt cuộc thấp giọng cầu xin tha thứ,
nói: "Sở Dương, bây giờ còn chưa được... ta ta ta.. chờ vài năm nữa..."
Sở Dương nói: "Không nên cử động."
Mạc Khinh Vũ vừa thẹn vừa xấu hổ, bàn tay mềm mại hung hăng nhéo hắn một
cái, trong lòng vô hạn lo lắng: Chẳng lẽ bây giờ hắn.. muốn?"
Nhưng dị biến đột nhiên phát sinh, Mạc Khinh Vũ đột nhiên cảm thấy một cỗ lực lượng sinh mệnh tinh thần tới cực điểm, từ trên người Sở Dương chậm rãi tràn ra, càng lúc càng rộng, thậm chí còn bao phủ cả người mình ở bên
trong.
Giờ khắc này, Mạc Khinh Vũ chỉ cảm thấy toàn thân đều nhẹ
bẫng đi, giống như đang ở tiên cảnh, như mộng như ảo, như mê như say.
Giống như đột nhiên thoát khỏi bầu không khí nhơ bẩn nhất, tiến vào một
hoa viên xanh mướt trong lành, hưởng thụ tư vị sảng khoái nhất của không khí tươi mát sạch sẽ.
Đúng vậy, so sánh với khí tức sinh mệnh tự nhiên tươi mát tới cực điểm hiện giờ, không khí vừa mới rồi quả thực
giống nhơ bẩn giống như cống thoát nước vậy. Chênh lệnh như trời với
đất, hoàn toàn không có gì để so sánh.
Ngay sau đó, một cỗ sinh
cơ nồng đậm tới cực điểm, từ trên người Sở Dương trực tiếp tràn vào cơ
thể mình. Mạc Khinh Vũ còn đang kinh ngạc, chẳng biết tại sao lại có dị
biến như vậy thì lại nghe Sở Dương nói: "Tiểu nha đầu ngốc ngươi đó,
thật cho rằng ta nghĩ tới mấy chuyện xấu xa kia sao?? Vừa nói có thứ tốt cho ngươi, ngươi lại không tin. Hiện giờ đã tin chưa? Còn không nhanh
tĩnh tâm lại, dẫn cỗ khí tức sinh mệnh này vào kinh mạch, cải thiện thể
chất, còn đợi đến khi nào nữa?"
Noi xong lại nhẹ nhàng vỗ lên đầu Mạc Khinh Vũ. Một cỗ lực lượng thần dị cực kỳ tươi mát tiến vào cơ thể, Mạc Khinh Vũ lập tức cảm thấy tâm thần sảng khoái, tâm ngiệm xoay
chuyển thật nhanh, lập tức biết được Sở Dương nhất định là nhận được kỳ
ngộ nào đó, muốn chia xẻ với mình.
Nào còn dám thất lễ, xua bỏ
tất cả ý niệm trong lòng, thủ vững đan điền, dẫn dắt cỗ lực lượng sinh
mệnh tinh túy này tiến vào kinh mạch, chậm rãi vận hành, dần dần tiến
vào cảnh giới vong ngã...
Trong Cửu Kiếp không gian.
Hạt giống sinh mệnh thụ vừa tới tay đã rơi vào trong Thánh Linh chi tuyền.
Hạt giống vừa mới rơi vào, gần như ngay lập tức, tuyền thủy vốn tĩnh lặng
không một gợn sóng đột nhiên xuất biến hóa, cuồn cuộn giống như sôi
trào, vô số sương mù nồng đậm, gần như muốn hình thành thực chất không
ngừng xuất hiện. Chỉ trong một chớp mắt, gần như đã bao phủ toàn bộ Cửu
Kiếp không gian.
kiếm linh đang ngâm mình trong Thối Hồi tuyền
giật mình tỉnh giấc, liếc mắt nhìn kỷ cảnh xung quanh, không khỏi há hốc miệng, không thể ngậm lại được.
"Tuyền thủy sinh biến, chẳng lẽ
hạt giống sinh mệnh thụ tới tay?" THần sắc kiếm linh tràn dầy vẻ kích
động, càng có mấy phần khó tin tưởng.
Vẻ mặt Sở Dương sảng khoái: "ờ!"
Hắn đương nhiên là đang tham lam hấp thu khí tức sinh mệnh. Thật sự là toàn thân ba vạn sáu ngàn lỗ chân lông đều mở rộng, có lẽ thần tiên cũng
không thể khoan khái như mình hiện giờ.
"Sinh Mệnh chi tuyền lột
xác thành hình, gần như tương đương sáng lập một thế giới!" kiếm linh
thở dài: "Bình thường , khi Sinh Mệnh chi tuyền thành hình, bởi vì lột
xác mà tỏa ra sinh mệnh khí tức, gần như bao phủ trong phạm vi mười vạn
dặm xung quanh tuyền thủy. Tuyệt đối là vô cùng lãng phí. Bất quá khí
tức sinh mệnh quá mức khổng lồ, tốc độ tiêu tán cũng nhanh, lãng phí là
không thể tránh được, hơn nữa cũng có thể sử dụng nó để tạo ra hoàn cảnh thích hợp cho tinh linh tộc..."
"Không nghĩ tới lần này Sinh
Mệnh chi tuyền lột xác, lại diễn ra ở trong Cửu Kiếp không gian. Chỗ khí tức sinh mệnh phát tán ra ngoài cho dù muốn tiêu tán cũng không tiêu
tán được, không phải chia cho kẻ khác. ngươi và Mạc Khinh Vũ lần này
đúng là chiếm đại tiện nghi rồi."