Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 163: Q.7 - Chương 163: Sư phụ và đồ đệ




Ads "Ta sẽ không luyện công nữa'". Câu này quả thực có uy lực vô cùng.

Bố Lưu Tình vội vàng mở mắt, vẻ mặt ngượng nghịu: "Tiểu Vũ ngoan, nhanh đi luyện công nào. Sở Dương ca ca của ngươi đang ở Trung Tam Thiên mà. Hiện tại Cửu Kiếp kiếm chủ lại đang làm loạn, khiến thông đạo thượng trung hạ tam trọng thiên đều bị phong bế hết cả rồi... Chúng ta căn bản không thể xuống dưới'".

"Không thể xuống cũng phải xuống..." Mạc Khinh Vũ nước mắt lưng tròng nói. Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com

"Không thể xuống cũng phải xuống..." Bố Lưu Tình day day thái dương mình: "Không thể xuống thì xuống thế nào đây".

Mạc Khinh Vũ dẩu môi lên: "Hừ, sư phụ ngài bình thường không phải nói: vấn đề này chúng ta tạm thời không có điều kiện giải quyết, nhưng, nếu không có điều kiện thì chúng ta phải sáng tạo ra điều kiện".

Tiếp đó nàng liền xoay người đi: "Hiện tại cũng như vậy. Không thể đi xuống? Không sao hết, chúng ta sáng tạo ra điều kiện để xuống..."

Bố Lưu Tình cứng họng, hai mắt đờ đẫn.

Sáng tạo điều kiện giải quyết khó khăn và sáng tạo điều kiện thông thành Cửu Trọng Thiên... Điều này cũng có thể coi là một sao? Đây chính là thiên đạo phong bế.

Xuống thế nào đây?

"Sư phụ, người gạt ta. Người nói ta tới hoàng cấp rồi sẽ cho ta xuống thăm Sở Dương ca ca một chút..." Mạc Khinh Vũ bi phẫn lên án, cảm giác giống như mình bị lừa gạt lớn lao: "Hiện tại ta đã là hoàng tọa bát phẩm rồi..."

Bố Lưu Tình quả thật đã từng hứa hẹn như vậy, hơn nữa cũng tuyệt đối không muốn quỵt nợ. Chỉ là, chỉ là.... Chỉ là khi đó, Bố chí tôn căn bản không hề nghĩ tới, thông đạo Cửu Trọng Thiên lại đột nhiên bị phong bế...

Vì lời hứa hẹn đó mà Mạc Khinh Vũ gần như luyện công bất kể ngày đêm, chăm chỉ vô cùng, từ đó tiến cảnh cũng cực nhanh, khiến cho Ninh Thiên Nhai và mình đều cao hứng cười toe toét.

Nhưng... khi Mạc Khinh Vũ tu luyện tới hoàng cấp rồi, Cửu Trọng Thiên bị phong bế.

Điều này có thể trách ai? Trách hai chúng ta sao?

"Tiểu Vũ không nên gấp gáp..." Bố Lưu Tình gian nan nói: "Cái này... Ngươi trước tiên cứ luyện công thật tốt đã. Nói không chừng thông đạo Cửu Trọng Thiên sẽ lập tức thông trở lại... Đến lúc đó ngươi có thể gặp Sở Dương ca ca của ngươi rồi".

"Hừ". Mạc Khinh Vũ ngúng nguẩy bím tóc, tức giận xoay người đi chỗ khác.

Ở trong túi áo nàng, một cái đầu nhỏ trắng muốt dè dặt thò ra, hai tròng mắt đen láy đảo loạn không ngừng, đúng là phong hồ.

Bố Lưu Tình bó tay không có biện pháp.

Bỗng nhiên, Mạc Khinh Vũ quay lại, đôi tay nhỏ nhắn túm lấy cánh tay hắn, lắc tới lắc lui, thanh âm vừa ngọt vừa mềm: "Sư phụ..."

Toàn thân xương cốt Bố Lưu Tình lập tức nhẹ đi ba lượng, ngay cả đầu cũng lắc lư theo thanh âm Mạc Khinh Vũ, nói: "Hả..."

"Ta biết lão nhân gia ngài nhất định có biện pháp..." Mạc Khinh Vũ tiếp tục lắc.

"Hả.. Tất nhiên là có biện pháp..." Bố Lưu Tình híp mắt, bị lắc cho mê mẩn cả người.

"Vậy ngài cho ta xuống đi..." Mạc Khinh Vũ ĩ ôi.

"Xuống hả... Vậy thì xuống.... Hả?" Bố Lưu Tình lập tức tỉnh lại: Đi đâu?"

"Đi Trung Tam thiên đó, sư phụ nha...." Mạc Khinh Vũ tiếp tục lắc.

"Thật không thể xuống đó mà..." Bố Lưu Tình khóc không ra nước mắt.

"Hừ..." Mạc Khinh Vũ lập tức ném cánh tay Bố Lưu Tình sang một bên, dùng sức rất mạnh, thiếu chút nữa khiến cho Bố chí tôn trật luôn cả khớp.

"Sư phụ, ngươi không phải người tốt". Tiểu la lị nổi bão rồi. Hai mắt giàn giụa nước mắt, tức giận nhìn lão Bố". Dù sao ta cũng nhất định phải xuống".

Bố Lưu Tình nứt mày méo xệch, xoa xoa thái dương, trong lòng cuồng hò: "Lão Ninh... Lão Ninh... Ninh Thiên Nhai, ngươi mau trở lại đi. Ta sắp xong rồi.... Chỉ cần ngươi trở về... Ta ta... Ta thừa nhận ngươi là đệ nhất thiên hạ... cho người chiêu cáo Cửu Trọng Thiên'".

"Dù sao ta nhất địiihhhhh cũnggggg phảiiiii xuốngggggg".". Tiểu la lị dậm chân hét lớn.

Bố Lưu Tình đau đầu muốn chết, kiên nhẫn nói: "Tiểu Vũ, ngươi xem, chuyện này là thiên ý mà. Thông đạo Cửu Trọng Thiên bị phong bế, cái này không phải ai cũng có thể định đoạt mà. Ngươi xem, trước mắt chúng ta trừ chờ đợi ra, thật sự không còn cách nào đâu'".

Mạc Khinh Vũ không tin tưởng nhìn hắn: "Sư phụ, không phải ngài nói, toàn bộ Cửu Trọng Thiên, hai người các ngươi là lợi hại nhất sao?"

"Đó là đương nhiên'". Nhắc tới chuyện này, Bố Lưu Tình đương nhiên 'việc nhân đức không thể nhường ai'.

"Nhưng các ngươi ngay cả một cái thông đạo cũng không mở ra được..." Tiểu la lị trợn trắng mắt, khinh bỉ nói. Ý là: Ngay cả cái thông đạo nho nhỏ này mà các ngươi cũng không mở được, tính là đệ nhất cao thủ?

Bố Lưu Tình ngây ngẩn cả người, dậm chân nói: "Chỉ là cái thông đạo đó không phải do chúng ta định đoạt mà..."

"Ta đột nhiên cảm thấy, đi theo các ngươi học nghệ chẳng có tiền đồ gì cả... Ngay cả một cái thông đạo cũng không mở được..." Mạc Khinh Vũ gục đầu xuống gối, buồn bã nói: "Các ngươi chỉ lừa ta..."

Bố Lưu Tình suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi, bi phẫn nói: "Tiểu bà cô... Lời này không thể tùy tiện nói. Ngươi có biết, Cửu Trọng Thiên này có bao nhiêu người hâm mộ ngươi..."

Mạc Khinh Vũ không nói, chỉ đáng thương ngồi đó.

"Tiểu Vũ ngoan, đi luyện công đi..." Bố Lưu Tình nói.

"Sư phụ... ta đau bụng, sắp tẩu hòa nhập ma..." Tiểu la lị chớp chớp mắt, đáng thương nói: "Không gặp được Sở Dương ca ca, sẽ tẩu hỏa nhập ma..."

Bố Lưu Tình trợn trừng mắt, chỉ cảm thấy một ngụm máu sắp vọt qua cổ họng mà ra.

Tẩu hỏa nhập ma?

Với tư chất trăm mạch đều thông của ngươi, còn có thể tẩu hỏa nhập ma thì mới thật sự là kỳ quặc quái gỡ. Hơn nữa... tẩu hỏa nhập ma... có loại tẩu hỏa nhập ma do đau bụng sao?

Không chỉ Bố Lưu Tình, mà ngay cả phong hồ đang nằm trong túi áo Mạc Khinh Vũ không ngờ cũng len lén phì cười, nhịn không nổi nữa rồi.

Trong khoảng thời gian này, phong hồ được hưởng phúc lây của Mạc Khinh Vũ, bây giờ đã bắt đầu chậm rãi mọc ra cái đuôi mới. Nếu như mọc xong, thì chính là thập cấp linh thú rồi...

Đúng lúc này, cứu tinh của Bố Lưu Tình rốt cuộc cũng đã tới.

Dưới chân núi truyền tới một tiếng thét dài, trung khí mười phần.

Bố Lưu Tình lập tức lệ nóng lưng tròng: Lão Ninh ơi... cuối cùng ngài cũng trở lại.

Thân ảnh vụt một cái đã xuất hiện trước mặt, đúng là Ninh Thiên Nhai. Vừa nhìn thấy tình huống hiện tại liền lập tức ngẩn ra: "Bố Lưu Tình, ngươi làm sư phụ kiểu gì vậy? Đồ đệ không luyện công lại đi ngẩn người với ngươi?"

Bố Lưu Tình như được đại xá, nào còn tâm tư đi tranh cãi với hắn, lập tức đứng dậy, vội vàng nói: "Ai nha... Đau bụng mấy ngày rồi, ta đi trước đây..."

Nói còn chưa xong đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Tốc độ cực nhanh, động tác chật vật, chẳng khác nào xã luôn ra quần rồi.

Ninh Thiên Nhai nhất thời chửi ầm lên: "Đau bụng... Cao thủ chí tôn cửu phẩm đỉnh phong mà cũng đau bụng... Bố Lưu Tình, con mẹ ngươi tìm lý do cũng ngu như vậy... Ngươi ngươi ngươi, ngươi rõ ràng muốn chạy".

Đúng lúc này, Mạc Khinh Vũ ai oán quay đầu lại nhìn, đáng thương nói: "Sư phụ..."

Trong lòng Ninh Thiên Nhai lập tức run lên, cố gắng ra vẻ tươi cười: "Tiểu Vũ ngoan, dạo này sư phụ không ở nhà, tiến cảnh ngươi thế nào rồi?"

"Ta tẩu hỏa nhập ma..." Mạc Khinh Vũ vỗ vỗ cái bụng nhỏ, làm ra bộ dáng đau đớn.

"Tẩu hỏa nhập ma?" Ninh Thiên Nhai hoảng sợ, suýt chút nữa nhảy dụng lên: "Sao lại thế được?"

"Bố sư phụ không cho ta đi gặp Sở Dương ca ca..." Mạc Khinh Vũ cực kỳ ai oán: "Trong lòng ta rất khó chịu".

"Hả... Ặc..." Ninh Thiên Nhai lập tức ngẩn ra, tiếp đó hai con ngươi đảo một vòng, cười ha ha, nói: "Tiểu Vũ xem, ta mang cái gì về cho ngươi này?"

"Gì ta cũng không muốn". Nước mắt Mạc Khinh Vũ đã ngân ngấn trực khóc: "Sư phụ, Trung Tam thiên thật sự không thể xuống sao?"

Đối với hai vị sư phụ, cảm nhận của Mạc Khinh Vũ lại có chút bất đồng. Hai vị sư phụ đều từ ái, nghiêm khắc như nhau. Đem ra so sánh. Bố Lưu Tình mỗi ngày đều xụ mặt, bộ dáng giống như muốn nói 'chớ lại gần', Ninh Thiên Nhai thì ngày nào cũng vui tươi hớn hở.

Nhưng không biết tại sao, Mạc Khinh Vũ lại suốt ngày la khóc om sòm với Bố Lưu Tình, nhưng khi ở với Ninh Thiên Nhai, lại có chút kính sợ.

Kỳ thật, nhìn bộ dáng Ninh sư phụ luống cuống tay chân, bất đắc dĩ vô kế khả thi, trong lòng rất có cảm giác thành tựu... Mạc Khinh Vũ thầm nghĩ trong lòng...

Ninh Thiên Nhai đảo mắt một vòng: "Đúng đúng. Thông đạo Cửu Trọng Thiên phong bế, đích thật không thể xuống dưới nữa".

Sắc mặt Mạc Khinh Vũ lập tức suy sụp: "Sở Dương ca ca đáng thương..".

Con mắt Ninh Thiên Nhai lại đảo, nói: "Bất quá, Sở Dương ca ca của ngươi hiện tại đã ở Thượng Tam Thiên rồi..."

"Hả? A a a a a..." Mạc Khinh Vũ vui mừng hét lên, nhảy tót tới túm lấy râu Ninh Thiên Nhai, thân hình nhỏ bé lập tức rời khỏi mặt, lắc qua lắc lại, chân nhỏ khua loạn: "Sư phụ sư phụ, Sở Dương ca ca ở chỗ nào ở chỗ nào? Ta muốn đi gặp hắn...."

"Aaaa..." Ninh Thiên Nhai hét lên. Bất ngờ không kịp đề phòng, nước mắt nước mũi gần như cũng trào ra, chòm râu tỉa tót mấy ngàn năm thiếu chút nữa là đi đứt: "Bà cô... Trước tiên ngươi buông ra đã..."

Mạc Khinh Vũ vội vàng buông tay, phong hồ thò đầu ra, ánh mắt hau háu nhìn chòm râu của Ninh Thiên Nhai, xem ra cũng muốn bứt lấy mấy cọng về chơi.

"Lần này ta xuống núi tìm Vô cốt Huyết ngư, gặp được Sở Dương ca ca của ngươi". Ninh Thiên Nhai vuốt vuốt râu, nói: "Hai người chúng ta còn nói chuyện với nhau rất lâu, rất là tình cảm. Sở Dương hỏi tới ngươi, xem tu vi của ngươi thế nào rồi..."

"Sư phụ ngươi nói thế nào?" Mạc Khinh Vũ mở to mắt chớp chớp, hai tay nắm chặt trước ngực.

"Còn có thể nói thế nào? Đương nhiên là ăn ngay nói thật rồi". Ninh Thiên Nhai vểnh râu lên nói.

"Vậy... Sở Dương ca ca nói sao?" Mạc Khinh Vũ truy hỏi không ngừng.

"Hài... Sở Dương ca ca của ngươi rất thất vọng..." Ninh Thiên Nhai thở dài: "Điều này khiến ta cảm thấy rất hổ thẹn".

"Rất... thất vọng?" Mạc Khinh Vũ có chút lo lắng bất an, lòng mi đều rủ xuống: "Sở Dương ca ca... vì sao lại thất vọng?"

Ninh Thiên Nhai thở dài: "Sở Dương ca ca của ngươi hỏi ta, hiện tại Tiểu Vũ đạt tới cấp bậc nào rồi? Có đến thánh cấp không? Khiến vi sư cũng phải sửng sốt đương trường đó..."

Mạc Khinh Vũ sửng sốt, lắp bắp nói: "Thánh... thánh cấp?"

"Ừ". Ninh Thiên Nhai thở dài, nói: "Thật không có cách nào. Tiểu Vũ à... Sở Dương ca ca của ngươi thực không hiểu chuyện. Người bình thường đến Thánh cấp, phải khổ tâm tu luyện mấy trăm năm, thậm chí là hơn một ngàn năm. Tiểu Vũ hiện tại mới chỉ tu luyện một năm, không ngờ hắn lại hỏi tới cả thánh cấp".

Mạc Khinh Vũ nhíu hàng mi thanh tú, không phát hiện Ninh Thiên Nhai đang chém gió, lo lắng nói: "Sở Dương ca ca đang gặp phải phiền toán gì sao? cần trợ giúp sao?"

Ninh Thiên Nhai lập tức xoay ngoắt ý định một trăm tám mươi độ, nói: "Đúng đúng, lúc đó ta cảm thấy có gì đó không hợp lý, cho nên ta cũng hỏi hắn: Ngươi có phiền toái gì? cần giúp đỡ sao?"

Tiểu la lị sốt ruốt, nói: "Đúng, đúng rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.