Ads Tiểu tử kia
nói, một chữ cũng không sai.
Nhưng... đây là lời mà một tiểu hài tử hơn một tuổi có thể nói ra sao?
Sở Dương lau mồ hôi trên trán, thật sự ko tiếp thụ nổi..
Tiểu hài tử hơn một tuổi ai mà chưa từng gặp qua? Có đứa nào là không nước miếng
nước mũi tèm lem? Nãi nãi thì gọi là ải ải, mụ mụ thì gọi là man man...
Trong đũng quần lúc nào cũng phải có tã, không cẩn thận một chút là nước tiểu
dính đầy người....
Ở cái tuổi này, có thể xưng hô lưu loát thân nhân trưởng bối của mình mà không
sai lầm, cũng đã là kinh hỉ vượt ra ngoài dự doán rồi.
Nhưng đứa nhi tử này của Sở Dương, hiển nhiên càng phát triển sớm hơn một vạn dặm
so với hiểu biết của mọi người!
Có thể trực tiếp thảo luận nhân sinh với Sở Dương, lại còn nói lý tưởng, nghị
luận chuyện câu gái...
Sở Dương cảm thấy không thể tin nổi.
Thậm chí, hắn còn cảm thấy, đối diện với nhi tử giống như yêu nghiệt này, mình
thảo luận với nó một chút thiên hạ đại cục, nói một chút tình thế Cửu Trọng
Thiên... cũng tuyệt đối có thể được.
Từ trước tới nay, đều là Sở Dương khiến người khác chấn kinh, nhưng lần này,
ngay trong lần đầu tiên gặp mặt, Sở Dương đã bị một nhi tử một tuổi lẻ hai
tháng khiến cho chấn kinh, choáng váng hết cả đầu óc.
Hiện tại, tên tiểu tử này vẫn còn đang nằm trong lòng mình, bị mình ôm lấy, hơn
nữa còn ra vẻ ông cụ non, xung hô với mình là : “Lão Sở, ngươi hiểu
không?"
Sở Dương choáng váng, nói: "Ta không rõ... Ngươi bảo ta hiểu cái gì? Nhi tử,
ngươi mới một tuổi lẻ hai tháng...."
Thiết Dương hếch mặt lên: "Lão Sở, trên thế giới này, có một loại người,
được gọi là thiên tài!"
Sở Dương lần này thì gật đầu như gả mổ thóc.
Có vẻ nhi tử của hắn, nếu không phải là một đại thiên tài thì đúng không thể
nói nổi. Bất quá... thiên tài gần như là yêu nghiệt rồi.
“Nhi tử, ngươi không phải là một lão gia hỏa nào đó trọng sinh đấy chứ?" Sở
Dương đột nhiên nhìn kỹ lại tiểu tử này, nghĩ tới mình cũng là trọng sinh mà sống
lại, trong lòng chợt động, cảnh giác hỏi.
"Ngươi cũng biết tới trọng sinh?" Thiết Dương cười nhạt: "Nếu có
lão giả hỏa nào bám lên người ta, thì không thể gọi là trọng sinh mà phải gọi
là đoạt xá. Mà tiểu hài tử mới sinh ra, thì không thể bị đoạt xá, ngươi hiểu
không? Một khi làm như vậy, cả hai inh hồn đều sẽ tan thành mây khói! Hiểu không?"
Sở Dương nhức đầu: "Vậy ngươi xảy ra chuyện gì?"
Thiết Dương thở dài trầm trọng một tiếng, nói: "Lão Sở, ta chỉ có thể
nói... đây là một chuyện cực kỳ huyền diệu. Ừm, chẳng qua là ta trải qua luân hồi
chuyển thế, nhưng vận khí quá tốt, chân linh bất diệt, không đánh mất thứ gì. Bất
quá, ta là con ngươi là xác định không thể nghi ngờ... Điểm này ngươi có thể an
tâm. Bằng không ta cũng không dám bại lộ trước mặt ngươi như vậy..."
"Vì sao? Ta là cha ngươi, ngươi liền dám bại lộ?" Sở Dương cực kỳ buồn
bực.
Tiểu tử kia âm trầm nói: "Lão Sở, đó là bởi vì ngươi có thể tiếp nhận."
"Ngươi nói cái gì cơ?" Sở Dương nhướng mày lên.
"Lão Sở... Có thể khiến ta gọi một tiếng lão, ngươi đã là rất giỏi rồi."
Tiểu tử kia dùng một loại bộ dáng giống như: Ta xưng hô như vậy với ngươi, đó
là vinh quang của ngươi, ánh mắt nhìn Sở Dương, rất khen ngợi, rất tán thành, rất
thưởng thức.
"Tiểu vương bát đản! Gọi cha!" Sở ngự tọa liên tục bị gọi Lão Sở ba lần,
hiện tại mới kịp phản ứng, giận tím mặt, rống lớn một tiếng. Tên tiểu hỗn đản
nhà ngươi dám vô pháp vô thiên?
Lão Sở? Lão Sở cái con mẹ ngươi ấy.
Lão Tử không ngờ còn phải quang vinh?
Tiểu tử kia vênh mặt, không chịu lùi bước: "Ngươi muốn mắng ta, đánh ta,
đó là quyền của ngươi. Ta cũng không thể ngăn cản lạc thú duy nhất của ngươi.
Chỉ là ngươi không thể gọi ta là tiểu vương bát đản. Ta là nhi tử ngươi, ta là
tiểu vương bát đản, vậy chẳng hải ngươi là...."
"Ta thế nào cũng phải đánh mông ngươi thành tám cánh hoa!" Lời còn
chưa dứt, đã bị Sở Dương phẫn nộ lật thân hình nhỏ nhắn lại, đánh thẳng một cái
vào cái mông nho nhỏ!
Ba!
"Ta không nói là được chứ gì!" Tên tiểu tử này thức thời im miệng. Hảo
hán không chịu thua thiệt trước mắt.
"Còn dám gọi ta là lão Sở nữa hay không?" Sở Dương uy phong lẫm liệt,
đằng đằng sát khí, lộ ra uy nghiêm của người làm cha. Bất quá, nhìn dấu năm
ngón tay đỏ bừng trên mông tên tiểu tử này, lại có chút đau lòng. Trong lòng tự
an ủi mình, Tiểu vương bát đản này yêu nghiệt như thế, có thể chịu được!
"Ngươi thảm rồi." Bị đánh một cái, tiểu tử kia đương nhiên không
khóc, thậm chí còn lộ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, nhìn Sở Dương:
"Trên mông ta lưu lại dấu tay phải không? Đợi lát nữa mẫy thân lại đây, ta
cởi quần cho nàng xem, sau đó đành phải xem thiên mệnh thôi...." Không sợ
nói cho ngươi biết, nước mắt ta cầu là có, tuyệt đối có thể khóc tới khàn cả giọng!"
Tiểu tử kia vui sướng nhìn Sở Dương : "Ta xem đến lúc đó ai chết trước!"
Sở Dương luống cuống tay chân, lập tức bại lui: "Tổ tông... ngươi không phải
nhi tử của ta, ngươi là tổ tông của ta."
Trên khuôn mặt nho nhắn của Thiết Dương nở một nụ cười xấu xa: "Hơn nữa,
cũng không chỉ như thế. Nếu chỉ có như vậy chẳng phải qúa tiện nghi cho ngươi
sao? Ngươi xây dựng tình cảm... ta có thể hoàn toàn phá sạch tất cả cơ hội của
ngươi. Cho dù bị ngươi hoa ngôn xảo ngữ xây dựng từng điểm từng điểm, nhưng có
ta ở đây, ta cam đoan, tất cả sẽ tan thành mây khói!"
"Có ta ở đây,ngươi đừng nghĩ tới chuyện ôm mỹ nhân về! Tất cả là bởi vì một
cái đánh này của ngươi!" Tiểu tử kia oán hận nói.
"Tổ tông của ta ơi..." Sở Dương khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, hài tử nhà người ta đều là cha thích đánh là đánh, thích mắng là mắng,
không ngờ hắn vừa đánh một cái, đã bị uy hiêp ngược lại rồi...
"Đây còn là thiên lý sao?"
"Đầu hàng không?" Tiểu tử kia thích thú nhìn Sở Dương.
"Đầu hàng." Sở Dương ủ rũ.
"Ngươi cho là chỉ cần ngươi nói một câu đầu hàng nhẹ nhàng, không có nửa
điểm sức thuyết phục, là có thể khiến ta thủ tiêu dấu tay?" Tiểu tử kia được
thế không chịu buông thả: "Nghĩ ngon lành quá đấy."
"Rốt cuộc thế nào mới chịu từ bỏ ý đồ?" Sở Dương hạ thấp giọng xuống,
nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Hai điều kiện. Ngươi phải đáp ứng ta, ta không chỉ nghe lời ngươi, mà từ
này về sau lại gọi ngươi là cha, hơn nữa còn phụ trách giúp ngươi theo đuổi lão
nương, ừm, cũng chính là lão bà ngươi!" Tiểu tử kia dựng hai đầu ngón tay
lên, lắc lắc trước mặt Sở Dương.
Nhìn hai đầu ngón tau lắc lắc trước mặt, tâm tình Sở ngự tọa thật sự là phức tạp
giống như ngũ vị bình. Cay đắng ngọt mặn bùi cùng xuất hiện, trong lúc nhất thời,
lại có chút muốn khóc.
Nếu như để các huynh đệ biết mình bị một tiểu oa nhi một tuổi trị tới bộ dạng
này... Cố Độc Hành, Đổng Vô Thương, Mạc Thiên Cơ phỏng chừng có thể cười tới nội
thương máta. Còn đám người La Khắc Địch Kỷ Mặc đó, cũng tuyệt đối có thể cười tới
chết tươi!
Nhất là Nhuế Bất Thông, tuyệt đối có thể cười tới tu vi đại trướng! Hơn nữa còn
trướng liền mấy cấp! Điểm này không cần nghi ngờ!
"Điều kiện gì?" Sở Dương tâm tình ủ rũ, dựng cờ đầu hàng.
Mẹ nó, sau này lão tử sẽ trị ngươi.
Lão tử ngươi chính là chuyên buôn hành, chẳng lẽ lại không thể trị một tên tiểu
tử như ngươi?
"Vấn đề thứ nhất, ta tự đặt tên cho mình, không có vấn đề gì chứ?"
Thiết Dương bĩu môi: "Như Thiết Dương hiện tại, thật là khó nghe muốn chết.
Một câu dương thụ dù có cao lớn thế nào đi nữa, bất quá cũng chỉ là một cái
cây? Chỉ là một đống củi đun. Mẹ ta lấy tên, trình độ thật sự là không chấp nhận
nổi!"
Bàn tay Sở Dương lại có chút ngứa ngáy, cố gắng khống chế nỗi xúc động muốn
đánh một cái, nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Có thể thương lượng."
"Tuy mẹ ta vì hoài niệm ngươi, nhưng cũng không thể đem tên ta ra nói giỡn
được." Tiểu tử kia ra vẻ ông cụ non, nói: "Tên là rất quan trọng,
quan hệ tới tiền đồ cả đời. Phải khí phách một chút mới tốt."
"Phải khí phách?" Sở Dương ngạc nhiên nói: "Vậy đặt tên ngươi là
Sở Bá Thiên, thế nào?"
"Tục! Quá tục! Tục không chịu được!" Tiểu tử kia giận dữ: "Vậy
không bằng gọi là Sở Cật thiên đi, Bá Thiên tính là gì? Ta ngay cả thiên cũng
ăn luôn."
"Vậy gọi ngươi là Sở Cật Thiên!" Sở Dương đồng tình.
"Không thể nào...." Tiểu tử kia hoàn toàn không biết nói gì: "Phải
thuận miệng một chút....."
"Cứ quyết định như vậy đi!" Sở Dương quyết tâm, nói: "Nhũ danh đặt
là Cẩu Đản!"
"Ta kháng nghị!" Tiểu tử kia dậm chân.
"Kháng nghị không có hiệu quả!" Sở Dương hừ một tiếng.
Tiểu tử kia đảo tròng mắt: "Chỉ là mẹ ta tên là Thiết Bổ Thiên... Ta không
thể cùng tên với nàng... Hơn nữa, nàng bổ thiên, ta lại ăn thiên.... đối nghịch
nha, đây chính là tội bất hiếu."
"Vậy ngươi tên là Sở Cật Thỉ." Sở Dương đã sớm có đối sách, Tiểu hỗn
đẫn, không ngờ ngoươi vẫn còn biết tội bất hiếu: "Sở Cật Thỉ quá khí phách
rồi! Tuyệt đối không trùng tên!"
( Cật Thỉ = Ăn Cứt :]] )
"Ô ô....." Tiểu tử kia thật tình muốn khóc.
"Vậy ngươi muốn tên là gì?" Sở Dương kheiem tốn hỏi.
"Ta thích cuồng, vậy tên là Sở Cuồng?" Tiểu tử kia hiển nhiên phát hiện
trên gia hỏa trước mặt rất khó đối phó, chọn dùng khẩu khí thương lượng.
"Sở Cuồng...." Sở Dương nói: "Quá tối nghĩa."
"Sở Cuồng Đồ?" Tiểu tử kia bám riết không tha, siêng năng thảo luận:
"Không thì là Sở Cuồng Nhân?"
Sở Dương hôn mê.
Đây đều là cái thứ tên gì vậy trời?
Tên tiểu hỗn đản này làm thế nào lại nghĩ ra?
"Chỉ hai cái này thôi, hai chọn một." Tiểu tử kia so sánh một chút,
nói: "Như vậy đi, ta tên Sở Cuồng Nhân rồi. Về phần đổi tên, ngươi cứ tự
bàn bạc với lão bà của ngươi. Nhưng ngươi phải nói, đó là ngươi nghĩ ra, nhất
quyết không thay đổi ý định......"
Không ngờ đã thuần thục hạ quyết định!
Vừa mới nói hai chọn một, không ngờ hiện tại ngay cả đến một cơ hội lựa chọn
cũng không có.
Sở Dương chỉ biết trợn trừng mắt, không ngờ ngay cả quyền tham dự cũng bị tước
đoạt rồi.
Giờ khắc này nín thở cũng không nhịn nổi nữa, thở hắt ra một hơi: "Ta nói
chuyện với lão mẫu ngươi... Tên tiểu hỗn đản nhà ngươi... Quả thực khiến lão tử
không chịu nổi!"
Tiểu tử kia hừ một tiếng khinh thường, nghiêng nghiêng đầu: "Nếu ngươi
không làm chuyện đó... thì làm gì có ta."
Sở Dương lập tức tức tới thất khiếu bốc khói, giận dữ nói: "Ngươi biết cái
gì! Lão tử lúc đó là bị thịt?"
"Bị thịt?" Tiểu tử kia kinh ngạc nhìn cha mình, đột nhiên há miệng cười
ha ha.
Trời mới biết, một tiểu oa nhi một tuổi, dùng một biểu tình không đỡ được, ánh
mắt kinh ngạc cười ha ha chế giễu... là một loại tình cảnhrthế nào.
Sở Dương mặt nổi gân xanh.
Vội vàng chuyển đề tài: "Vì sao ngươi lai lấy tên là Sở Cuồng Nhân?"
Tiểu tử kia hít sâu một hơi, dùng một loại khẩu khí vô cùng trầm trọng, chậm
rãi nói: "Ta vốn là sở cuồng nhân, phượng ca tiếu khổng khâu. Thủ trì lục
ngọc trượng, triêu biệt hoàng hạc lâu, . . ." ( Thơ Lý Bạch )