Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 803: Q.7 - Chương 803: Thiên ma hàng thế




Ads

Thanh âm Úy công tử giờ phút này đã lộ ra phẫn nộ cực điểm, tựa như có huyết cừu mà tam giang tứ hải cũng không thể nào rửa sạch được!

Lúc trước mình ở Thượng Tam Thiên bị kẻ thù đuổi giết, hãm hại, đầu sỏ gây ra chính là Tiêu gia!

Tiêu Thần Vũ ngẩn ra nói: "Không nghĩ tới quái vật nhà ngươi cũng nhận ra tuyệt kỹ Tiêu gia chúng ta! Còn không thúc thủ chịu trói!"

Úy công tử cười gằn một tiếng: "Tiêu lão quỷ, đã có người Tiêu gia ngươi ở đây, vậy bản công tử nhất định phải đuổi tận giết tuyệt các ngươi! Sau này lại đến lĩnh giáo!"

Thân hình bay lên, phanh một tiếng đã mạnh mẽ phá vỡ khí trường của Tiêu Thần Vũ, tựa như cầu vồng vắt ngang trời, chớp mắt đã bay vụt đi.

Tuy hắn am hiểu bí pháp tinh linh, nhưng ở nơi băng thiên tuyết địa thế này, lại bị suy yếu quá nhiều rồi. Chiến đấu ở nơi này, không thể nào là đối thủ của Tiêu Thần Vũ.

Cho nên hắn lập tức rút đi!

Đám người Dạ Trầm Trầm sớm súc thế chờ sẵn, từ bốn phương tám hướng đồng loạt xuất thủ, ý đồ muốn chặn Úy công tử lại. Úy công tử cười ha ha: "Muôn sông ngàn núi! Ta là Vương! Chỉ bằng các ngươi cũng muốn ngăn trở ta?"

Thân hình khẽ xoay tròn giống như gió xoáy, cùng chạm một chưởng với hơn mười vị chí tôn bát phẩm, kêu lên một tiếng đau đớn, trước khi Tiêu Thần Vũ đuổi tới, đã lăng không đảo hướng, thân ảnh nhoáng cái thoát ra ngoài trăm trượng. Tiếp đó lại lóe lên, thân ảnh lục sắc kia đã hoàn toàn biến mất vô tung trong gió tuyết rồi.

Tiêu Thần Vũ đương nhiên không tha, dùng tốc độ cao nhất tuy kích, đuổi tới nơi cuối cùng mà Úy công tử biến mất, nhưng phóng mắt nhìn quanh, tuyết trắng mờ mịt, cả vùng đất đã không còn bóng dáng lục sắc kia nữa rồi.

Trong lúc nhất thời, sắc mặt mọi người đều vô cùng khó coi.

Tu vi tinh quái này không những đạt tới cảnh giới chí tôn cửu phẩm, mà thậm chí còn gần như đạt tới đỉnh phong rồi!

Không ngờ lại lợi hại như thế.

Trước đó mọi người còn hoài nghi Miêu Chấn Đông hai vị cung phụnh khoác lác, thổi phồng thực lực tinh quái để trốn tránh trách nhiệm. Nhưng hiện giờ giờ xem ra, hai người bọn họ rõ ràng còn đánh giá thấp thực lực của tinh quái!

Tiêu Thần Vũ im lặng đứng trong tuyết rơi, nhìn về phía tuyết nguyên trước mắt, trong mắt chớp động tinh quang, như có điều suy nghĩ, nhưng lại không nói lời nào.

Đúng vào thời điểm này, một tiếng sấm đột nhiên vang lên, toàn bộ thiên không đều tối đen.

Mọi người lập tức đại kinh thất sắc!

Nơi này chính là Tây Bắc, khắp nơi là tuyết, có thể nói, cho dù là đêm tối không trăng , cũng không thể nào quá hắc ám. Nhưng giờ phút này, khắp không gian lại hoàn toàn tối đen.

Đưa tay không nhìn thấy năm ngón.

Biến cố này khiến mọi người hoảng sợ thất sắc.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

"Làm sao lại đột nhiên tối đen?"

"Đây là chuyện gì?"

"Nơi này chính là Tây Bắc, cho dù đêm tối đột nhiên hàng lâm, nhưng làm sao đến ngay cả chút tuyết trắng phản quang cũng không còn nữa?"

Trong lúc nhất thời, các thanh âm nghi vấn liên tiếp vang lên. Đám người Dạ Trầm Trầm vốn định đuổi bắt tinh quái, nhưng giờ phút này thiên địa lại đột nhiên lâm vào hôn ám, không biết tại sao, khiến mọi người cũng không dám vọng động.

Ở trong bóng đêm bất thình lình ập xuống này, cho dù là cường giả chí tôn đỉnh phong, cũng có chút thất kinh.

Trong hắc ám, một cỗ khí tức tà ác mơ hồ, dần dần tràn ngập khắp nơi. Ngay cả cường giả như Tiêu Thần Vũ, cũng không nhịn được trong lòng có chút phát lạnh, chỉ cảm thấy sau lưng, từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh thấm ra.

Một nỗi sợ hãi vô danh dâng lên. Tiêu Thần Vũ cảm thấy hai lòng bàn tay mình đều ướt dẫm mồ hôi. Mặc dù không nhìn được gì cả, nhưng vẫn trợn trừng mắt lên nhìn.

Khủng hoảng như vậy, hơn một vạn năm qua, chưa từng có bao giờ!

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ Cửu Kiếp kiếm chủ lại tìm được mảnh Cửu Kiếp kiếm thứ tám, dẫn phát thiên địa dị biến?" Có người hoài nghi nói.

Người này nói chuyện trong đám đông, nhưng người đối diện không ngờ chỉ có thể nghe thấy thanh âm, mà không thể nhìn thấy người nói chuyện.

Lập tức có người phản bác: "Tuyệt đối không thể! Cửu Kiếp kiếm từ trước này đều phát ra khí tức quang minh rất thần thánh, uy thế chấn động thiên địa, nào có hắc ám tà ác như vậy!"

Tất cả mọi người đều cảm thấy lời này có lý. Nhưng nếu không phải Cửu Kiếp kiếm chủ dẫn phát dị biến, vậy thì làm sao lại có biến hóa như vậy? Không ngờ khiến toàn bộ thiên địa đều tối đen, đen kịt hoàn toàn?

Hắc ám càng ngày càng nồng đậm. Giờ khắc này, mọi người chẳng phân biệt được địch ta, đều bất an không yên, có một cảm giác giống như trời sập tới nơi rồi.

Đó là một cảm giác tuyệt vọng, so với hắc ám còn hắc ám hơn. Giờ khắc này, lại giống như tận thế đang hàng lâm!

....

Ở một phương hướng khác.

Sở Dương nhíu mày nhìn lên bầu trời: "Đây là chuyện gì? Làm sao lại đột nhiên tối đen, còn có khí tức tà ác kia nữa? Làm sao lại mãnh liệt như vậy?"

Vũ Tuyệt Thành cũng có chút nghi ngờ: "Thiên địa biến hóa như vậy cực kỳ bất hợp lý. Sao lại có thể....?"

Sở Dương ngẩng đầu, cảm nhận được một mùi vị quen thuộc, như có điều suy nghĩ, nói: "Loại cảm giác này tựa hồ có chút quen thuộc... Ta đã từng cảm thụ ở đâu rồi... Bất quá, so với hiện giờ thì yếu nhược hơn nhiều lắm."

Vũ Tuyệt Thành gật đầu: "Quả thực là thứ gì đó rất quen. cũng rất nguy hiểm."

Hai người chẳng phân biệt trước sau, cùng nói ra những lời này. Sau đó hai người cùng lâm vào trầm mặc, một loại áp lực khôn cùng bỗng nhiên dâng lên trong lòng hai người.

Bởi vì, ngay tại vừa rồi, bọn họ đều nghĩ ra thứ khí tức quen thuộc này xuất phát từ đâu.

Vũ Tuyệt Thành trước tiên là nghĩ tới Thiên ma khí của Pháp Tôn.

Về phần Sở Dương, nghĩ tới đầu tiên, chính là khí tức Thiên ma trên người Dạ Túy.

Nhưng không thể nghi ngờ một điều, bất kể là Pháp Tôn hay là Dạ Túy, đều tuyệt đối không có khí tức tà ác cường đại như cỗ khí tức này!

Cường đại hơn nhiều lắm!

Chẳng lẽ, Cửu Trọng Thiên này, lại có Thiên ma hàng lâm?

"Chẳng lẽ... Cửu Trọng Thiên này, thật sự xuất hiện...." Thanh âm Sở Dương có chút ngưng trọng, nói tới đây, ổn định lại tâm thần một chút, mới trầm trọng nói tiếp: "Thiên ma?"

"Thiên ma!"

Hai chữ này, Sở Dương cùng Vũ Tuyệt Thành, đều gần như đồng thanh nói ra.

Trái tim hai người cũng theo hai chữ này mà trầm xuống.

Nếu là thật, vậy lấy khí tức kinh thiên động địa hiện giờ để phán đoán, Cửu Trọng Thiên căn bản không ai có thể chống lại được!

Làm sao bây giờ?

Trong lòng Vũ Tuyệt Thành không yên, lực lượng tà ác tới cực điểm thế này, làm sao có thể địch nổi. Gia tổ Thần Phong có thể địch nổi sao?

Các huynh đệ của ta, hiện tại không phải đang chiến đấu với lực lượng tà ác như vậy sao?

Trong lòng Sở Dương cũng bất an, lực lượng tà ác cường đại bậc này, làm sao có thể địch nổi. Có lẽ chỉ có Tử Tà Tình hiện thân, mới có cơ hội khắc địch chế thắng!

...

Lệ gia.

Nhìn hắc ám kín trời, Mạc Thiên Cơ đem một nắm tiền đồng ánh vàng rực rỡ ném lên không trung. Trong bóng tối, chín miếng tiền đồng của hắn tỏa ra một vầng quang mang như mộng như ảo, tựa hồ mang theo quang quyển nhũ hoàng sắc, xoay chuyển trên không trung.

"Chưởng Ác Thiên Hạ, Cửu Tâm Trắc Thiên!" Khuôn mặt vẫn một mực lạnh nhạt của Mạc Thiên Cơ, giờ phút này đã nghiêm nghị tới mức đanh lại, trong lòng thầm quát một tiếng, xòe bàn tay ra.

Ba ba ba, chín miếng tiền đồng cùng rơi vào trong tay hắn.

Năm nón tay, mỗi một ngón đỡ một miếng, hổ khẩu một miếng, lòng bàn tay một miếng, cổ tay một miếng, còn có một miếng cuối cùng, lại xoay tròn không ngừng trên miếng tiền đồng nằm giữa lòng bàn tay.

Leng keng....

Thanh âm thật nhỏ liên tục vang lên, trên trán Mạc Thiên Cơ đã toát ra mồ hôi hột, ngay cả hô hấp cũng có chút dồn dập, hai mắt mở trừng trừng, nhìn miếng tiền đồng kim sắc đang xoay tròn giữa lòng bàn tay, không chớp lấy một cái.

Rốt cuộc, ba một tiếng.

Miếng tiền đồng đó nằm đè lên miếng tiền đồng nằm trong lòng bàn tay Mạc Thiên Cơ, mắt trái hướng lên trên.

Mạc Thiên Cơ ngưng thần chăm chú nhìn chín miếng hồng tâm trong lòng thầm tính toán. Đột nhiên sắc mặt chợt xanh mét, rồi đột nhiên lại phát tím, kế tiếp biến thành đỏ bừng, phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng hắn vẫn nhìn chăm chú, ánh mắt không rời khỏi miếng tiền đồng kia.

Sau một hồi lâu, lại phun ra một ngụm máu tươi, đỏ sẫm, tiên diễm.

Liên tục hộc ba ngụm máu tươi như thế, Mạc Thiên Cơ rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, phệt mông ngồi xuống mặt đất, vẻ mặt tái nhợt.

"Cửu Trọng Thiên, đại kiếp nạn! Cửu kiếp... đại kiếp nạn!"

"Thiên ma hàng thế!"

Mạc Thiên Cơ thở ra một hơi thật dài, mệt mỏi tới cực điểm, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

...

Ở một phương hướng khác, Đàm Đàm hai mắt nhìn không trung, thì thào tức giận mắng: "Con mẹ nó, đây là tên trời đánh nào gây ra. Nếu để lão tử biết, nhất định diệt cả nhà hắn..."

....

Ở bên ngoài lãnh địa Dạ gia, một đạo thân ảnh đang cấp tốc lao đi như bay về phía Tây Bắc.

Chính là Dạ Túy!

Từ khi rời khỏi Dạ gia, Dạ Túy cảm giác được Thiên ma khí tiềm tàng trên người mình có chút dấu hiệu hoạt động, tựa hồ đang dần dần mạnh mẽ lên, thực lực bị phong bế, cũng từng điểm từng điểm được giải khai.

Đối với điều này, trong lòng hắn tràn đầy hưng phấn. Một đường đi tới Tây Bắc. Đi được nửa đường, ma khí trong kinh mạch thân thể đột nhiên rối thành một đám, liêp tiếp mấy ngày thời gian rốt cuộc mới thông thuận, tiếp tục ngày đêm kiêm trình tới Tây Bắc.

Hắn tựa hồ có thể cảm nhận được, ở đó, có một kỳ ngộ khổng lồ, suốt đời mình khát vọng....

Hắn cứ như vậy chạy đi không biết mệt mỏi, hai mắt cũng càng ngày càng cuồng nhiệt.

Giờ khắc này, vừa mới bước chân vào tuyết nguyên, thiên địa đột nhiên hôn ám!

"A! Đến rồi!" Hoàn toàn không có bất cứ điểm báo nào, Dạ Túy đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong thanh âm tràn ngập cái loại hưng phấn, hạnh phúc, cuồng nhiệt, gần như là nhiệt sôi trào!

Hắc ám đột nhiên ập tới, thời gian tồn tại cũng không quá dài, nhưng khiến cho người ta cảm thấy nó giống như đã kéo dài vô số thế kỷ vậy!

Một khắc đồng hồ sau, khí tức tà ác kia dần dần thu liễm, hắc ám khiến người ta tuyệt vọng cũng theo đó mà tiêu tán. Toàn bộ thiên địa chậm rãi khôi phục lại ánh sáng ban đầu.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy người bên cạnh mặt không còn chút máu.

Hắc ám tuy đã tan hết, nhưng cái khí tức tà ác đáng sợ kia, vẫn còn tạo ra áp lực khổng lồ trong lòng mọi người.

Gạt đi không được.

Cảm giác tuyệt vọng đó, không ai có thể quên, cũng không ai dám quên.

Mỗi người đều cảm giác được, Cửu Trọng Thiên đại lục này, chỉ sợ có đại sự sắp... xảy ra!

...

Ở trong một động băng bí mật giữa Tây Bắc, Pháp Tôn một thân hắc y vừa mới kết thúc hành công, bỗng nhiên đứng lên.

Ngay sau đó, thân hình đã xuất hiện ở ngoài động.

Ánh mắt Pháp Tôn lộ ra một tia sảng khoái: "Vũ Tuyệt Thành, nếu lần này để ta tìm được ngươi, ngươi tất chết không phải nghi ngờ."

Trên người hắn, ẩn hiện hắc khí nồng đậm, đúng là ma công tạo ra.

Bỗng nhiên, ngay một khắc này, thiên địa đột nhiên hôn ám!

Một cỗ khí tức tà ác mà Pháp Tôn vô cùng quen thuộc, bất thình lình tràn ngập thiên địa.

Tu vi Pháp Tôn cực kỳ cường đại, lại đồng căn đồng nguyên với khí tức tà ác này, lập tức có cảm ngộ.

"Đúng là lực lượng này... Hơn nữa, cỗ lực lượng này tựa hồ đang tìm kiếm gì đó...." Trái tim đột nhiên nhảy dựng lên. Trong lòng Pháp Tôn dâng lên một cảm giác vui sướng, đan xen với bất an....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.