Ads
"Không phải là Đại Triệu sao? Xa lắm sao? Đừng tưởng lão tử không có cách nào bắt được ngươi! Sở Dương, ngươi là một tiểu Vương Bát Đản! Ngàn vạn lần đừng để lão tử chứng thực được thân phận của ngươi. Đến lúc đó, cho dù lão tổ tông có che trở ngươi, ta cũng phải đánh ngươi một ngày tám trận!"
Thanh y nhân nghiến răng nghiến lợi hừ hừ hai tiếng, vung tay lên, tảng đá trước mặt lập tức hóa thành bụi phấn, nổi giận đùng đùng bỏ đi...
Bất quá, trong lòng hắn cũng có chút thưởng thức, người này không ngờ lại có thể tiên đoán được mình tới... Phần trí tuệ này cũng không phải nhỏ. Nếu thật sự là cháu mình... Ừ, đúng là một gia hỏa thú vị...
Vô hình trung, đối với Sở Dương không ngờ lại có thêm một sự mong đợi...
Thiên Ngoại lâu..
"Hôm nay cũng thật lạnh, tiểu sư đệ, không bằng chúng ta uống một chén, thế nào?" Ô Vân Lương mặc áo khoác da cáo hắc sắc, tiến vào Tử Trúc viên.
Trong khoảng thời gian này, cũng không có việc gì, Ô Vân Lương cứ tới đây ngồi một chút. Mạnh Siêu Nhiên thích thanh tĩnh, lại bị vị này chưởng môn vị này làm phiền nhiều, nhưng cũng không thể tránh được. Bởi vì đuổi nhiều rồi hắn cũng không chịu đi.
" Không có hứng thú." Mạnh Siêu Nhiên ngồi trong Tử Trúc Lâm. Tử trúc tuyết trắng, phối hợp với bạch y tóc đen của hắn, lại càng có vẻ tiêu sái xuất trần, cô đơn cô độc.
"Không sao, ta có hứng." Ô Vân Lương hít hà, xoa xoa tay: "Tới đây, chúng ta cùng nói về hảo đồ đệ của ngươi. Ha ha, chính ngươi cũng không nghĩ tới, đồ đệ bảo bối quái gở của ngươi lại có thể thành nhân vật phong vân trong thời gian ngắn như vậy."
Ô Vân Lương biết, Mạnh Siêu Nhiên thoạt nhìn như không để ý tới, nhưng mỗi khi nói chuyện tới Sở Dương, lại giống như gãi đúng chỗ ngứa của hắn, lập tức hưng trí bừng bừng.
Hiện tại mình ở Thiên Ngoại lâu cải cách mấy lần, khiến cho mấy sư huynh đệ xa lánh mình, mà thất sư đệ Khổng Kinh Phong lại không ở đây, bị mình phái ra ngoài. Cửu sư đệ thô lỗ cuồng dã cũng không ở đây, bị mình phái đi Thiết Vân rồi. Hiện giờ toàn bộ Thiên Ngoại lâu này, có thể trò chuyện với mình, cũng chỉ có một mình Mạnh Siêu Nhiên - cái gì cũng không để tâm tới thôi...
"Nói Sở Dương làm gì?" Mạnh Siêu Nhiên làm ra bộ dáng khó chịu: "Mấy ngày nay, ngươi còn chưa nói chai hết cả mồm à?"
Khóe miệng Ô Vân Lương nhếch lên, lộ ra một ý cười. Qủa nhiên, vừa nhắc tới đồ đệ bảo bối, hắn đã nhiều lời hơn rồi.
"Sở Dương đúng là không đơn giản... Tại sao ta lại không có một đồ đệ như thế chứ?” Ô Vân Lương thở dài.
Khóe miệng Mạnh Siêu Nhiên không tự chủ được, thoáng lộ ra một nụ cười.
"Khụ khụ, đến uống hai chén?" Ô Vân Lương nhân cơ hội nói.
"Thật hết cách với ngươi." Mạnh Siêu Nhiên gật đầu bất đắc dĩ, xoay người đi lấy đồ nhắm.
Rõ ràng là muốn nghe ta khen ngợi đồ đệ mấy câu, vậy mà còn là bộ làm tịch không vui. Ô Vân Lương trong lòng oán thầm, kêu lên: "Bảo tên tiểu đồ đệ kia của ngươi làm vài món không được sao? Ngươi thế nào lại phải đích thân động thủ?"
Thật chẳng khác nào một cuồng nhân luyện công.
Mạnh Siêu Nhiên từng nói vài lần, nhưng Đàm Đàm bằng mặt không bằng lòng, quay người đi một cái thì hắn đã đi luyện công mất rồi. Nếu thật sự bị bức không còn các nào, hắn liền cười ngây ngô hỏi một câu: "Sư phụ, ngươi thấy mấy ngày nay,có phải ta càng lúc càng anh tuấn không?"
Chỉ có trời mới hiểu được tâm trạng Mạnh Siêu Nhiên.
Nhìn bộ mặt trừu tượng cực độ của Đàm Đàm, lại nghe được câu tự kỷ này, Mạnh Siêu Nhiên chí có thể phất phất tay: "Đi luyện công đi. Đừng hỏi ta...” Mỗi một lần hỏi, sư phụ ta lại có cảm giác bị tra tấn.
Nói thật thì sợ đả kích hắn, mà không nói thật... thật sự không thể nào nói ra mồm được.
Đàm Đàm từ khi có được Hấp Linh thánh ngư, cơ bản ngày nào cũng không đình chỉ luyện công.
Tiến cảnh của hắn đến cả Mạnh Siêu Nhiên cũng phải cảm thấy giật mình. Mấy tháng nay, Đàm Đàm gần như một đường thẳng tắp, đột phá tới võ giả ngũ phẩm!
Hơn nữa, được Hấp Linh thánh ngư hấp thụ thiên địa linh khí cải tạo, Mạnh Siêu Nhiên kinh ngạc phát hiện, ngay cả tư chất của Đàm Đàm cũng bắt đầu thay đổi trong vô hình...
Mạnh Siêu Nhiên có một loại cảm giác, có thể, niềm kiêu ngạo lớn nhất cả đời này, chính là thu hai tên đồ đệ này.
Đàm Đàm liều mạng tu luyện vì cái gì, Mạnh Siêu Nhiên đương nhiên biết. Đàm Đàm muốn nhanh chóng gia tăng thực lực của mình, sau đó đi giúp Sở Dương.
Chỉ cần Đàm Đàm có động lực như vậy, Mạnh Siêu Nhiên làm sao lại không ủng hộ?
Chẳng mất bao lâu, Mạnh Siêu Nhiên đã cầm một chút thức ăn, kèm theo hai vò rượu trở lại: "Đại sư huynh, ta nói này, mỗi khi ngươi đến, có thể mang theo một cái gì được không? Lần nào cũng hai vai khiêng miệng tới đây, chỗ tiểu đệ dạo này kinh tế khó khăn lắm."
Ô Vân Lương trợn trắng mắt, nói: "Ngươi chỉ cần hạ sơn một phát, đi tìm đồ đệ bảo bối của ngươi, tuyệt đối có thể bê về một núi vàng núi bạc. Đại tài chủ như ngươi, không ngờ còn mặt mũi khóc lóc kể lể với ta?"
"Ha ha, da mặt thật dày...." Mạnh Siêu Nhiên thỏa mãn, cười đến híp cả mắt lại. Một tay mở rượu, vừa rót vừa nói: "Đại sư huynh, ngươi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, có từng thấy qua người nào lớn lên kỳ quái như Đàm Đàm không?"
"Cái này... lớn lên có cá tính như vậy, đúng là chưa từng thấy qua." Ô Vân Lương bưng bát rượu lên,uống một ngụm: "Nếu gặp qua, thì tuyệt đối không thể quên được. Nằm mộng cũng phải tỉnh lại, con bà nó.
Mạnh Siêu Nhiên thở dài, cau mày nhìn tuyết đọng khắp nơi, sau một hồi lâu mới lên tiếng: "Trong khoảng thời gian này, hình như có chút không yên. Chẳng biết tại sao, ta vẫn có cảm giác rất nặng nề...."
"Nặng nề? Nặng nề là đúng rồi!" Ô Vân Lương hừ lạnh một tiếng, nói: "Gần đây lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ lén lén lút lút, lão lục lão bát dao động trái phải... Tiểu sư đệ, ngươi có từng nghĩ tới, Thiên Ngoại lâu chúng ta lại đi tới một bước này?"
Nói xong, Ô Vân Lương liền cười tự giễu.
"Là lúc trước, ngươi bức bách quá ác liệt." Mạnh Siêu Nhiên khẽ thở dài: "Lão nhị có mấy đệ tử đắc ý, bị ngươi lợi dụng đại bỉ môn phái, cùng đệ tử chủ lực của lão tam lão tử liều mạng chém giết, lưỡng bại câu thương, có mất ngươi thậm chí còn mất mạng đương trường... Khiến cho tâm huyết đào tạo mấy năm nay của bọn hắn hoàn toàn mất sạch, trong lòng không có chút oán hận làm sao được?"
"Nhưng ngươi cũng biết rõ, vì sao ta phải làm vậy." Ô Vân Lương trầm trọng nói: "."Phải biết, lần trước ta vốn định ngay cả mấy người bọn hắn cũng... Nhưng nghĩ tới tình nghĩa mấy năm nay, thật sự không đành lòng xuống tay. Chỉ trừ bỏ mấy tên đệ tử, đã xem như mắt nhắm mắt mở rồi. Hi vọng bọn hắn có thể sớm ngày tỉnh ngộ...
"Đại sư huynh, nói chuyện với ta, ngươi không cần dối trá như vậy." Mạnh Siêu Nhiên ngẩng đầu, nhìn Sở Dương của mình: "Ta biết ngươi là muốn tốt cho môn phái, cũng biết chuyện bọn họ làm. Nhưng ngươi sở dĩ không làm, là bởi vì có mục đích, hơn nữa không nắm chắc. Cũng không phải quan tâm tới tình nghĩa. Cho nên tình nghĩa...sau này không cần nói tới nữa.”
Ô Vân Lương cười cười xấu hổ, buồn bực nói: "Tiểu sư đệ, nói thế nào ta cũng là chưởng môn...
"Haiz...." Mạnh Siêu Nhiên thở dài: "Ngươi đã từng thấy chưởng môn nào mặt dày như vậy chưa?"
Ô Vân Lương ho khan một tiếng, nói: "Tiểu sư đệ, có một chuyện, phải thương lượng với ngươi một chút."
"Chuyện gì?" Mạnh Siêu Nhiên thực cảnh giác.
"Ngươi thấy tiểu nữ Thiến Thiến thế nào?" Ô Vân Lương khẩn trương nhìn Mạnh Siêu Nhiên.
"Không tệ. Hài tử đó thật không tệ. Tư chất tốt, tính tình tốt, dung mạo tốt, dáng người cũng không tồi." Mạnh Siêu Nhiên không tiếc lời khen ngợi Ô Thiến Thiến.
"Ha ha...." Ô Vân Lương lộ rõ vẻ vui mừng: "Ngươi xem, Thiến Thiến và Sở Dương...hai ngươi bọn chúng có xứng đôi?"
"Cái này..." Mạnh Siêu Nhiên vân vê chòm râu, nhíu mày: "Đại sư huynh, chuyện đám tiểu bối, ta và ngươi không nên quan tâm. Lại nói, hai người bọn chúng cũng không có ở đây, loại chuyện này cũng cần hỏi ý kiến bọn chúng."
Hắn dừng lại một chút, nói: "Tuy Sở Dương là đệ tử của ta, nhưng ta không thể tùy tiện làm chủ cho hắn."
Ô Vân Lương thở dài nói: "Được rồi, ta cũng không ép buộc ngươi, có cơ hội ta hỏi Sở Dương một chút là được rồi. Ta nói này, sư phụ như ngươi thật đúng là. Sở Dương không cha không mẹ, chuyện của hắn, ngươi trăm phần trăm có thể làm chủ. Vậy mà...."
"Đây là chuyện một đời. Sở Dương không gật đầu, ta sẽ không thay hắn quyết định đâu." Mạnh Siêu Nhiên hừ lạnh một tiếng: "Vạn nhất làm sai, thì chỉ có thống khổ cả đời thôi! Ta không muốn đệ tử của mình thống khổ cả đời đau!"
“Được rồi." Ô Vân Lương trầm mặc xuống, nói: "Tiểu sư đệ, có một việc, ta muốn kính nhờ ngươi."
"Hôm nay ngươi nhiều chuyện thật đấy." Mạnh Siêu Nhiên trừng mắt.
"Vạn nhất nếu Thiên Ngoại lâu bên này xảy ra chuyện gì...." Thanh âm Ô Vân Lương nặng nề, nói: "Tiểu sư đệ, ngươi cũng không cần băn khoăn cho ta, cứ mang theo Đàm Đàm chạy trước, hiểu chưa?"
Mạnh Siêu Nhiên cười thâm trầm, nói: "Xem ra Thiên Ngoại lâu lần này gặp chuyện thật rồi?"
"Không sai. Thần Đao các, Hắc Huyết minh lưỡng đại môn phái, còn có một số cao thủ thần bí, đang tiến về phía Thiên Ngoại lâu chúng ta." Ô Vân Lương trầm giọng nói: "Lần này, Thiên Ngoại lâu không thể tránh được một trận khổ chiến!"
"Khổ chiến." Mạnh Siêu Nhiên đứng lên, thân hình cao ngất nhưu kiếm trầm tư nói: "Ý đại sư huynh là?"
"Chuyện lần này hoàn toàn nằm ngoài ý muốn, hơn nữa bất thình lình xảy ra." Ô Vân Lương chậm rãi nói: "Cho nên ta hoài nghi... Lần này Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ muốn muốn hả giận. Cũng không muốn hủy diệt Thiên Ngoại lâu. Mục tiêu chủ yếu của hai đại môn phái, có lẽ là ngươi và Đàm Đàm!"
"Bởi vì hành động của Sở Dương ở Thiết Vân, khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu tổn thất thảm trọng, cho nên... đối phó ngươi, chính là đả kích Sở Dương." Ô Vân Lương vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Cho nên, ta mới muốn.... ngươi và Đàm Đàm trốn đi trước."
"Trốn đi trước?" Mạnh Siêu Nhiên giật mình, cười khổ nói: "Đại sư huynh, chỉ sợ hiện giờ muốn trốn đi, cũng không kịp nữa rồi."
"Không sai, quả thật là không kịp nữa rồi." Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên. Thanh âm oang oang, như kim loại va chạm vậy.
Khuôn mặt Ô Vân Lương thoáng cứng đờ, sau đó lập tức giãn ra, mỉm cười, nói: "Là vị bằng hữu nào tới thăm?"
Thanh âm kia đáp: "Hắc Huyết minh, tham kiếm Ô chưởng môn!"
Ngay sau đó, từ phía phải trái cũng có thanh âm truyền tới: "Thần Đao các đệ tử, vấn an Ô chưởng môn."
Xoạt một tiếng, xung quanh đồng thời xuất hiện hai nhân ảnh, tổng cộng tám người, quây thành một vòng tròn. Hai người bên phải một thân hắc y, eo đeo trường kiếm, đúng là người của Hắc Huyết minh, hai người bên trái một thân hồng y, lưng đeo trường đao, là người của Thần Đao các.
Bốn người đối diện và sau lưng đều một thân bạch y, ánh mắt sắc bén.
Một người trong đó cười cạc cạc,nói: "Vừa mới tới đây, đã bị Mạnh huynh phát hiện, thật đúng là khiến ta bất ngờ." Hắn tán thưởng nói: "Mạnh Siêu Nhiên, không hổ là sư phụ Sở diêm vương! Lợi hại lợi hại!"
Mạnh Siêu Nhiên thản nhiên nói: "Mạnh mỗ không biết,ngươi đang nói cái gì."
"Bất kể ngươi có biết hay không! Hôm nay ngươi chết chắc rồi." Một vị bạch y nhân sau lưng trong mắt lóe lên sát cơ mãnh liệt. Choang một tiếng, trường kiếm đã xuất hiện trong tay: "Mạnh Siêu Nhiên, đồ đệ ngươi giết nhiều người của chúng ta như vậy, hôm nay, chính là ngày ngươi đền mạng!"
Mạnh Siêu Nhiên nhíu mày, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm: "Thì ra là...người của Kim Mã Kỵ Sỹ đường!"