Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 609: Q.7 - Chương 609: Thiên Nhai luận đạo




Ads Chí cao vô thượng, đại đạo chi môn!

Sở Dương bị tám chữ này khiến cho chấn động, không tự chủ được càng thêm cẩn thận lắng nghe!

Ngay cả Ninh Thiên Nhai cũng nói như vậy thì nhất định không phải tầm thường!

Trong lúc bất tri bất giác, Sở Dương đã dựng thẳng sống lưng mình lên, hai lỗ tai dỏng cao, chỉ sợ nghe sót một chữ.

“Ninh Thiên Nhai hít một hơi thật sâu, lại thở hắt ra một hơi, thờ dài một tiếng, nói: "Cái này, gần đây ta mới lĩnh ngộ ra. Tuy ta lĩnh ngộ ra nhưng bản thân lại không có hi vọng gì đạt tới đỉnh phong...."

"Chẳng phải cực kỳ châm chọc, đáng tiếc cực điểm sao?"

Vẻ mặt Ninh Thiên Nhai mất mác vô hạn, ảm đạm thở dài.

Sở Dương ngồi nghiêm chỉnh, cũng không nói lời nào, chỉ ngưng thần lắng nghe.

"Nếu như so sánh ngọn núi này với nhân sinh, vậy đường lên núi chính là nhân chinh chi lộ, nhân sinh chi lộ cũng có rất nhiều ngã rẽ."

Ninh Thiên Nhai chậm rãi nói: "Ngã rẽ sẽ cản trở ngươi tiến lên phía trước, sẽ chế ước tốc độ của ngươi, nhưng ngã rẽ cũng có thể gia tăng lịch duyệt của ngươi, dạy cho ngươi những bài học, kinh nghiệm...."

"Người từ khi sinh ra đã không có ngã rẽ, một đương đi tới đỉnh phong, xưa nay đều không có!"

"Nhưng ngã rẽ mà chúng ta bây giờ nói tới, cũng không phải loại ngã rẽ đó."

"Mà là, trải nghiệm, mà là rất nhiều việc không thể không làm, không thể không thủ hộ trong cuộc đời. Những gì trân quý!"

"Có một số lối rẽ, là phụ thân, là tỷ muội, là huynh đệ là chân tình, là thân tình, còn có thê tử, nữ nhi... vân vân... những điều này có thể coi như thứ ảnh hưởng tới tốc độ tiến lên trên nhân sinh chi lộ, nhưng nó cũng là ngã rẽ quý giá nhất!"

"Nhớ kỹ, ta nói chính là ảnh hường tới tốc độ tiến lên trên nhân sinh chi lộ, chính là tốc độ chứ không phải ảnh hưởng tiến lên... Ngươi hiểu không?"

Sở Dương gật đầu: " Hoàn toàn hiểu!"

Nhân sinh cũng không phải ngươi muốn tới nơi nào, ngươi có thể tiến thẳng một mạch tới đó, không cần để ý tới bất cứ điều gì. Nhất định định sẽ có một số sự tình, khi ngươi tiến lên, khi người đang khởi hành, sẽ nhiễu loạn tâm cảnh của ngươi, khiến cho ngươi mơ hồ...

Tủ như lời dặn dò của phụ mẫu, hai mắt đẫm lệ của tình nhân...

Những thứ này, cũng có thể khiến cho một trái tim sắt thép, nháy mắt trở nên mềm mại, rối bời.

Ninh Thiên Nhai nói: "Rất nhiều người có võ đạo chi tâm cực kỳ kiên định, phải biết rằng, khi lòng kiên định tới cực điểm... thì nó sẽ biến thành lãnh khốc! Để rồi sau này, vô luận bất cứ chuyện gì, vô luận bất cứ kẻ nào, cũng không thể dao động hắn!"

"Người như thế, chính là vì võ đạo mà phát điên! Hắn chỉ thấy mục tiêu của mình, hắn chỉ thấy đỉnh phong võ đạo! Hắn muốn trèo lên, cho nên hắn bỏ qua hết thảy bên người, đi lên con đường này!"

"Ánh mắt hắn vĩnh viễn chỉ có phía trước, cho nên mỗi khi hắn bước tới một ngã rẽ, hắn căn bản sẽ không phân tâm chú ý, chỉ kiên định tiến lên. Hắn sẽ không để ý, trong những ngã rẽ đó, có thân nhân của hắn hay không, có vướng bận của hắn hay không...."

Ninh Thiên Nhai nói: "Cho nên, những người như thế sẽ trở thành cao thủ! Trở thành cường giả! Hắn tựa như một thanh đao cứng rắn, một mực chém xuống, mãi cho đến một khắc khi thân đao vỡ nát!"

"Đao tan vỡ sao? Đúng ! Bởi vì hắn quá cứng rắn!"

Sở Dương nghe, trong lòng có chút ngộ ra.

"Làm người và luyện võ, chính là một thể. Làm một "người"đơn thuần, ngươi cũng không làm được, còn nói gì tới võ đạo đỉnh phong?" Ninh Thiên Nhai bùi ngùi thở dài: "Một người luyện võ, chính là vì thủ hộ, cũng không phải đơn thuần vì trở nên mạnh mẽ."

"Trở nên mạnh mẽ, vì cái gì? Để giết người sao? Trong thiên hạ, không có mục tiêu ngươi phải thủ hộ, không có người để người che trở, vậy ngươi sẽ không có phương hướng để cố gắng. Cho nên, cho dù trở thành cửu phẩm chí tôn, cho dù vượt qua cửu phẩm chí tôn, nhưng đợi đến cuối cùng... không cần bất luận địch nhân nào, chính người cũng tự đánh bại chính mình!"

"Bởi vì đến lúc đó, ngươi đã không còn lý do thắng lợi!"

"Cho dù là kẻ điên vì võ đạo nào, nguyên nhân tu luyện ban đầu, cũng đều giống nhau. Đó chính là thủ hộ. Tuyệt đối không có bất cứ người nào từ nhỏ đã nói: Ta muốn trở nên mạnh mẽ, cho nên ta tu luyện.! Hắc hắc... Tất cả mọi người đều giống nhau, tu luyện vì bảo hộ, mà thủ hộ, chính là tình ý, nhưng càng đi, bọn họ lại càng quên mất điều này."

"Tự đào mồ chôn mình ngay từ lúc ban đầu!"

Ninh Thiên Nhai nói: "Khi ta còn trẻ tuổi, cũng từng có phụ mẫu người thân, cũng từng có thê nhi, ta vẫn cho rằng, ta rất tốt với người nhà, nhưng người nhà của ta lại mất cả rồi."

"Ta lại hối hận, bởi vì ta còn có thể làm được tốt hơn! Nếu như ta bớt tu luyện đi một chút, đặt nhiều tâm tự lên người thân hơn, ta có thể kéo dài tuổi thọ của bọn họ, kéo dài đến khi ta không thể nào kéo dài được nữa... Ta sẽ không hối hận. Nhưng ta không làm, khi đó tâm tư ta phần lớn vẫn là vì mình, vì muốn nhanh chóng đạt tới đỉnh phong, tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ!"

"Ta làm được rồi, nhưng chờ đến khi ta có thể tiếu ngạo giang hồ, tung hoành thiên hạ, bên cạnh ta, không còn ai ủng hộ ta. Ủng hộ ta, đều là những người xa lạ, không có nửa điểm quan hệ với ta! Ta cần những loại ủng hộ đó để làm gì?"

Sở Dương minh bạch.

"Cho nên, chí cao vô thượng, đại đạo chi môn chân chính, chính là ngươi phải làm một "người" thật tốt. Sau đó mới nói tới cái khác. Làm "người" như thế nào? Ở trước mặt phụ mẫu, hãy làm một nhi tử ngoan. ở trước mặt thê thiếp, hãy làm một nam nhân tốt. Ở trước mặt nhi nữ, hãy làm một phụ thân tốt. ở trước mặt bằng hữu, hãy làm một bằng hữu tốt. Ở trước mặt địch nhân, ngươi mới là Diêm La vương!"

"Chú ý những trình tự này. Địch nhân, xếp ở sau cùng!" Ninh Thiên Nhai nói: "Ngươi hiểu không?"

Sở Dương trầm giọng nói: "Ta nghĩ ta hiểu."

"Làm được tất cả những điều này, ngươi mới là hoàn chỉnh. Ngươi có đường lui, mặc kệ ngươi đi tới nơi nào, ngươi đều có gốc rễ!"

"Cây có rễ, mới có thể sống. Người có gốc, mới có thể đi xa."

"Cho nên, trước khi ngươi tiến lên võ đạo chi lộ, phải chú ý tới ngã rẽ bên người. Nhớ kỹ, sau đó chờ đến khi mệt mỏi, ngươi mới có thể toàn thân trở ra, trở lại gốc rễ của mình, nghỉ ngơi."

"Người vừa bước đi, vừa từ bỏ gốc rễ cả mình. Ngươi lui không được thì chỉ có thể cô độc tới chết trên con đường kia thôi!"

"Có một số người chung tình chí thâm đối với thê tử, chí tử bất diệt. Tự cho rằng mình bước lên hữu tình đạo, nhưng hữu tình đạo, chẳng lẽ chỉ là tình đối với thê tử của mình sao? Chẳng lẽ đối với phụ mẫu, đối với người nhà, đối với con cái, đối với tử tôn, thì không tính là hữu tình?"

"Cho nên đó vẫn là vô tình đạo! Cho nên cuối cùng, vẫn sẽ mất đi !"

Ninh Thiên Nhai nói tới đây, trong lòng Sở Dương ầm ầm chấn động.

Hắn nghĩ tới lão tổ tông, Sở Tiếu Tâm. Sở Tiếu Tâm hữu tình sao? Tình sâu như biển không thể nghi ngờ? Nhưng hắn vô tình sao? Cũng thật vô tình. Bởi vì hắn vì tình thê tử mà từ bỏ tất cả những chuyện khác, vì tình cảm năm xưa mà vứt hết tình cảm sau này. Nói như vậy, Sở Tiếu Tâm, đi cũng là vô tình đạo?

Nhớ tới Lãng Nhất Lang, nhớ tới Ngụy Vô Nhan...

"Vô tình đạo..." Sở Dương thở dài một hơi thật sâu.

"Cho nên đạ đạo chi môn chính là, làm tới khi người kiệt sức, toàn lực làm những gì ngươi có thể làm, có thể thủ hộ. Nó sẽ cho ngươi một trái tim toàn vẹn không thiếu sót, thông minh ưu tú, ngươi sẽ có được lực lượng, đi trùng kích đỉnh phong!"

Ninh Thiên Nhai trầm giọng nói.

Sở Dương trầm mặc nói: "Chỉ là, nếu làm tất cả những chuyện đó, làm sao còn thời gian đi tu luyện?"

Ninh Thiên Nhai kinh ngạc, mở to hai mắt mà nhìn: "Thế nào lại không có thời gian? Chẳng lẽ khi ngươi ở chung với mẫu thân, không phải đang hưởng thụ tâm tình bình thản? Tâm tình bình thản, chẳng lẽ không phải tu luyện? Ngươi ở cùng với bằng hữu huynh đệ, chẳng lẽ không phải đang hưởng thụ ấm áp? Cảm giác ấm áp đó chẳng lẽ không phải là tu luyện tâm tình? Khi người triền miên cùng hồng nhân, có cảm thấy hạnh phúc hay không? Loại hạnh phúc này chẳng lẽ không phải là tu luyện tâm tình?"

"Mà những cái này, cũng không chậm trễ bao nhiêu thời gian. Có đôi khi, ngươi chỉ cần cho bọn họ biết ngươi đang ở đâu, cũng đủ rồi. Ngươi tu luyện, cũng đủ rồi!"

"Người có thất tình lục dục, vì sao? Thất tình viên mãn, mới là nhân sinh! Nhân sinh viên mãn, mới là đại đạo, đại đạo viên mãn, bởi vì có gốc rễ!"

"Trong lòng người,có nhiêu ngã rẽ. nhưng những ngã rẽ này, thuộc vẻ những cảm tình bất đồng, nhưng đều cùng tiến lên. Ngươi muốn chọn một cái trong đó làm chủ đạo cũng được. Nhưng những cái khác, ngươi cũng không thể xem nhẹ. Nếu không, võ đạo chi lộ ngươi đi càng xa, khoảng cách của ngươi với tự vị nhân sinh lại càng xa. Cho đến khi ngươi xa tới không thể nhìn thấy nữa, không về được, đó chính là thởi khắc ngươi sụp đổ... ."

"Có gốc rễ, là có đại đạo!"

"Đây mới thực sự là hữu tình đạo, cũng chính là đại đạo chi môn chân chính, thiên đạo chi môn, tiên đạo chi môn!"

"Hữu tình đạo, ẩn chứa tất cả tình. Ngươi làm được, chính là đại đạo!"

"Thần Phong cùng Lưu Vân vì sao có thể tung hoành không ngã, bởi vì bọn họ có gốc rễ! Bọn họ chính là gốc rễ của nhau! Cho dù bọn họ đã đi mấy vạn năm rồi, nhưng khi cửu kiếp bổ thiên, bọn họ vẫn cứu Vũ Tuyệt Thành ra. Bọn họ thậm chí còn có thể chiếu cố thân nhân của mình mấy vạn năm... Cho nên bọn họ không thẹn với lương tâm, trái tim viên mãn."

Ninh Thiên Nhai trầm giọng nói: "Tâm cảnh viên mãn như vậy, khi trùng kích đại đạo, đối diện tâm ma, chính là lực lượng khổng lồ! Từ xưa tới nay, có bao nhiêu cường giả gục ngã dưới tâm ma, đều không phải bọn họ không đủ mạnh, mà là vì bọn họ quá mạnh mẽ. Bọn họ lần lượt đối mặt tâm ma, một đường tiến bước, mãi cho tới một ngày sụp đổ! Chính là vì không có gốc rễ!"

"Thần Phong và Lưu Vân hai người, chỉ cần không đột tử, nhất định có thể nhìn thấy đại đạo! Chính là như thế!"

Sở Dương thở dài một hơi, chuyện này đúng là nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí. Hai người Thần Phong Lưu Vân có lẽ sẽ đạt tới cực hạn mà bọn họ có thể đạt tới, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn không biết chân tướng. Vũ Tuyệt Thành… lại còn thảm hơn.

Sở Dương lại tưởng tượng: Nếu như Vũ Tuyệt Thành tan thân trong cửu kiếp bổ thiên, thật sự đi vực ngoại chiến trường, chẳng lẽ hắn sẽ khoái hoạt sao?

Lão đại của bọn hắn đâu?

Thiên ý trêu ngươi.

"Sở Dương, ta chỉ nói với ngươi một câu, đừng xem thường hồng trần lịch lãm! Thiên hạ nơi nào không hồng trần... Cho dù tiên đạo có chứng cớ, cho dù là chúa tể Cửu Trọng Thiên Khuyết, chỉ cần một thân chưa diệt, một lòng chư tan, thì vẫn ở trong hồng trần."

Ninh Thiên Nhai khẽ than thở: "Chỉ cần trong lòng ngươi còn hối hận, còn có áy náy thì ngươi sẽ không đạt tới đỉnh phong đại đạo… Cho dù ngươi có thể tiến lên Cửu Trọng Thiên Khuyết, cũng vậy thôi!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.