Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 713: Q.7 - Chương 713: thoát thai hoán cốt




Ads

Ngay khi Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch một lần nữa phát động trùng kích, Sở Dương nhanh như chớp chộp lấy hai viên thủy châu, mạnh mẽ lôi ra khỏi Cửu Kiếp không gian, tay rung lên.

Một giọt thủy châu rơi vào trong miệng Kỷ Mặc, giọt còn lại thì rơi vào trong miệng La Khắc Địch.

Sở Dương rõ ràng nhìn thấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi kể từ lúc mình lấy ra cho tới lúc rơi vào trong miệng hai người, hai viên thủy châu này đã tan biến mất một phần ba.

"Chẳng trách kiếm linh nói thứ này tuyệt đối không thể lấy ra!" Sở Dương nghĩ mà sợ.

Chỉ trong khoảng thời gian như diện giật chớp sáng như vậy, không ngờ tan biến nhiều như vậy. Nếu thật sự vô ý lấy ra, chẳng phải là chỉ một giây thôi, đến chút cặn cũng chẳng còn sao?

Hai người Kỷ Mặc và La Khắc Địch đều đã đi tới điểm cuối.

Nếu như lần này lại trùng kích thất bại, lại cố gắng mạnh mẽ xung kích, kinh mạch vốn đã chồng chất vết thương tất sẽ sụp đổ trong nháy mắt!

Nhưng hai người lại không có nửa điểm ý định buông tay!

Bọn họ đều có một loại niềm tin cố chấp: "Cơ hội trời ban như thế! Thượng thiên chiếu cố như thế! Nếu như không thể đột phá, thay đổi tư chất, vậy thì chết luôn ở chỗ này cho rồi!"

Đúng vào lúc này, bọn họ lại mơ hồ cảm thấy một cảm giác thanh lương, tiếp đó cũng cảm thấy bình chướng vững chắc kia đột nhiên xuất hiện một cái khe nhỏ bé...

Hai người mừng rỡ, cùng điên cuồng trùng kích tới.

Ầm một tiếng!

Thân thể hai người cùng run lên, từ trong thất khiếu cùng phun ra máu tươi!

Trong lỗ chân lông cũng phun ra huyết vụ nhàn nhạt.

Nhưng cửa ải này rốt cuộc cũng vượt qua rồi!

Tiếp đó, hai người đều án chiếu theo lời nói lúc trước, trong lòng muốn thay đổi, nhưng cũng không biết thay đổi như thế nào, cứ như vậy vận công lực thẳng hướng phía trước.

Sau đó hai người cùng cảm thấy, từng cơn thanh lương tiến vào cơ thể, trong một khắc khi nó trải rộng toàn bộ thân thể, cái cảm giác thanh lương đó liền biến thành vô tận liệt hỏa! Thôn phệ tất cả kinh mạch của hai người, từ trên xuống dưới!

Trong phút chốc, ngũ tạng lục phủ cũng bị ảnh hưởng tới!

Hai người cùng khàn giọng kêu lên một tiếng thảm thiết, miệng ồng ộc phun ra máu tươi, lập tức hôn mê bất tỉnh!

Đám người Cố Độc Hành đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy Sở Dương đứng ở bên cạnh Kỷ Mặc và La Khắc Địch, đang định lên tiếng thì Sở Dương đưa tay chặn lại.

Sở Dương thấp giọng nói: "Không nên vọng động! Bọn họ đang thoát thai hoán cốt!"

"Nha...." Đám người Cố Độc Hành lập tức hiểu ra. Bọn họ cũng nhìn thấy được, trước đó Sở Dương đã ném vào miệng hai con hàng này một giọt chất lỏng nào đó, đều hiểu được hai người đang thoát thai hoán cốt lúc này có quan hệ rất lớn tới Sở Dương.

Thanh âm Sở Dương nghiêm túc, hạ thấp giọng xuống nói: "Lần này thoát thai hoán cốt, chính là Kỷ Mặc và La Khắc Địch tự mình cố gắng, đột phá chí tôn lục phâm , vượt qua ranh giới tiên phàm mà có được! Là chính bọn hắn làm được! Các ngươi hiểu không?"

“Ta hi vọng suốt đời bọn họ không biết đến giọt thủy châu kia!" Thanh âm Sở Dương rất trầm trọng.

Chúng huynh đệ cùng gật đầu, đều biết Sở Dương dụng tâm lương khổ.

Tự mình cố gắng đạt được... Kết quả như thế, đủ để giúp Kỷ Mặc và La Khắc Địch từ này về sau lòng tin đại trướng! Hơn nữa, tự tin khi tu luyện càng vượt qua bất cứ người nào. Mình có thể dựa vào cố gắng để thoát thai hoán cốt! Còn có gì là không làm được?

Có tâm thế như vậy, hai người mới tiến bộ thực sự khủng bố!

Tu luyện tu cái gì? Chủ yếu là tu tâm tính! Tâm tính không ổn, tẩu hỏa nhập mà là chuyện bình thường. Nhưng nếu như có niềm tinh mãnh liệt, Kỷ Mặc và La Khắc Địch hoàn toàn không cần cố kỵ bất cứ vấn đề gì, chỉ chú ý phương hướng là được.

Bởi vì, ta vô địch!

Chỉ có Đổng Vô Thương là vẫn mơ hồ, gãi đầu nói: "Vì sao chứ?"

Vừa mới nói xong đã bị Mặc Lệ Nhi hung hăng nhéo một cái vào eo: "Ngươi là đồ đầu heo! Câm miệng!"

Đổng Vô Thương hét thảm một tiếng, đúng là chẳng khác gì bò rống!

Nhưng cũng không dám nói thêm nữa, chỉ thấy Mặc Lệ Nhi mấp máy miệng, truyền âm giải thích.

Giải thích hồi lâu, trên khuôn mặt thô hào của Đổng Vô Thương mới lộ ra thần sắc bừng tỉnh đạo ngộ, vỗ đùi nói: "Thì ra là thế... Lão đại thực là dụng tâm..."

Lời còn chưa dứt, Mặc Lệ Nhi lại hung hăng nhéo cái nữa: "Ngươi còn nói!"

"Ngao...." Đổng Vô Thương hét thảm một tiếng, đau tới hít hơi lạnh, cả người run rẩy.

Đúng vào lúc này, La Khắc Địch tỉnh lại, mê man mơ to mắt ra: "Đổng tứ ca?"

Đổng Vô Thương nhịn đau, làm bộ dáng tươi cười: "Sao?"

La Khắc Địch bất mãn nói: "Định cướp chiêu bài của ta hả?"

Đổng Vô Thương...

Kỷ Mặc cũng tỉnh lại, sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình thay đổi. Một cảm giác tái sinh tràn ngập trong lòng, không nhịn được cười ha ha: "Con mẹ nó, con mẹ nó, cẩu đại di, cẩu đại di... ô hô kimono đi ô tô cô cô jăm bô... Lão tử thoát thai hoán cốt rồi, oa ha ha ha...."

Kích động tới nói năng lộn xộn, ôm cổ La Khắc Địch, hai người ôm chầm lấy nhau, vừa cười vừa la hét, cẩu đại di ngao ô không ngừng.

Vừa cười vui mừng vừa rớt nước mắt không ngừng.

Rốt cuộc... cũng phá tan được gông xiềng! Tuy còn chưa biết hiệu quả như thế nào, nhưng thoát thai hoán cốt đã là nhất định rồi. Điểm này hai người đều cảm nhận được.

Hai người vừa cười vừa khóc, khiến cho đám người Sở Dương có chút không biết phản ứng thế nào.

Vốn nên cao hứng , chúc phúc cho hai người bọn hắn, mọi người cùng nhau chia vui, nhưng nhìn bọn hắn lệ rơi đầy mặt, lại không kìm nổi, thấy chua xót trong lòng.

Mọi người đều biết, trước kia, trong lòng Kỷ Mặc và La Khắc Địch cảm thấy áp lực và thống khổ thế nào...

Sau một hồi lâu, Kỷ Mặc và La Khắc Địch mới khôi phục bình tĩnh, quay đầu lại nhìn các huynh đệ, không nhịn được có chút ngượng ngùng, nhưng hai con hàng này da mặt dày tới mức nào chứ, chẳng mấy chốc đã điều chỉnh lai tâm tình, lau sạch nước mắt. Kỷ Mặc cười hì hì nói: "Tất cả đều đột phá rồi sao?"

Đám người Cố Độc Hành cùng nhau gật đầu, La Khắc Địch ưỡn ngực, nguy hiểm vô cùng: "Ta cũng đột phá!"

Mọi người trợn mắt...

"Rất kinh ngạc phải không?" Kỷ Mặc dương dương đắc ý đi đi lại lại trước mặt mọi người, lắc lắc mông nói: "Ca cũng đột phá! Sao! Chính là đột phá! Sao? Đột phá, sao sao? Kinh ngạc hả? Bất ngờ sao? không tin nổi? Cảm thấy không tưởng tượng nổi phải không? Đúng, ca đã đột phá, oa ha ha ha...."

"Ra ngoài ta mời khách!" La Khắc Địch rống lớn một tiếng, hào khí xua mây: "Muốn ăn cái gì thì ăn! Cho dù các ngươi mốn ăn gan rồng mật phượng, ta cũng lập tức làm thịt Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông..."

Mọi người cùng nhau cúi đầu.

Hai con hàng này, rõ ràng hưng phấn đến phát điên rồi. Hai người các ngươi mới là lục phẩm sơ cấp, còn Ngạo Tà Vân với Nhuế Bất Thông đã là trung kỳ rồi.

Quả nhiên.

Ngay sau đó.

Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông gàm lên giận dữ, trực tiếp xông tới.

Mạc Thiên Cơ lạnh nhạt gật đầu: "Đi, chúng ta ra ngoài." Chúng huynh đệ rất ăn ý đi theo phía sau Sở Dương và Mạc Thiên Cơ, nối đuôi nhau đi ra ngoài.

Không thèm quay đầu lại.

Mặc cho hai con hàng kêu gào, khản giọng cầu xin tha thứ đằng sau, coi như là không nghe thấy...

Nguyệt Linh Tuyết hoảng sợ.

Hắn còn nhớ rất rõ ràng, khi đám người Sở Dương tiến vào mỏ, thực lực vẫn cao thấp không đều. có ngũ phẩm, có tứ phẩm, có tam phẩm, có nhị phẩm...

Nhưng giờ phút này đi ra...

Không ngờ đều là lục phẩm!

"Hiz...! Nguyệt Linh Tuyết hít một hơi lạnh, lắp bắp nói: "Các ngươi... Đều đột phá?"

"Ừm!" Sở Dương gật đầu.

"Đều là lục phẩm?" Nguyệt Linh Tuyết chỉ cảm thấy đầu óc mình choáng váng như say sóng. Ngay cả hai tên mặt mũi bầm dập đi ra cuối cùng, không ngờ cũng là chí tôn lục phẩm, không khỏi cả kinh: "Đều vượt qua ranh giới tiên phàm?"

"Ừm...." Chúng huynh đệ cùng nhau gật đầu.

Nguyệt Linh Tuyết ngây người.

Hắn thân là chí tôn cửu phẩm, đương nhiên hiểu được cái quan ải ranh giới tiên phàm này khó vượt qua thế nào. Vó bao nhiêu nhân vật kinh tài tuyệt diễm, một đường thăng cấp như bay, nhưng lại mặc kẹt ở quan ải này! Cả đời không thể tiến thêm! Ngay cả mình và Nhu Nhi, năm đó khi trùng kích ranh giới tiên phàm cũng phải nhờ vào công pháp cường đại như Phong Nguyệt Song Tâm, lại còn phải song tu hơn ba mươi năm mới đột phá thành công!

Lúc đó đã xem như là nhanh lắm rồi!.

Nhưng hôm nay, thế giới trước mắt hắn như bị đảo điên hết cả rồi. Ba mươi năm đột phá tính là cái rắm! Ngươi nhìn mười một người trước mắt này! Đều chỉ cần nửa tháng đã đột phá chi tôn lục phẩm rồi!

Hơn nữa, không phải xuất phát từ ngũ phẩm đỉnh phong...

Một số xuất phát từ chí tôn nhất phẩm... Tỷ như Mạc Khinh Vũ.

Một số xuất phát từ chí tôn nhị phẩm... Tỷ như La Khắc Địch, Mạc Thiên Cơ, Kỷ Mặc.

Có một số xuất phát từ chí tôn tam phẩm... Tỷ như Ngạo Tà Vân, Tạ Đan Quỳnh.

Có một số xuất phát từ chí tôn tứ phẩm, tỷ như Sở Dương, Cố Độc Hành.

Còn một số xuất phát từ ngũ phẩm, tỷ như Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, Mặc Lệ Nhi....

HIện giờ đồng loạt đột phá lục phẩm rồi.

Nguyệt Linh Tuyết sắp ngất rồi... Hơn nữa, trong có còn có hai ba người đạt tới lục phẩm đỉnh phong, trung kỳ...

Đột phá một phát liền xông tới đỉnh phong?

... Nguyệt Linh Tuyết đột nhiên muốn vào mỏ xem một chút, mẹ nó, bên trong không phải có thần tiên chứ? Điểm ngón tay một cái là đột phá?

Nguyệt Linh Tuyết ngơ ngơ ngác ngác.

"Chúng ta nhanh trở về thôi. Thời gian cấp bách, chúng ta phải nhanh chóng xử lý hoàn tất chuyện bên này, sau đó tới chiến trường Tây Bắc!" Sở Dương nói.

"Không sai. Hiện tại mà nói, nội gian kia đã không còn tác dụng." Mạc Thiên Cơ đồng ý nói: "Cũng nên thanh trừ rồi."

Cũng chỉ có Mạc Thiên Cơ, đến lúc này vẫn còn nhớ chuyện nội gian.

Sở Dương lặng lẽ gật đầu. Chuyện nội gian, chỉ cần điều tra ra, sau đó liền giao cho gia tộc xử lý đi, mình là vãn bối, thật sự không nỡ làm chuyện chém tận giết tuyệt này.

Chúng huynh đệ và Nguyệt Linh Tuyết cùng nhau khởi hành.

Sở Dương cùng Ngạo Tà Vân, Nhuế Bất Thông ở lại cuối cùng, nhìn thấy tất cả mọi người đều đã đi xa rồi liền vận lên thần công, ầm ầm nhấc bổng mấy ngọn núi phụ cận lên, chôn vùi cái mỏ này.

"Nguyện hai vị tiền bối long phượng được an nghỉ! Hi vọng từ nay về sau, thiên thu vạn tuế, không còn ai tới quấy rầy các người nữa!" Sở Dương cúi đầu, thầm nói.

Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông quỳ xuống, ba quỳ chín lạy, tỏ lòng biết ơn và cáo biệt hai vị long phượng tiền bối.

Tiếp đó xoay người, đuỏi theo mọi người phía trước.

Tron một khắc quay đầu lại, thân hình Sở Dương chấn động, Ngạo Tà Vân hỏi: "Lão đại, làm sao vậy?"

Sở Dương nói: "Không có gì?" Triển khai thân pháp, ba người cấp tốc mà đi.

Trong một khắc kia, Sở Dương rõ ràng nghe được một thanh âm, tựa như vang lên trong lòng mình: "Cửu Kiếp kiếm, mảnh thứ tám, Tinh Linh chi thành!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.