Ads Sở Dương trong lòng giận dữ.
Ta mang theo lão bà đi ra ngoài chơi... Lại một người không quen biết cứ
như vậy tới quấy rầy... Thằng này không phải là do Tuyết Lệ Hàn phái tới chứ? Làm sao lại không có nhãn lực như vậy đây? Quay đầu lại phải cùng
lão tiểu tử này hảo hảo nói chuyện.
Nghĩ lại, người Tuyết Lệ Hàn
phái tới không nên không hiểu chuyện như vậy? Nhưng nếu người không phải là do Đông Hoàng phái tới...
Người này là ai? Mục đích là gì.
"Vị công tử này, ha hả..." Trung niên văn sĩ hàm súc mỉm cười, mang theo
một phần khẩu khí trên cao nhìn xuống nói : “cho phép ta tự giới thiệu
mình, bản thân chính là phụ tá của Bạch đại thiếu, lần này đến đây chính là muốn cùng công tử thương lượng chút ít chuyện, không biết công tử có tiện hay không?"
"Bạch đại thiểu la ai?" Sở Dương cau mày nói : “Không nhận ra, không có tiện, các hạ xin tự nhiên đi!"
Lời này Sở Dương nói đã rất nể tình, cũng nói chữ xin, đây còn không phải là rất nể tình, rất có bậc thang sao? \
Nhưng vị trung niên văn sĩ này nghe được thì trên mặt tức thì lộ ra sắc mặt
giận dữ, ở Đông Hoàng Thiên lại dám nói chưa nghe nói qua Bạch đại
thiểu? Ngươi là ngu ngốc sao? ít nhất cũng là 1 tên nhà quê.
Nỗ lực
áp chế lửa giận, hắn âm nhu cười nói : “Bạch đại thiếu... Chính là hậu
nhân của Bạch đại tướng quân... Ân, tại hạ nói như vậy, công tử nên hiểu được rồi?"
"vẫn không biết." Sở Dương chau mày, giống như trước
đè nén hỏa khí nói: “Hắn là hậu nhân của ai đâu có liên quan gì tới ta?
Thống khoái nói đi, tìm ta có chuyên gì?"
"Ân, công tử cũng là người
thức thời..." Trung niên văn sĩ ánh mắt nhìn Mạc Khinh Vũ cùng Thiết Bổ
Thiên mà cười nói : “Ta đây sẽ nói rõ ràng một chút... Chủ yểu là Bạch
đại thiếu muốn biết bên cạnh công tử... Ân, ba vị nữ quyển. Ha hả..."
Hắn cười lên nói: “Công tử... Đây cũng là một phần cơ hội giàu sang từ trên trời giáng xuống đó a "
Đang khi nói chuyên, cái loại ý vị thâm trường, không cần nói cũng biết thản nhiên toát ra.
"Nga? ừ?" Sở Dương nghe vậy chính là sửng sốt, nhưng ngay sau đó vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu, thật sự là không nghĩ tới, chuyện máu chó như
vậy mình lại đụng phải...
Mạnh đoạt dân nữ? Lấn nam bá nữ?
Hơn nữa dám cướp người của mình!
... Thật thật là có chút buồn cười...
Mình là nên phối hợp một chút không đây?
"Thật sự là hồng nhan họa thủy a..." Sở Dương lắc đầu, vẻ mặt khổ sở nhìn Mạc Khinh Vũ nói : “Các ngươi nói, vậy phải làm sao bây giờ mới là tốt?"
Mạc Khinh Vũ ra vẻ hoa nhan thất sắc, buồn bã nói : “Phu quân ngươi phải
bảo vệ chúng ta a... Ngươi ngàn vạn lần không nên vứt bỏ chúng ta...
Ngươi cũng không nên làm cái loại chuyện thấy lợi quên nghĩa tiểu nhân
hèn hạ, ta cũng không muốn ngươi làm người lang tâm cẩu phế, thương tâm
không nổi a..."
Sở Dương một đầu khó hiểu.
Cô nàng đang nói cái gì?
?... Làm cái loại người thấy lợi quên nghĩa tiểu nhân hèn hạ?
Nữa?... Lang tâm cẩu phế một hồi?
Là có cái ý tứ gì ?
Dường như ta đã lang tâm cẩu phế, hèn hạ vô sỉ, thấy lợi quên nghĩa... Qua?
Đây cũng quá lúng túng rồi?
Không thể náo loạn được nữa, nếu không thì trái tim nhỏ của ta sẽ đau vỡ mất. Sở Dương lập tức sắc mặt trầm xuống, trầm giọng nhìn trung niên văn sĩ
kia nói: “Cút ngay đi!"
Sở ngự tọa trong bụng rất không vui... Gia
hỏa này lại để cho Mạc Khinh Vũ lại nghĩ tới ta kiếp trước lang tâm cẩu
phế... Ta hết sức đền bù được hay không...
Chẳng qua là, ta lúc này nào có thấy lợi quên nghĩa đâu? Ta rất hèn hạ sao? Làm sao lại là tiểu nhân đây? !
> ì-u
"Cho ngươi một điểm màu sắc lại đã nghĩ muốn mở phường nhuộm? Rượu mời không uống... uống rượu phạt cũng không hay đâu." Trung niên văn sĩ sắc mặt
thong dong nói: “Ha hả a... Công tử, có một số việc không thể làm, có ít người, không thể chọc vào; công tử, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đoán
chừng đây cũng không phải là lần đầu tiên, châm chước, châm chước a!"
Cút mẹ mày đi, lão tử làm sao lại không là lần đầu tiên, ngươi mò mâm suy nghĩ cái gì đây...
là... Giết hậu nhân của cao cấp quan viên của Đông Hoàng Thiên... nhưng các
ngươi làm sao lại muốn ép ta giết người đây... Nhìn ra rồi, các ngươi đà rất tận lực rồi, vậy đây cũng là chuyện không có cách nào, cứ như vậy
đi!"
Đang
khi nói chuyện, một cỗ sự kiện tràn trề nghiêm nghị mà hiện. Đối diện
trung niên văn sĩ vốn tưởng ràng Sở Dương cũng chính là một tân tấn nhà
giàu mới nổi, gia tộc hoàn khố công tử, trên người hoàn toàn không có
nửa điểm tu vi ba động; không ngờ trong lúc bất chợt đối diện nổi lên
ngập trời sát khí cuồn cuộn đập vào mặt.
Trong một cái chớp mắt,
trung niên văn sĩ trước mắt giống như thoáng cái xuất hiện vạn quỷ đồng
thời xông ra quỷ môn quan, máu tươi thành biển, xương trắng như núi, quỷ thanh chiêm chiếp, giống như địa ngục vậy.
Văn sĩ này mặc dù cũng có mấy phần tu vi nhưng cũng rất có hạn, đối mặt với cảnh tượng kinh hãi
muốn chết như vậy, theo bản năng quát to một tiếng, một cái tung mình
hoảng hốt mà ra, vừa chạy vừa gọi nói: “Quỷ a..." Thanh âm thê lương
muôn dạng.
Một luồng thần thức của Sở Dương đã sớm khóa trên người gia hỏa này, cũng muốn nhìn hắn chạy đi đâu.
Dám can đảm mơ mộng nữ nhân của mình? Không riêng gì người này, còn có người sau lưng hắn, toàn bộ cũng không thể bỏ qua cho!
Bản kiếm chủ cũng muốn nhìn, người nào có tám lá gan như vậy !
Dường như chuyên này ngay cả Tuyết Lệ Hàn cũng không dám thử, ở Đông Hoàng
Thiên người thực sự dám làm như vậy... đặc sắc như vậy nhất định là phải gặp một lần.
Sở Dương không chờ lâu, rất nhanh như nguyện. Bởi vì, một cái thanh âm đã chợt vang lên nói: “Phế vật vô dụng!"
Nhưng ngay sau đó, từ trong phòng đối diện, một bạch y thanh niên đã thản
nhiên đứng lên, đi tới, người tới diện mạo anh tuấn vóc người cao ngất,
rất có mấy phần phong phạm công tử. Trên người một cách tự nhiên quanh
quẩn một loại khí thể vênh mặt hất hàm sai khiến của thượng vị giả,
dường như là 1 nhân vật rất có lai lịch.
Chỉ bất quá đưa tay lên
chặn trung niên văn sĩ kia dừng lại, khóe miệng hắn vẫn tràn đầy nụ cười khinh miệt nhìn Sở Dương bên nói : “Cũng là không có nhìn ra, các hạ
lại còn là một người luyện võ, thâm tàng bất lộ, chỉ bất quá... Cứ như
vậy tùy ý chơi đùa thủ hạ của người, làm như vậy chỉ sợ có chút nói
không được đi?"
Hắn nhàn nhạt cười cười, không sao cả nói : “Tục ngữ không phải nói, đả cẩu còn phải nhìn mặt chủ sao..."
Sở Dương thở dài, thản nhiên nói : “Ngươi chính là cái gì Bạch đại thiểu hả? chủ nhân của con chó này hả?"
Đối diện, bạch y thanh niên ánh mắt ngoan lệ, thản nhiên nói : “làm sao, ngươi đối với cái này có ý kiến sao?"
Sở Dương chỉ cảm thấy trong bụng vô danh hỏa nổi lên, trước mắt bạch y
thanh niên này tu vi không ra gì nhưng tư thế cũng thật hoành tráng.
Không biết hay là con trai của Đông Hoàng chăng, đang muốn xuất thủ dạy
dỗ thì thấy bên cạnh có mấy người lao ra, ai nấy Thần hoàn khí ngưng phi thân chắn trước người vị Bạch đại thiếu này.
Hơn nữa dường như vẫn
chưa hết, trong các căn phòng khác cũng lục tục có người đi ra ngoài
quan sát, vừa nhìn thấy Bạch đại thiếu ở chỗ này, ai nấy trong nháy mắt
hiểu rõ; ai nấy cổ võ đứng lên nói : “Người nào lại làm Bạch đại thiểu
tức giận? Còn không mau quỳ xuống cầu xin tha thứ! Cầu khẩn được Bạch
đại thiếu mềm lòng tha cho một cái mạng nhỏ!"
"đúng, người nào ăn gan hùm mật gấu, cả gan làm loạn..."
"Thiểu gia, làm sao bây giờ?" Một vị cao thủ đi theo xin chỉ thị.
" không được quấy nhiễu mỹ nhân, những thứ khác không nên lưu ý." Vị Bạch đại thiểu nhàn nhạt dặn dò nói.
Dường như ý tứ chính là, chỉ cần không động nữ, nam các ngươi thích làm sao
thì làm, muốn làm cái gì thì làm cái đó, làm thành cái dạng gì cũng
không sao cả.
Dường như không chỉ là Sở Dương không nhịn được, ngay cả vị Bạch đại thiếu kia cũng rõ ràng không nhịn được.
Mấy vị cao thủ được lệnh quát to một tiếng, đồng thời lao lên. Ở trong Đông thiên đệ nhất cứ như vậy trắng trợn xuất thủ!
"Các ngươi từ từ ăn đi, không cần phản ứng... tránh phiền lòng." Sở Dương mặt lạnh đứng lên nói.
Lần này Sở Dương hiển nhiên là động chân hỏa rồi.
Bản thân là người của hai thế giới, dường như lịch duyệt không cạn, có thể
gặp phải người không có mắt như vậy; không nghĩ tới cả nhà mình đi Đông
Hoàng Thiên, còn tưởng ràng về đến nhà, lại gặp phải chuyên đặc sắc như
vậy. Nếu là ở thiên địa khác, gặp phải chuyện như vậy cũng thì thôi, mặc dù cũng có động thủ giết người lại không tức giận như vậy!
Nhưng Đông Hoàng Thiên... Nhưng là địa bàn của Tuyết Lệ Hàn a...
"Xem ra ta cần phải giúp Đông Hoàng thanh lọc Đông Hoàng Thiên!" Sở Dương
mặt đen xì, rõ ràng có chút giận không kềm được nói : “Nếu hắn không
muốn làm, dứt khoát đổi lại người làm Đông Hoàng đi."
Những lời
này dường như thật sự không thể tùy tiện nói ra hiện tại Sở Dương tính
toán, huynh đệ mình còn có tám người, trừ Tạ Đan Quỳnh chiếm cứ Mặc Vân
Thiên, cố Độc Hành chiếm cứ Trung Cực Thiên ra. Đông Hoàng Thiên cùng
Yêu Hoàng Thiên vốn mình không có ý định động đến, mà Tử Tiêu Thiên
chính là của Tử Tà Tình. Như vậy mà định rồi, vừa lúc này thiểu một
thiên địa nữa mới đủ để cho một đám các huynh đệ một người một cái.
Nếu đem Tuyết Lệ Hàn kéo xuống... Còn cũng không tốt lắm.
"Bắt lại tên dám khinh nhờn Đông Hoàng bệ hạ, đảm dám phản kháng, giết không tha!"
Đang lo không có lý do, Sở Dương nói những lời này chính là cho người đối
diện lý [dó xuất thủ. Trong phút chốc người người cũng là tinh thần chấn động!
Xuất thủ càng thấy sắc bén, càng thêm là không để lối
thoát! Nhưng sau một khắc, trong lúc bất chợt phong vân biến sắc, hoàn
toàn thay đổi.
Sở Dương trừng hai mắt, tràn trề sát khí hoàn toàn
không có dấu hiệu mãnh liệt ào ra, trong nháy mắt đã đem cả Đông thiên
đệ nhất lâu toàn diện khóa lại!
Phàm là ở trong phạm vi Đông thiên đệ nhất lâu mọi người đều không ngoại lệ toàn bộ cảm nhận được cổ kinh thiên sát khí này !
Trong một căn phòng trang nhã đối diện, hai vị công tử uống rượu, đối với
chuyên này vốn là chẳng quan tâm. Giờ phút này trong lúc này bất chợt
sởn gai ốc.
Nhất thời muốn động cũng không có thể động.
"Đây là chuyên gì xảy ra?" Áo xanh thanh niên quá sợ hãi nói.
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng đà thấy heo chạy qua đường, có thể có khí thế
như vậy ít nhất là cao cấp Thánh Nhân, thậm chí còn hơn !
Nhân vật như thế làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở Đông thiên đệ nhất lâu mà nổi điên đây?