Ads Vừa tiến vào dòng nham thạch nóng chảy xong, Nhuế Bất Thông lập tức cảm
thấy nhiệt lực tinh thuần vô hạn, cuồn cuộn tràn vào cơ thể mình không
ngừng. Phượng hoàng chân nguyên dùng một tốc độ chóng mặt mà tăng vọt.
Nhuế Bất Thông chỉ cảm thấy sướng khoái vô hạn, đều là đề thăng lực
lượng, nhưng so với phượng hoàng niết bàn thì dễ chịu hơn nhiều....
Hắn cũng biết thời gian của mình không có nhiều. Một khi trì hoãn, đợi đến
khi nham thạch nóng chảy nguội lại, như vậy thì đúng là lãng phí rồi.
Một kỳ ngộ hiếm có, há có thể bỏ lỡ. Kết quả là bắt đầu chuyên tâm, toàn lực hấp thu.
Toàn lực hấp thụ thật nhiều, cái gì cũng mặc kệ, về sau, tới một chút nhiệt lượng cuối cùng hắn cũng hút luôn vào thân thể. Đến lúc này, hắn mới cảm thấy mỹ mãn, không có bỏ lỡ cơ hội trời ban.
Giờ phút này có cảm giác rõ ràng tu vi của mình đã từ chí tôn lục phẩm
thăng tới chí tôn thất phẩm đỉnh phong, giống như chỉ kém một bước nữa
thôi, là có thể đột phá vào cảnh giới chí tôn bát phẩm. Nhuế Bất Thông
gần như không nhịn được, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.
Quả thật
là quá sảng khoái! Lão tử hiện tại đã là người mạnh nhất trong các huynh đệ. Thậm chí còn trên cả Sở lão đại. Kẻ nào không phục, vậy cùng ta
luỵện vài chiêu!?
Nhuế Bất Thông hưng phấn, chỉ hận không thể lập tức chạy tới trước mặt các huynh đệ, khoe khoang một phen. Ta cũng có
ngày hôm nay!
Nhưng Nhuế Bất Thông lập tức phát hiện, mình dường như cao hứng quá sớm rồi!
Tu vi thật sự tăng lên, thậm chí là tăng lên rất nhiều, nhưng mà....
Mình bị nhốt dưới lòng đất, không chui ra được.
Bi ai nhất chính là, còn bị chôn sống trong đám hóa thạch do nham thạch nóng chảy hình thành.
Nhuế Bất Thông vận hết lực lượng toàn thân, nhưng cũng không thể nào nhúc
nhích. Đột nhiên nhớ tới đây là Tam Quang đại trận của Mạc Thiên Cơ.
Trong phút chốc đã muốn khóc, thiếu chút nữa là ngất xỉu.
Cho dù
Nhuế Bất Thông thật sự là chí tôn bát phẩm, cũng không thể nào lay động
đại địa biến dị do Tam Quang đại trận tạo thành, huống chi hắn còn thiếu một bước nữa...
Ta x, ta thế nào lại quên chuyện quan trọng như thế....
Một khắc đó, Nhuế Bất Thông hối hận không chịu nổi, lệ rơi đầy mặt. Có thể
để thăng tu vi, đó là chuyện tốt. Chỉ là bởi vì đề thăng tu vi mà tự
chôn sống mình, vậy đúng là không xong rồi. Thế này gọi là chuyện gì
chứ?!
Hắn cứ như vậy nằm chết dí ở dưới đó, đợi đến chiến đấu
chấm dứt, Mạc Thiên Cơ giải bỏ Tam Quang đại trận, Nhuế Bất Thông thật
sắp ngạt chết rồi. Phượng hoàng niết bàn có bá đạo thế nào cũng không
thể không hít thở. Dưới đất chẳng có không khí, nếu không tu vi đột
tiến, khiến khả năng bế khí có thể kéo dài trong thời gian dài, con chim này đúng là vị cửu kiếp đệ nhất trong lịch sử bất ngờ mất mạng!
Hơn nữa còn là bị ngạt chết....
Thất vất vả với thoát khốn, vội vội vàng vàng lao lên trên. Trước tiên lộn
nhào diễn võ dương oai mấy vòng trên không trung, sau đó mới đen mặt
lại, oán giận nói: "Làm sao bây giờ mới giải bỏ đại trận? Thiếu chút nữa ta ngạt chết rồi."
Mạc Thiên Cơ hừ một tiếng, một tát đánh cho
vị chí tôn thất phẩm này ngã lộn nhào: "Vậy mà còn mặt mũi lên tiếng!
Tinh Quang đại trận của ta, Nguyệt Quang đại trận của ta đều bởi vì
ngươi mà chết non giữa đường! Đúng là đồ thành sự không có, bại sự có
thừa!"
Nhuế Bất Thông xoa xoa đầu, tức giận mà không dám nói nửa câu.
"Đừng đứng đó mà khoe chim nữa, may tìm y phục mặc vào. Chúng ta lên đường,
phụ nữ hài tử của Lệ gia... còn có mấy chục vạn. Chẳng lẽ thật sự nhìn
bọn họ bị đồ sát sao?" Sở Dương xua tay thúc giục.
"Đúng vậy! Đi mau!" Chún huynh đệ lập tức nhớ ra, vội vàng lên đường, mặc kệ con chim ngu ngốc kia đứng đó.
Nhuế Bất Thông sững sờ đứng đó. lão tử chính là chí tôn thất phẩm đỉnh phong rồi. Lão tử tiến bộ lớn như vậy, thế nào lại không có ai phát hiện ra?
Cũng chẳng có ai khen ngợi một hai câu. lão tử hiện giờ chính là đệ nhất nhân trong các huynh đệ, vừa rồi lão đại nói gì, khoe chim, khoe chim
gì chứ..."
Đang ngẫm nghĩ, một cơn gió lạnh thổi qua, Nhuế Bất
Thông khẽ rùng mình một cái, phía dưới thế nào lại lành lạnh. Cúi đầu
nhìn xuống, cứu mạng, quần áo ta đâu? Thế nào lại mất sạch rồi? lão tử
vừa rồi còn lộn nhào bảy tám vòng trên không trung nữa. Lần này mất hết
mặt với mũi rồi....
....
Bên kia, đại đội nhân mã phe liên quân đang nhanh chóng lao đi, tựa như một đám dã lang đói khát từ lâu,
xông thẳng về phía một bầy dê non trắng nõn ngon lành, không có bất cứ
chút năng lực phản kháng nào.
Mà sự thực cũng đúng là như thế.
Chẳng qua càng huyết tinh càng tàn khốc càng lãnh huyết càng tham lam
càng thể hiện rõ ràng diện mạo u ám của con người!
Trong lòng tất cả đều chỉ có tàn khốc, chỉ có tham lam. Tích lũy vạn năm, tài phú như
núi, nữ nhân Lệ gia xinh đẹp, những đóa huyết hoa sắp nở, tiếng van nài
tuyệt diệt nữa...
Nơi đó, nơi đó chính là người của Lệ gia, Lệ gia từng nổi danh cùng chúng ta.
Nhưng hiện giờ, ngày này giờ này phút này, tất cả bọn họ đều sắp ngã xuống dưới đồ đao của chúng ta!
Sẽ không có lực lượng phản kháng mạnh mẽ nào, thậm chí có thể hoàn toàn
không có bất cứ năng lực phản kháng nào, mặc kệ chúng ta muốn làm gì thì làm!
Cái loại cảm giác người là thịt cá, ta là dao thớt này, thật tuyệt diệu.
Vừa tưởng tượng nhu vậy, trong lòng bọn hắn lại càng dâng lên khoái cảm.
Thật sự trông chờ khoảnh khắc đó.
Nhưng đúng lúc này, khi mọi người đang cấp tốc lao đi.... trong liên quân, lại có một đội nhân mã bỗng nhiên dừng lại.
Tất cả mọi người đều có chút bát ngờ, chẳng lẽ xuất hiện biến cố ngoài ý muốn nào?
Có địch tập kích? Không phát hiện ra nha.
"Chư vị, hiện giờ đại cục đã định, dư nghiệt Lệ gia không đủ gây họa, chúng
ta bên này vừa thụ thương vừa mệt mỏi, không chịu nổi gánh nặng, cần
phải nhanh chóng tĩnh dưỡng, không thể nào tiếp tục tham dự hành động.
Đành phải cáo từ."
Lan Mặc Phong bước ra, ôm quyền cáo biệt: "Tại hạ cùng mọi người Lan gia được Đệ Ngũ tổng chỉ huy phó thác, hộ tống
tổng chỉ huy về Nam. Lan gia ta hiện giờ suy yếu, lần này quyết chiến,
xuất lực không nhiều. Tài phú Lệ gia, đương nhiên nên thuộc về người
xuất lực. Lan gia tự biết không đủ tư cách vọng động, về phần tài phú
thương thảo lúc trước, dứt khoát dâng tặng các vị đi! Núi cao sông dài,
hi vọng sớm gặp lại."
"Hả?" Đám người Trần Kiếm Long nghi hoặc nhìn Lan Mặc Phong. Tiểu tử này không phải là choáng váng tới ngu người rồi chứ?
"Cáo từ!" Lan Mặc Phong cũng người của mình xoay người mà đi.
Đệ Ngũ Khinh Nhu lại từ trong đám đông đi ra, thần thái có chút cô tịch,
lại có chút bất dắc dĩ, khẽ cười một tiếng, nói: "Khinh Nhu là tổng chỉ
huy, bất quá là nhờ chư vị tiền bối không chê, tặng cho một cái danh mà
thôi. Hôm nay chiến cuộc đã kết thúc, không còn đại chiến nữa, vừa vặn
cáo từ chư vị, xin chư vị chớ trách."
Mọi người thật không tưởng
được, sau khi đại công cáo thành, Đệ Ngũ Khinh Nhu lại lập tức thối lui
rời đi. Trong lúc nhất thời, bất ngờ tới mức không nói ra lời.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khác với Lan gia đã suy yếu. Nói không khách khí, trong
các đại gia tộc, mưu trí của hắn có tác dụng lớn hơn Lan gia hiện giờ.
Thậm chí các đại thế gia đã sớm ăn ý ngầm hiểu, lần này thu lợi ích từ
Lệ gia, có thể không cho hoặc cho Lan gia rất ít, nhưng thế nào cũng
phải cấp cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một phần lợi ích thực tế.
Nhưng hắn không ngờ lại không cần?
"Mọi người dù sao cũng quen biết một hồi. Trước khi đi, Khinh Nhu tặng chư
vị một lời khuyên." Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu phức tạp, thoáng biến ảo
một chút, trầm giọng nói: "Làm việc, chớ... chớ thái quá! Khi đắc ý càng phải cẩn thận, phía trước có giấu cương đao..."
Mọi người lắng ngắt như tờ.
Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Cáo từ!"
"Tổng chỉ huy thuận buồm xuôi gió, sau này còn gặp lại!" Đám người Trần Kiếm Long cũng thở phào một hơi,.
Nếu như Đệ Ngũ Khinh Nhu còn ở đây, phần lợi ích của hắn thật đúng là không biết nên phân thế nào. Cho nhiều quá, mọi người đương nhiên mất hứng,
nhưng nếu để Đệ Ngũ Khinh Nhu không vui, bị trí giả nhu vậy ghi hận,
tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì. Đi rồi cũng tốt. Dù sao cũng
không còn cần tới hắn, ít nhất là trước mắt.
Đệ Ngũ Khinh Nhu
phất phất tay, đi tới trước xe trượt tuyết của Tiêu Thần Vũ cáo từ. Sau
đó phiêu diêu đứng trên hoang nguyên một hồi, rốt cuộc thở dài một
tiếng, bước lên một chiếc xe trượt tuyết khác, rời đi không có một tiếng động.
Trong các đại gia tộc, có người bắt đầu lộ thần sắc do dự.
Thật lâu sau, không ngờ bảy tám chục người bước ra khỏi đám đông, nói: "Đệ
Ngũ tổng chỉ huy có đại ân với chúng ta, hiện giờ hắn đã hồi Nam, huynh
đệ chịu ân cứu mạng của tổng chỉ huy, không thể không đưa tiễn. Lợi ích
nơi này cuối cùng cũng chỉ vật ngoài thân. Chúng ta sẽ không lấy. Chư
vị, ngày sau tái kiến."
Chắp tay, tất cả cùng phi thân mà đi.
Lại có một số người đứng ra, chắp tay cáo từ.
Cứ liên tục như vậy, không ngờ chỉ trong nháy mắt, đã bớt đi không dưới hai trăm người.
Hơn nữa cộng thêm Lan Mặc Phong và cao thủ Lan gia, cơ bản chẳng khác nào lập tức có gần ba trăm cao thủ rời đi.
Trần Kiếm Long hừ một tiếng, nói: "Một đám ngu ngốc! Lợi ích đến tận miệng
còn vứt đi. Bọn họ không cần, chúng ta cần. Chúng ta đi!"
Tiếp tục tiến Bắc.
Tuy bỗng nhiên thiếu mất gần ba trăm người, nhưng đối với đội ngũ năm sáu
ngàn người hiện tại mà nói, thiếu ba trăm người cũng chỉ là chín trâu
mất một lợi lông, không dáng kể. Cũng không liên quan tới đại cục, ảnh
hưởng tới thực lực chỉnh thể.
Trên mặt tuyết, đoàn người cấp tốc
tiến Bắc. Một số người lại cấp tốc tiến Nam. Chỉ trong nháy mắt, đã
không còn nhìn thấy nhau nữa rồi.
"Tổng chỉ huy, vì sao lại rời di lúc này? Đến trước bảo sơn lại tay không trở về?" Trên tuyết nguyên, một thanh âm khẽ hỏi.
Một thanh âm nhẹ nhàng đáp lại: "Nếu không lấy được gì, rời đi sớm hay muộn, chẳng phải đều giống nhau?"
"Không chiếm được gì?" Thanh âm lúc trước lập tức chấn động: "Lệ gia đã bị
diệt, tích lũy vạn năm không phải nhỏ. Tài phú như núi cũng là bình
thường. Thế nào lại không chiếm được gì?"
Đệ Ngũ Khinh Nhu bất đắc dĩ cười: "Nơi đó còn có phụ nữ hài tử Lệ gia."
" Nhân số phụ nữ hài tử Lệ gia tuy không ít, nhưng đâu có sức chiến đấu gì?"
"Các nàng đương nhiên không có sức chiến đấu, nhưng Cửu Kiếp kiếm chủ có!"
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nói: "Cửu Kiếp kiếm chủ Sở Dương, tuyệt đối
sẽ không cho phép bọn hắn tùy ý thương tổn phụ nữ hài tử. Nếu như lúc
trước bọn hắn hứa hẹn chỉ lấy tài phú, không đả thương phụ nữ hài tử, Sở kiếm chủ có lẽ sẽ không ngăn trở, nhưng bọn họ không ngờ lại ngông
cuồng, muốn thương tổn phụ nữ hài tử, huyết tẩy Lệ gia. Có lẽ... nơi đó
sắp trở thành tu la địa ngục rồi."
"Chỉ bằng mấy người Cửu Kiếp kiếm chủ, làm sao có thể?" Lan Mặc Phong hoài nghi hỏi.
"Bỏ hai chữ ‘mấy người’ đi. Có lẽ, chỉ cần một mình Cửu Kiếp kiếm chủ cũng
đủ rồi. Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ta nói không phải thực lực của hắn, mà là lực ảnh hưởng của hắn."
Lan Mặc Phong hít một hơi lạnh.
"Nếu như Sở Dương hôm nay có thể chiếm được thượng phong, bức lui hoặc là
giết sạch mấy ngàn người này. có lẽ sẽ không có chuyện gì. Nhưng nếu đám người Sở Dương rơi xuống hạ phong, trải qua một phen đại chiến, phụ nữ
hài tử Lệ gia khó thoát khỏi cái chết... Ta dám khẳng định, mấy đại gia
tộc còn lại, sau này bị Cửu Kiếp kiếm chủ giết tới, đồng dạng cũng sẽ
gặp phải kết cục thảm đạm - chó gà không tha!"