Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 304: Q.4 - Chương 304: Tiểu Diệu tý, ta muốn tỷ làm vợ của ta!




Ads

“Không! Tiểu Diệu tỷ vẫn xinh đẹp như xưa!" Cố Độc Hành kích động nói: Không ai có thể xinh đẹp hơn Tiêu Diệu tý !"

"Nói linh tinh!” Người thiểu nữ này chính là Cố Diệu Linh, người vì cố Độc Hành mà chịu hết mọi đau khổ. Giờ phút này nghe được lời nói của Cố Độc Hành, phàn ứng của Cố Diệu Linh không phải là ngượng ngùng mà giống như tỷ tỷ đang giận dỗi tiểu đệ, đệ nói chuyện lung tung vậy.

Nụ cười ôn như này giường như xua tan băng sương rét lạnh trên người Cố Diệu Linh, khiến cho gương mặt xanh vì đông lạnh của nàng trờ nên xinh đẹp kinh người!

Nhất thời, Cố Độc Hành choáng vàng đầu óc, trời đất quay cuồng ánh sáng như biến mât, trong mắt chi thấy được Cố Diệu Linh, ngân ngơ, mờ mịt, vô ý thức nói: "Thật là xinh đẹp. . . !"

“Tiểu hỗn đản!" Cố Diệu Lỉnh rốt cuộc không chịu được ánh mắt như sắc lang này, vừa giận vừa thẹn khẽ giậm chân, dỗi hơn nhìn Cô Độc Hành: "Ta là tỷ của ngươi! Có người nào lại nói chuyện với tỷ của mình như thế không?"

Cố Độc Hành mở rộng miệng nước miệng chảy ra, thân hình lao tới trước. Đến khi gần tới được thì thân thể lại đụng phải vòng bảo hộ, “bịch" một tiếng liền bay ngược ra ngoài, ngã chông ngược mặt mũi sưng vù..

Cố Diệu Linh cất tiếng cười khánh khách! Giờ phút này sau khi nhìn thấy Cố Độc Hành, dường như tât cả những khổ sở ở động Tù long trong khoảng thời gian qua đã tan thành mây khói.

“Đứa ngốc! Nếu có thể đi ra ngoài, vì mấy lời nói vừa rồi kia của ngừơi, tỷ tỷ nhất định sẽ đánh cho người một trận. Hừ hừ!"

Cố Độc Hành tung người đứng dậy, giận đữ quát: "Đập nó đi ngay! Để cho ta vào”

“Thiếu gia!” Thủ vệ đáng thương nhìn cố Độc Hành rồi lại nhìn sang Cố Diệu Linh đầy vẻ khó xử.

“Đừng làm loạn!" Cố Diệu Linh ôn nhu nói. Nói xong liên kinh ngạc nhìn khuôn mặt trưởng thành của Cô Độc Hành, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng hói: "Tiểu đệ, trong khoảng thời gian này đệ vân khỏe chứ?"

Nhừng lời này khiến cho Cố Độc Hành thấy cay cay khóe mắt, nước mắt gần như chảy xuống. Tiểu Diệu tỷ ờ bên trong động Tù Long mà vẫn còn suy nghĩ đến mình có khỏe hay không.

“Ta rất khỏe!” cố Độc nành khàn khàn nói.

"Ừ! Vậy thì... Đệ cũng không còn nhỏ nữa, trong lòng đã có người con gái nào chưa? Có thể để cho phụ thân nhờ người đi làm mai cho đệ" Cố Diệu Linh nhìn Cố Độc Hành, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm không nói ra lời, có chút chờ đợi cũng có chút sợ hãi nhìn hắn "Nếu đệ không tìm thì sợ rằng sẽ chậm!"

“ Trong lòng ta đã có một người con gái... chẳng qua là..." Cố Độc Hành thống khổ nói.

“Chẳng là cái gì?” sắc mặt của cố Diệu Linh thoáng cái đã trở nên trắng bệch, giọng nói có chút run run, trong mắt rưng rưng nước. Nàng vội vàng quay người lại, một lát sau mới quay ra cười nói tiếp: "Chẳng qua làm sao? Hóa ra tiểu đệ của tỷ đã có người trong lòng rồi sao?"

"Ừm, có!"

“Là ai thế?" Cố Diệu Linh cắn môi chặt hớm cố nén đau đớn trong lòng , xinh đẹp cười nói: “Nói ra xem nào, đê tỷ tỷ làm quân sư cho đệ! Chi tiêc là tỷ tỷ không thê uống được rượu mừng của đệ. . ."

"Nàng... rất tốt, rất tốt! Đối với ta cũng rất tôt... Ta cũng không biết làm thế nào đề báo đáp nàng. Ta vẫn cho răng nàng đối xứ tôt với ta, ta cảm kích nàng ta kính trọng nàng. . . Nhưng ta lại chưa từng nghĩ rằng ta lại thích nàng. .. Ta muốn nàng làm thê tử của ta. .

Cố Độc Hành thống khổ cúi đầu nghĩ "Cho đến một ngày, nàng rời đi rồi ta mới biết được ta thích nàng đến như vậy, không muốn rời xa đến như vậy! Ta nghĩ tới nàng Tiêu Diệu tỷ, ta muốn nàng trờ thành thê tử của ta, có được hay không?"

Thân thể Cố Diệu Linh thân thể lay động suýt nữa té ngã xuống đất. Khóe miệng nàng lộ ra nụ cười diễm lệ thê lương trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Hăn thích "nàng”, muốn yêu "nàng", hắn muốn "nàng" làm vợ hắn. ..

Cố Diệu Linh, ngươi... ngươi... ngươi...

Giờ phút này, trái tim Cố Diệu Linh vỡ thành từng mảnh nhỏ. Thậm chí nàng còn muốn hận chính mình, tại sao hôm nay lại đi ra ng0ài? Bị giam ở đây thì kiếp này đã không còn hy vọng rời đi, bản thân mình chống đở được là vì có một ảo tưởng một hy vọng xa vời. Nếu không ra, chính mình còn có thể gìữ lại giấc mộng trong lòng minh, cứ thế tiếp tục tư dối gạt mình . .

Cho dù biết đó là giả thì đây cũng là một giấc mộng! Một giấc mộng tốt đẹp!

Nhừng hôm nay khi biết được Cố Độc Hành tới thăm mình, nàng không nhịn được mà hân hoan chạy ra, lại sợ hắn thấy được bộ dáng không xinh đẹp của mình nên ờ bên trong cố hết sức sửa sang lại trang phục để cho minh dễ nhìn hơn một chút rồi mới dám đi ra. Nhưng ai ngờ vừa mới ra ngoài đã nghe được tin tức như đạn nố ngang trời thế này.

Hắn có người yêu! Hắn có người rồi!

Cố Diệu Linh lộ ra vẻ sầu thảrn, khẽ cười một tiếng Nên tính mộng rồi!

Trong lúc hốt hoảng mơ màng nàng nghe thấy Cố Độc Hành ở đối diện hỏi mình, giống như rất thấp thỏm cũng rất sợ hãi: “Tiểu Diệu tỷ, người nói... liệu nàng có đáp ứng hay không?"

“Tiểu Diệu tỷ, người nói. . . liệu nàng có tiếp nhận ta không?"

Lúc này, cố Độc nành vẫn đắm chìm trong ký ức xưa kia. Hắn hận chính bản thân mình tại sao không sớm nhận ra Tiểu Diệu tỷ có tình cảm với mình?

Vì sao phải đợi đến khi Tiểu Diệu tỷ vì mình mà đi vào động Tù Long nhận hết muôn vàn khổ sở, hắn mới nhận ra?

Thần thế của nàng vốn yếu ớt như vậy, làm sao nàng có thế chịu nàng!

“Làm sao nàng có thể chịu được như thế?"

“Ta thật là ngu ngốc. . ."

Cố Diệu Linh cắn mạnh môi mình, cuối cùng cũng thấy được thần trí trờ lại. Nàng cố gắng hết sức chống đở cho bán thân không bị ngã xuống buồn bã cười nóỉ: "Nàng nhất định sẽ đáp ứng ngươi!... Đệ đệ của ta ưu tú như vậy, có bán lĩnh như vậy, hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, tuổi trẻ tài cao... Nàng mà không đáp ứng thì quá không được rồi còn gì?"

“Thật vậy sao?" cố Độc Hành vui mừng ngẩng đầu lên.

“Ừ! Dũng cảm đi nói với cô bé mà đệ thích đi. Tiếu Diệu tỷ cũng vui mừng" Sắc mặt của Cố Diệu Linh trắng bệch, trâm ngọc lay động khẽ nóỉ: “Đệ sẽ thành công. Tiếu Diệu tỷ ở đây chân thành chúc phúc cho đệ".

Thôi thôi. .. Lần này trờ về, ta cứ chết già ờ trong động Tù Long này đi. Cả đời này, không bao giờ nằm mơ nữa. . . Không bao giờ mơ nữa. . .

Cố Diệu Linh lén lút nghiêng mặt sang một bên hai hàng nước mắt như trân châu lặng lẽ làn xuống, nàng cố nén lại tâm tình muốn khóc lớn, mỉm cười đầy khổ sở: “Độc Hành! Nữ hài tử đều rất thẹn thùng coi như là thích đệ rồi thì cũng sẽ không nói ra ngoài. Đệ đã thích một người thì cần phải chủ động hiểu lộ ra.

Một khi bỏ lỡ rồi thì sẽ mất hết. cả đời người, thời gian tốt đẹp nhất cũng chi có mấy năm mà thôi. Đừng để phải hối hận... Nghìn vạn lần đừng để mình hối hận. . . Đi tranh thủ đi! Mau đi đi! Đệ sẽ thành công!" Càng nói, trong lòng nàng càng thêm khổ sở và tuyệt vọng. “Nếu trước kia ta không thẹn thùng như vậy, không giấu kín tất cả tâm sự xuống đáy lòng nên nói sớm ra với hắn . . thì liệu kêt cục có thay đổi hay không?

Nếu hiện giờ ta nói ra với hắn, liệu hắn có thể. ..

Haizz, còn nghĩ đến đến những thứ này làm gì. Hẳn cũng đã muốn lấy vợ, mà ta thì ở trong động Tù kong này, kỳ hạn là vĩnh viễn. . . cả đời ta coi như xong rồi, Việc gì phải để cho hắn khổ sở cơ chứ? cứ để cho điều bí mật này chôn trong lòng của mình đi thôi. ..

“Tỉểu Diệu tỷ... cảm ơn người đã đáp ứng ta!” cố Độc Hành kích động nói: “Ta... ta rât vui mừng... Ta... ta... ta choáng váng Sắp xỉu rồi..."

“Ta đáp ứng đệ? cái gì cơ?" Cố Diệu Linh còn đang đau lòng đến ngây người, cảm giác như tim mình đau đớn đang chảy máu đột nhiên nghe thây câu này. Trong lúc nhất thời, đầu óc nàng cũng không hiểu gì hết!

"Mới vừa rồi tỷ đã đáp ứng với ta!" cố Độc Hành lao vào sát vòng bảo hộ hét lớn: “Mới vừa rồi rõ ràng là tỷ đã đáp ứng ta!"

“Ta đáp ứng đệ cái gì?" Cố Diệu Linh ngây người ra hỏi.

“Tỷ đáp úng làm vợ của ta cố Độc Hành hưng phấn đến đỏ bĩm cả mặt, nhảy dựng lên bị ngã xuống vẫn cứ hết lớn: “Mới vừa rối tỷ đã đáp ứng làm vợ của ta!"

Trong giây lát, Cố Diệu Linh mở trừng mắt, há mốm. .. Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào cố Độc Hành, láp bắp nói : “Đệ, đệ... không phải đệ... không phải vừa rồi đệ nói là trong lòng yêu mến một cô nương hay sao? Đệ, đệ .."

“Đúng vậy, ta yêu mến một cô nương!" cố Độc Hành vui mừng nóỉ: "Nhưng người mà ta yêu mến chính là tỷ đó, Tiểu Diệu tỷ... chẳng lẽ lại có người khác hay sao? Làm sao mà có người khác được?" Cố Độc Hành buồn bực nhìn Cố Diệu Linh, không hiểu tại sao Tiếu Diệu tỷ lại nói như vậy. chẳng lẽ cả đời này Cố Độc Hành ta còn có thể thích người khác nữa hay sao? Đấy đúng là chuyện đáng cười!

" Ngươi .. ngươi... ta...ta..." cố Diệu Linh lắp bắp nhìn hắn một lúc lâu sau vẫn không nói gì. Bông nhiên hai hàng nước mắt của nàng đột nhiên trào ra mãnh 1iệt.

Ngay sau đó, nàng khụy xuống mặt đất, cất tiếng khóc lớn. Tiếng khóc thảm thiết truyền ra ngoài nhưng cố Diệu Linh đường như liều mạng cũng không để ý tới dáng vẻ của chính mình mà chỉ khóc khản cả giọng. Nước mắt tun rơi trên người nàng rơi vào quần áo. Nóng và lạnh gặp nhau làm dâng lên một đoàn sương mù trắng nhàn nhạt

Nàng khóc đến thương tâm, khóc đến hết sức... Giống như muôn vàn ủn khuất đến trọn vẹn vào tiêng khóc này. Dường như tât cả tuyệt vọng đã được tiếng khóc hòa tan nhưng lại nhanh chóng biến thành tuyệt vọng cùng lo âu lớn hơn nữa, khiến cho trái tim nàng càng thêm đau thương . .

Cuối cùng thì nàng cũng có được điều mà nàng mơ ước tha thiết nhất... Bao nhiêu đêm tỉnh dậy, những lời nói này, phần tình cảm trong mơ ước này chính là thứ duy nhất chống đở cho tinh thần của nàng an ủi để nàng có thế sông sót!

Cứ mỗi lần tưởng tượng đến điều đó, Cố Diệu Linh sẽ không còn thấy lạnh nữa, cũng không Còn khó chịu nữa. . . Khi đó, trong lòng nàng tràn ngập tình yêu.

Nhưng hiện giờ nàng lại cực kỳ thống hận chính mình! Tại sao phải nhận được nó? Nàng không nên nhận được nó! Không nên

Vừa rồi nàng còn đang ai oán hối tiếc, nhưng hiện giờ lại hối hận mãnh liệt!

Lòng của nữ nhân mâu thuẩn như vậy đó.

Nàng không cầm lòng khi người mình yêu mấy năm qua lại đi yêu người khác Nếu thật sự xảy ra chuyện đó thì cố Diệu Linh sẽ không còn gì nghĩ gì đến sống nữa.

Nhưng đến khi nhận được tình cảm rồi thì nàng lại hối hận. chính mình đã bị phạt vào đống Tù Long mà kỳ bạn là vĩnh viên! Nếu như cố Độc Hành chấp nhất thích mình .. Vậy thì chẳng phải là mình đã hại cả đời hắn hay sao?

Hắn còn trẻ Không nên cô độc cả đời!

“Không được! Không được!" Cố Diệu Linh vừa khóc vừa lắc đầu liên tục, nức nờ nóỉ: “cả đời này của Tiểu Diệu tỷ coi như không còn rồi, không thể ra được nữa... Tiểu đệ, đệ còn có tiền đồ cực kỳ tốt, làm sao có thế phí thời gian vì ta cho được! chuyện này tuyệt đối không được!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.