Ads
Là đệ tử đại gia tộc, Kỷ Mặc đương nhiên biết kết cục của người đánh mất tiền đồ. Trong lòng cũng không khỏi ảm đảm thở dài. Nhưng đây, cũng là việc nhà của Mạc thị gia tộc, hắn mặc dù là bà con, cũng không tiện nhúng tay vào.
Chỉ có thể thầm quyết định trong lòng: Nếu là thật, thì mình nhất định phải dốc hết toàn lực, cũng phải vì biểu muội mà tìm một nơi nương tựa tốt! Không để nàng đến mức thống khổ cả đời.
"Ngươi hãy đi trước đi, ta chơi với Tiểu Vũ một lát nữa, rồi sẽ qua đó."
Kỷ Mặc nói.
Còn Mạc Khinh Vũ đứng một bên nhìn, trong mắt thoáng có ánh lệ, bàn tay nhỏ bé khẽ run rẩy,t ràn đầy bất an.
"Tiểu Vũ.... Xem Sở Dương ca ca bảo ta mang tới cho ngươi quà gì này...."
Kỷ Mặc cố gắng áp chế sự khó chịu trong lòng, giả bộ hiền hòa, kéo tay Mạc Khinh Vũ, đi vào trong phòng nàng.
"Nhìn xem đây là cái gì."
Thứ Kỷ Mặc lấy ra trước tiên, chính là một chiếc bình ngọc không lớn không nhỏ. Ở bên trong, chính là Sinh Cơ tuyền thủy mà Sở Dương bảo hắn mang tới, một bình đầy ắp.
"Đây là cái gì? Nước? Rượu?"
Mạc Khinh Vũ nghi hoặc nhìn cái bình ngọc kia, sau đó khẽ liền khẽ vuốt vê, ngẩng đầu hỏi: "Chiếc bình ngọc này, là của Sở Dương ca ca ư?"
"Đúng vậy."
Kỷ Mặc ù ù cạc cạc. Bình ngọc của Sở Dương? Trân quý nhất chính là nước bên trong mà?
"Sở Dương ca ca." Mạc Khinh Vũ đột nhiên ôm chặt lấy chiếc bình ngọc vào trong lòng, nước mắt tí tách rơi xuống. Giờ phút này, được nhìn thấy chiếc bình ngọc này, Mạc Khinh Vũ liền giống như gặp được bản thân Sở Dương vậy. Bao nhiêu áp lực và thống khổ trong một tháng qua, cứ như Hoàng Hà trào ra.
Lần này khóc, không ngờ khóc một hồi lâu.
Kỷ Mặc luống cuống tay chân. Thật sự không nghĩ tới, chỉ là một chiếc bình ngọc, lại khiến cho Mạc Khinh Vũ kích động như vậy.
Sau một hồi thật lâu, Mạc Khinh Vũ mới khóc thút thít, ngừng lại.
"Mau uống đi! Bên trong chính là vật báu vô giá, Sinh Cơ tuyền thủy đó."
Kỷ Mặc nhỏ giọng nói: "Sở Dương ca ca của ngươi cứ dặn dò ta, nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngươi uống hết."
"Chỉ là ta... chỉ là ta không nỡ uống."
Mạc Khinh Vũ chớp chớp mắt, đáng thương nhìn Kỷ Mặc: "Không uống có được không?"
"Nha đầu ngốc, cái này có gì mà tiếc?"
Kỷ Mặc vội vàng khuyên nhủ: "Uống cái này, thân thể ngươi sẽ được cải thiện rất nhiều, hơn nữa bị thương cũng không để lại sẹo nha...."
"Chỉ là, ta vẫn không nỡ uống...." Mạc Khinh Vũ giống như muốn khóc lên: "Ta giữ nó lại được không?"
"Nhưng mà, nếu ngươi không uống, Kỷ Mặc ca ca sẽ tức giận."
Kỷ Mặc liến thoắng một hồi, nhưng thấy không có hiệu quả, đành phải nói: " Đó là Sinh Cơ tuyền thủy mà Sở Dương ca ca thiên tân vạn khổ mới lấy được cho ngươi, nếu hắn biết ngươi không chịu uống, hắn sẽ rất buồn đó...."
"Ta uống!"
Mạc Khinh Vũ vội vàng gật đầu thật mạnh: "Ta uống mà!"
Nhìn Mạc Khinh Vũ ngửa đầu lên, uống ừng ực hết sạch của bình Sinh Cơ tuyền thủy, Kỷ Mặc ngạc nhiên: Uy lực của Sở Dương lớn như vậy?
Uống xong Sinh Cơ tuyền thủy, Mạc Khinh Vũ lại ôm bình ngọc vào trong lòng, quý trọng vô cùng.
"Sở Dương ca ca còn nhớ ngươi mang đến gì cho ta không?"
Mạc Khinh Vũ chờ mong hỏi.
"À, còn có cái này, còn có cái này...."
Kỷ Mặc giống như được trút bỏ gánh nặng. Bên trong là một đống đồ chơi, hiếm lạ cổ quái có đủ.
"Cái này đẹp quá."
Mạc Khinh Vũ dùng bàn tay nhỏ bé gạt mấy cái, tìm được một chiếc nơ hồ điệp.
Toàn bộ chiếc nơ này đều dùng Đồng Vân cương và Tinh Thần thiết chế tạo, đỏ au, lấp lánh vô số quang điểm, cực kỳ xinh đẹp.
Khóe miệng Kỷ Mặc khẽ run rẩy.
Mỗi lần nhìn thấy cái nơ hồ điệp này, hắn lại có phản ứng này. Dùng tinh hoa Đồng Vân cương và Tinh Thần thiết để làm một cái nơ hồ điệp, đem cho tiểu nữ hài nhi chơi, trong thiên hạ này cũng chỉ có Sở Dương mới xa xỉ như thế.
"Cái này, nhất định là Sở Dương ca ca cho ta, về phần những cái còn lại, là Kỷ Mặc ca ca ngươi tự mua phải không?"
Mạc Khinh Vũ nghiêng nghiêng đầu, ngắm nghía chiếc nơ hồ điệp, yêu thích không nỡ buông tay, tiện miệng hỏi.
"Ặc, sao ngươi biết?"
Kỷ Mặc trừng mắt líu lưỡi. Mạc Khinh Vũ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ lại trúng sự thật.
"Hừ, bởi vì chỉ có cái này mới là thứ ta thích!"
Mạc Khinh Vũ chun mũi, trong nụ cười lộ ra vui sướng và vẻ lanh lợi đã lâu không xuất hiện, nói: "Cũng chỉ có Sở Dương ca ca mới biết ta thích gì."
Nói xong, nàng có chút khinh thường nhìn Kỷ Mặc, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: "Ngươi không biết!"
Kỷ Mặc choáng váng.
"Kỷ Mặc ca ca, vẫn phải cám ơn ngươi!"
Mạc Khinh Vũ đem bình ngọc và nơ hồ điệp cẩn thận ôm vào trong lòng, trên mặt lộ ra ý cười thỏa mãn: "Cám ơn ngươi, đã mang tới cho ta."
"Không, không cần khách khí."
Kỷ Mặc đột nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu. Mạc Khinh Vũ, thiên kim tiểu thư Mạc thị gia tộc, hiện giờ... lại đáng thương như thế.
"Ta đi tìm cữu cữu thương lượng một chút......" Kỷ Mặc đang nói dở rồi lại thôi. Thầm nghĩ, nếu như cữu cữu không đáp ứng, ta sẽ lưu lại giúp nàng... Không được, ta không thể ở lại được.... Thương Lan chiến khu vẫn chờ ta đi chiến đấu... Haiz! Hơn nữa, cho dù đón nàng tới nhà ta, ta không ở đại ca không ở, nàng sẽ chơi với ai?
Lắc đầu thở dài, quay trở lại đại sảnh.
Nói với Mạc Tinh Thần ý định đón Mạc Khinh Vũ tới Kỷ thị gia tộc vài ngày, quả nhiên sau một hồi trầm ngâm, Mạc Tinh Thần liền cự tuyệt. Hắn nói: "Nếu như là bình thường, tới ở vài ngày cũng không sao. Bất quá, hiện giờ các đại gia tộc đều đang ứng phó Tam Tinh thánh tộc ở Thương Lan chiến khu. Làm sao còn chăm nom một đứa nhỏ? Cứ chờ việc này qua đi rồi nói sau.
Kỷ Chú cùng Kỷ Mặc hai huynh đệ vừa mới đi. Mạc Tinh Thần đang cần nghỉ ngơi một lúc thì lại nghe người tới báo: "Khởi bẩm gia chủ, La thị gia tộc nhị công tử tới thăm Tiểu Vũ tiểu thư."
"La thị gia tộc? La nhị công tử? Đến thăm Tiểu Vũ?"
Mạc Tinh Thần thoáng kinh ngạc một chút.
Kỷ Chú và Kỷ Mặc tới thăm Mạc Khinh Vũ thì còn giải thích được. Dù sao cũng là bà con. Nhưng vị La nhị công tử này tới làm gì? Chẳng lẽ hắn không biết Mạc thị gia tộc và La thị gia tộc vốn là cừu địch sao?
Hai nhà đánh tới đánh lui, cũng phải được hơn trăm năm rồi! Có thể nói, hai nhà đã kết xuống thâm thù không thể giải được! Vị La nhị công tử này, không ngờ lại tới thăm Tiểu Vũ?
Chẳng lẽ là có ý đồ xấu? Biết thiên tài gia tộc chúng ta bị phế liền cố ý tới sỉ nhục, bỏ đá xuống giếng?
Bất quá, cho dù là vậy, lá gan cũng quá lớn rồi. Nên biết, nếu thật náo loạn lên, vị La nhị công tử này có thể mất mạng luôn ở đây a!
"Mời vào!"
Mạc Tinh Thần thản nhiên nói, đồng thời đứng dậy: "Ta muốn xem xem, vị La nhị công tử này, tới đây rốt cuộc là muốn gì?"
La Khắc Địch một thân bạch y như tuyết, tiến vào trong ánh mắt thù địch của gia tộc Mạc thị.
Bình thản ung dung, mắt không thèm liếc sang bên cạnh.
Tuy bình thường, La Khắc Địch rất khôi hài, phong cách làm việc cũng không nghiêm túc, nhưng lại là một người cực kỳ trọng tình cảm.
Sở Dương là lão đại ta!
Lão đại từng nói qua, bảo khi có cơ hội, ta hãy tới thăm Tiểu Vũ!
Ta nhất định sẽ làm được, bởi vì ta đã đáp ứng!
La thị gia tộc và Mạc thị gia tộc vốn là cừu địch, nhưng thế thì sao chứ? Khi ta đáp ứng lão đại, cũng đã là cừu địch! Nếu như không muốn, thì khi đó đã không đáp ứng.
Mà nếu đáp ứng rồi, cho dù là cừu địch, cũng phải làm!
Cho dù chết cũng phải làm!
Cho nên hắn tới đây!
Trước ánh mắt kinh ngạc của Mạc Tinh Thần, và ánh mắt đề phòng của tất cả Mạc thị gia tộc, La Khắc Địch tiến vào Mạc thị gia tộc, dựa theo yêu cầu của hắn, gặp được Mạc Khinh Vũ.
Chuyện kế tiếp, khiến cho vị gia chủ Mạc thị gia tộc kiến thức rộng rãi này cũng phải được mở rộng tầm mắt.
"Tiểu Vũ!"
Vẻ lạnh lùng trên mặt La Khắc Địch trong nháy mắt đã tan biến, trở thành một nụ cười thân thiết, tựa hồ gặp được tiểu muội muội đã lâu rồi không gặp của mình.
"Oa, La ca ca!"
Mạc Khinh Vũ cũng thật bất ngờ. Gia tộc của mình là La thị gia tộc không ưa nhau, điểm này nàng biết. Như thế nào cũng không thể nghĩ tới, La Khắc Địch lại mạo hiểm đến thăm mình.
Mạc Tinh Thần chỉ trong nháy mắt đã trợn tròn mắt lên.
Nhìn một lớn một nhỏ, ở ngay bên ngoài phòng Mạc Khinh Vũ, chơi đùa hi hi ha ha với nhau. Sau đó, La Khắc Địch còn cực kỳ kiên nhẫn nghe cái miệng nhỏ nhắn của Mạc Khinh Vũ cằn nhằm tố khổ, sau đó... lại chơi đùa vui vẻ?
Sau đó... kể chuyện cổ tích?
Mạc Tinh Thần thở dài một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Tiểu Vũ đã bao lâu rồi không được vui vẻ như vậy? Hiện giờ, sau khi gặp được vị cừu nhân La Khắc Địch này, Tiểu Vũ không ngờ so với cha ruột như hắn còn muốn thân thiết hơn...
Chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Chỉ là, vì gia tộc. Cho dù có sai rồi... thì sao chứ? Ta là gia chủ a.
Mạc Tinh Thần lẳng lặng rời đi.
Mà La Khắc Địch cũng thoải mái chơi với Mạc Khinh Vũ một ngày.
"Tiểu Vũ, lần này, là Sở Dương ca ca của ngươi bảo ta tới chơi với ngươi. Ta chỉ có thể nán lại một ngày."
La Khắc Địch ngồi xổm xuống trước mặt Mạc Khinh Vũ, nhẹ giọng nói: "Ngày mai, ta phải đi Thương Lan chiến khu rồi."
"Vì sao các ngươi phải đi Thương Lan chiến khu?"
Mạc Khinh Vũ giống như muốn khóc, nói: "Ta ở nơi này buồn lắm. Không ai chơi với ta, cũng không có ai nói chuyện với ta...."
La Khắc Địch trầm mặc một hồi, nói: "Ta cũng không muốn đi, nhưng vẫn phải đi. Nơi đó rất nguy hiểm, nhưng nó lại rất thoải mái. Nơi đó có cừu nhân, cũng có bằng hữu, còn có.... Trách nhiệm của đệ tử gia tộc Trung Tam Thiên!"
"Và trách nhiệm của nam nhân!"
La Khắc Địch nhẹ giọng nói.
Đối với tiểu cô nương Mạc Khinh Vũ này, La Khắc Địch không hề giấu diếm chút nào, nhẹ nhàng nói ra lời trong lòng mình.
Trách nhiệm!
Đối kháng Tam Tinh thánh tộc, bảo trụ Trung Tam Thiên đại lục, chính là trách nhiệm của bọn họ!
Không thể trốn tránh.
"Khi tới đây, ta đã mang rất nhiều quà cho ngươi, không biết ngươi có thích không?"
La Khắc Địch lắc lư một cái bao lớn trong tay.
"Đúng rồi, Sở Dương ca ca của ngươi còn dặn ta, khi nào gặp ngươi, thì chuyển cho ngươi một câu."
La Khắc Địch nói.
"Câu gì?"
Mạc Khinh Vũ vội vàng ngẩng đầu, dỏng lỗ tai lên.
"Hắn nói: Tiểu Vũ, nhất định phải vui vẻ nhé."
La Khắc Địch nói: "Sở Dương ca ca sẽ tìm người, đón ngươi đi."
Mạc Khinh Vũ ngây dại, nước mắt chậm rãi từ hai gò má trắng muốt rơi xuống.
Đã từ rất lâu rồi, nàng vẫn mong chờ nghe được câu này, mong chờ người nào đó sẽ mang mình rời đi. Hôm nay, rốt cuộc Sở Dương ca ca cũng nói lời này. Trong lúc nhất thời, tâm linh nho nhỏ của nàng bỗng cảm thấy vui mừng, hạnh phúc muốn khóc...
La Khắc Địch đi rồi.
Hắn dù sao cũng là kẻ địch của Mạc thị gia tộc, không thể nán lại nơi này quá lâu. Có thể nán lại một thời gian dài như vậy, cũng là bởi vì Mạc Thiên Vân đã đi Thương Lan chiến khu. Nếu như Mạc Thiên Vân vẫn còn ở đây, chỉ sợ còn khó nói.
Nhưng tâm thần Mạc Khinh Vũ cũng trầm tĩnh lại.
Nàng cảm thấy minh trưởng thành, hơn nữa trong tâm linh cũng có nơi gởi gắm.
"Tiểu Vũ, nhất định phải vui vẻ nhé. Sở Dương ca ca sẽ tới tìm ngươi, đón ngươi đi."
Mạc Khinh Vũ nghiêng đầu, ôm cái vỏ kiếm cũ kỹ và bình ngọc, trên đầu đội nơ hồ điệp thất thải tinh quang, bắt chước thanh âm Sở Dương, khẽ nói.
Thanh âm của nàng rất nhỏ, nhỏ giống như sợ khiến cho giấc mộng đẹp đẽ này tan biến...