Ads "Ta coi
như phục Lệ gia các ngươi rồi... Cả đám đều vắt cổ chày ra nước... Ai nấy đều
là loại lưu manh lõi đời. Muốn chiếm tiện nghi của các ngươi, quả thực so với
lên trời còn khó hơn!"
Sở Dương bắt đầu ‘được tiện nghi liền khoe mẽ’, bi phẫn nói: "Tiện nghi gì
cũng bị các ngươi chiếm hết... Lần này đám phán, ta lỗ lớn rồi...."
Những lời này khiến cho mấy lão nhân vừa đàm phán tới gần như hư thoát với hắn,
thiếu chút nữa là đồng loạt phun máu tươi.
Rốt cuộc ai... mới là lưu manh?
Rốt cuộc mới là ai lỗ lớn?
"Nói chuyện phải nghĩ lương tâm..." Một lão đầu nhi trong đó ngón tay
run rẩy, mới nói được nửa câu đã bị Lệ Thông Thiên cắt ngang.
"Nếu hiện tại đã bàn xong điều kiện rồi. Sự tình coi như đã định, có nhiều
lời cũng vô ích!"
Lệ Thông Thiên nói vô cùng sảng khoái: "Tiếp theo, cũng nên an bài chỗ ở
cho Tử huynh đệ. Trước tạm thời ở lại khách phòng tốt nhất,. Chiều ngày mai sai
người hầu hạ. Nhớ kỹ, Tử huynh đệ phải ở lại đây lâu dài, cho nên phải chọn tài
nguyên tốt nhất, khu đất tốt nhất, nhân thủ giỏi nhất, còn về phương diện thị nữ,
cứ lựa chọn phương án tối ưu."
"Buổi chiều hôm nay, tất cả những gì liên quan tới Tử huynh đệ, phải an
bài xong. Thân phận yêu bài gì đó cũng phải đưa tới!"
"Nếu là minh hữu thì hãy dùng đại thành ý mà kết giao. Thể hiện chân
thành, thì mới có thể đổi lấy chân thành."
Lệ Thông Thiên ra vẻ đạo mạo nói.
"Sáng sớm ngày mai, các ngươi lựa chọn nhân thủ tinh anh, đi cùng Tử huynh
đệ thăm dò mỏ tử tinh... Ừm, về phần lão gia hỏa chúng ta sẽ không phụng bồi nữa...
Bất quá, có một chuyện phải nói trước, nếu có kẻ nào đui mù, dám đắc tội với Tử
huynh đệ, để hắn tức giận... Lão phu tuyệt đối sẽ không tha thứ đâu!"
Lệ Thông Thiên thân là nhân vật trọng yếu trong đám tổ tông Lệ gia, lời hắn nói
đương nhiên là phân lượng trùng trùng.
Mà hắn vừa dứt lời xong đã nhanh chóng đánh mắt ra hiệu ở sau lưng Sở Dương,
khiến cho đám người đàm phán bừng tỉnh đại ngộ. Các ngươi thật ngu ngốc! Thật
nghĩ là đàm phán vói hắn hả? Bất quá chỉ là diễn kịch một chút cho có mà
thôi... Về phần tử tinh, đào ra đặt ở chỗ hắn có gì không được? Chẳng phải chỗ
chứa tạm thời của chúng ta?
Một khi kế hoạch thành công, hắn cất giấu bao nhiêu tử tinh, không phải chúng
ta thu về hết sao?
Hơn nữa, tiện tay thu luôn cả mạng hắn!
Các vị lão đầu nhi ngầm hiểu.
Sở Dương đương nhiên cũng hiểu rõ trong lòng, Lệ Thông Thiên nói nghe bùi tai tới
cực điểm, nhưng có một điểm khác biệt trên thời gian. Đêm nay trước tiên ở lại
khách phòng, sáng mai phái người đi với mình thăm dò mỏ tử tinh, xế chiều mới
điều phối tài nguyên cho mình.
Ừm, nếu buổi sáng thăm dò mỏ tử tinh mà phát hiện vị truyền nhân Tử Tinh thế
gia này không có bổn sự gì, hoặc là không thể khai thác... Vậy buổi chiều, tất
cả tài nguyên chuẩn bị điều phối khỏi phải nghĩ tới. Ngay cả mạng nhỏ cũng
không cần nghĩ tới nữa.
Buổi chiều hôm đó, người Lệ gia dẫn Sở Dương tới khách phòng, tạm thời ở lại.
Sở Dương đương nhiên là phải làm ra vẻ giận đùng đùng, giống như phải chịu thua
thiệt lớn, phụng phịu đi vào. Mấy vị quản gia Lệ gia muốn đi theo, vào trong
giúp hắn thu dọn, lại bị hắn đóng cửa cái rầm, thiếu chút nữa thì kẹp mũi vào cửa.
Không khỏi nổi giận trong lòng: Ngươi vênh váo cái chim? Ngày mai, nếu ngươi
không làm được trò trống gì, lão tử đích thân trị ngươi!
Sở Dương không thể nghi ngờ cũng đang lo lắng vấn đề như vậy.
Kiếm linh tuyệt đối có thể khai thác mỏ tử tinh, hơn nữa lần này mình tới đây,
thực sự là chó ngáp phải ruồi, phương diện thứ nhất là chiếm được tiện nghi,
phương diện thứ hai sao... cũng có thể chuẩn bị bước đệm cho kế hoạch của Mạc
Thiên Cơ sau này.
Nhưng vấn đề lớn nhất chính là... kiếm linh khai thác chính là loại khai thác
trong vô thanh vô tức!
Bề ngoài không thể nhìn ra cái gì, kiếm linh đã khai thác xong rồi.
Nhưng bây giờ hiển nhiên là không được. Bởi vì Lệ gia muốn xem thành quả. Nhất
định phải có hiệu quả, phải có tiến triển rõ ràng, vậy mới được!
Nếu như không có... Đầu người rơi xuống đất chỉ trong khoảnh khắc!
Từ bề ngoài mà xem, Sở Dương lừa trái gạt phải, miệng nói tới nở hoa, rốt cuộc
thoải mái trà trộn vào trong Lệ gia. Nhưng trên thực tế, đây chính là tình cảnh
nguy hiểm nhất mà Sở Dương từng gặp phải.
Lần này không phải giống như Đại Triệu khi xưa, khi đó có thể tùy ý hành động,
hơn nữa còn ẩn mình trong chỗ tối, tùy tiện tìm một chỗ là có thể lặn một hơi
mười ngày nửa tháng. Nhưng hiện tại, nhất cử nhất động đều bị người ta giám
sát.
Đây chính là khu vực hạch tâm, đại bản doanh của một trong cửu đại gia tộc!
Chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là chết không có chỗ chôn! Ngay cả cơ hội đào tẩu
nho nhỏ cũng không có.
Có thể nói, Sở Dương thuần thúy là khiêu vũ trên dây thép vắt ngang vách núi vạn
trượng!
Sống hay chết, cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi.
"Kiếm linh, rốt cuộc thế nào? Có nắm chắc không?" Sở Dương vừa đóng cửa
lại, ý thức liền chìm vào trong Cửu Kiếp không gian.
Kiếm linh lộ ra một biểu tình quỷ dị, nói: "Hẳn là... không thành vấn đề."
Sở Dương thả lỏng.
"Ngươi hiện tại thế nào rồi?" Sở Dương hỏi: "Ta cơ bản đã ổn định
toàn bộ. Hiện tại không có ngươi, ta phát huy ra tu vi kiếm trung chí tôn tam
phẩm đỉnh phong, hẳn là không có nửa điểm vấn đề!"
Kiếm linh thật có chút cao hứng, chưa bao giờ Cửu Kiếp kiếm chủ lại gia tăng thực
lực nhanh như vậy. Ngay cả mình cũng được thơm lây: "Bây giờ như phải chiến,
dưới chí tôn lục phẩm, hoàn toàn có thể đối phó."
Sở Dương nhíu mày: "Nhưng ranh giới tiên phàm giữa chí tôn ngũ phẩm và lục
phẩm , rốt cuộc là ý gì?"
Vừa hỏi vấn đề này, kiếm linh lập tức trở nên khổ não: "Vấn đề này thật
đúng không không thể nói rõ ràng ra được. Không đích thân trải nghiệm, rất khó
giải thích cái loại cảm giác huyền diệu đó... Đó là một loại ở giữa siêu thoát
và phi siêu thoát.."
Kiếm linh trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Ngươi nhìn Lệ Thông Thiên, bất luận
là biểu tình, thần thái, hay là hành tẩu, đều có phi thường thong dong, cho dù
là âm mưu quỷ kế, nghe chính miệng hắn nói ra, cũng có cảm giác phong đạm vân
khinh. Đây chính là nội tình cường đại mà ranh giới tiên phàm mang tới!"
"Còn có Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu, vân vân... Thần thái ý vị các loại...
đều có vẻ rất siêu nhiên, đó cũng là một loại biểu hiện."
"Đương nhiên, tới cảnh giới như Bố Lưu Tình và Ninh Thiên Nhai rồi, lại có
thể bước ra một bước nữa. Mà một bước này, lại khiến cho người ta trở lại
nguyên trạng. Nhất cử nhất động, không hề có loại siêu thoát kia, mà mang tới
cho người ta một cảm giác chân thật, không hề của khác thường chút nào
Kiếm linh nói rất mơ hồ, nhưng Sở Dương cũng đã minh bạch.
Đây chính là một cảnh giới của đạo hư vô, không thể nói rõ nên lời.
Cũng có thể nói là nội tình đi.
Bây giờ cứ phải có thực lực cường đại, sau đó mới có thể muốn làm gì thì làm.
....
Vì thế Sở Dương bắt đầu luyện công.
Những người vẫn giám thị chặt chẽ căn phòng này liền nhìn thấy một loại cảnh tượng:
Chỉ thấy vị truyền nhân Tử Tinh thế gia này mỗi tay cầm một khối tử tinh, thực
hiện một tư thế cổ quái. hai chân giang rộng ra, trung bình tấn xuống rất sâu,
nhìn tư thế cứ như là ngồi đại tiện vậy!
Hai cánh tay nâng tử tinh, để trước ngực, bảo trì tam tâm hợp nhất.
Mắt nhìn mũi, mũi hướng tim, nhập định!
Tiếp đó lại nhìn thấy bên trong tử tinh toát ra một tầng tử khi nhàn nhạt, vừa
phiêu đãng bay ra đã bị truyền nhân Tử Tinh gia tộc này hít vào trong lỗ mũi...
Thật lâu sau, vị truyền nhân Tử Tinh thế gia này mới thở ra một hơi
Nhìn xuống hai khối tử tinh trong tay hắn, đã biến thành bột phấn.
Phương thức luyện công như vậy, quả thực là chưa từng thấy bao giờ.
Tất cả mọi người đều chỉ dùng huyệt vị trong lòng bàn tay để hấp thu thiên địa
nguyên khí trong tử tinh. Nhưng vị này thật không hổ là truyền nhân Tử Tinh thế
gia, lại dùng lỗ mũi....
Mấy vị cao thủ từ các phương hướng khác nhau quan sát, sau đó cùng báo cáo kết
quả này lên trên.
Chúng vị cao thủ Lệ gia thương lượng bàn luận hồi lâu... Cuối cùng đều cảm thấy
việc này cực kỳ huyền diệu. Mình căn bản ko hể hiểu được. Xem ra nhất định là
phương pháp tu luyện độc môn của Tử Tinh thế gia...
...
Sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa mới tờ mờ sáng.
Đã có người gõ cửa: "Tử đại nhân, xin hỏi...."
Sở Dương đang thoải mái nằm trên giường, mơ mơ màng màng mắng to một tiếng:
"Fuk! Gõ cái gì mà gõ? Chết ngươi à? Còn để người ta ngủ nữa hay
không?"
Bên ngoài, gia chủ Lệ thị gia tộc Lệ Vô Ba đang khoanh tay chờ đợi sắc mặt tối
sầm... Tên hỗn đản này quả thực muốn ăn đòn mà...
Lệ gia chủ vốn định đến biểu hiện một chút bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ, nhưng vừa
tới đã bị một câu này chọc cho tức đến muốn đại tiện, không nói một lời, quay
phắt người bỏ đi.
Chỉ còn lại vị quản gia vừa gõ cửa, vẻ mặt phẫn nộ tiếp tục chờ đợi.
Thật lâu sau, Sở Dương mới mở vạt áo, lộ ra quá nửa bộ ngực mở cửa, vẫn còn
ngái ngủ, vừa ló mặt ra đã phun ra một câu: "Cái chim gì thế! Còn hiểu
chút quy củ hay không?"
Trên mặt quản gia lộ vẻ phẫn nộ nhưng vẫn cố nén giận: "Là như thế này, Nhị
gia... Nhị gia đang chờ Tử đại nhân đi mỏ tử tinh...."
"Ta đang nói chính là vấn đề khí độ! Nói vấn đề hàm dưỡng!" Sở Dương
chỉ tiếc sắt không rèn thành thép: "Ngươi nói xem, ta ở chỗ này, chạy đi
đâu được, Nhị gia các ngươi gấp cái rắm à? Chẳng lẽ ta ngủ thêm một chút là hắn
chết hay sao? Cả đám nôn nôn nóng nóng... Khó trách Lệ gia ko thành được đệ nhất
cửu đại gia tộc. Nhìn người của Dạ gia kìa, đó mới gọi là hàm dưỡng. Hừ, học tập
bọn hắn chút đi!"
Quản gia chỉ hận không thể cầm cái bô vừa mới sử dụng đập vào đầu hắn, nhưng vẫn
phải cúi đầu khom lưng: "Khụ khụ... Xin Tử đại nhân dời bước..."
"Đợt lát nữa! Ta rửa mặt đã!" Sở Dương lửa giận bốc lên trời, đóng cửa
cái rầm, bụp một tiếng, cả mặt quản gia đã bị cửa táng vào, ngã văng ra
ngoài...
Chờ đến khi Sở Dương tới đại đường, đã là nửa canh giờ sau.
"Tử huynh... ngủ ngon chứ?" Lệ gia Nhị gia Lệ Vô Hải ngoài cười nhưng
trong không cười, hỏi. Đại nhân vật nhỉ? Không ngờ dám bắt mình ngồi đợi ở dây
hơn một canh giờ?
Sở Dương nhướng mắt lên: "A! Sao sao? Còn chưa an bài điểm tâm à?"
Ngươi không ngờ còn muốn ăn điểm tâm?
Lệ Vô Hải thiếu chút nữa tức chết, vung tay lên: "Dâng điểm tâm cho Tử đại
gia!"
"Tử đại gia... Ta thích cách xưng hô này...." Sở Dương nghênh ngang
ngồi xuống, chờ đợi điểm tâm. Tiếp đó ăn ngấu nghiến cho tới lúc bụng căng tròn,
lúc này mới vỗ bụng đứng lên, nhìn ánh mắt đám người xung quanh dang muốn phún
lửa: "Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Không phải đi xem mỏ tử tinh
sao? Thế nào còn không mau dẫn đường? Chẳng lẽ muốn để ngoại nhân như ta đẫn đường
hả? Cả đám ngu ngốc... Chuyện lớn như vậy không ngờ không thèm quan tâm chút
nào? Khó trách Lệ gia không thành được đệ nhất cửu đại gia tộc...."
Lệ Vô Hải kìm nén cơn giận: "Tử huynh mời! Ta dẫn đường!"
"Vậy thì đi thôi!" Sở Dương vừa đi kiểu chữ bát theo sau, vừa lải nhải
oán giận: "Ta nói này, sao Lệ gia các ngươi... à, cao tầng không coi trọng,
trung tầng không quan tâm, hạ tầng không thèm quản. Từ cao tới thấp đều năm bè
bảy mảng nha. Nhân vật lớn như ta tới mà... Như vậy mà cũng được liệt danh cửu
đại gia tộc, quả thực là khiến ta cực kỳ kỳ quái. Nếu đem tham gia bình xét việc
lạ thì bảo đảm đứng đầu bảng thập đại việc lạ vạn năm..."