Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 554: Q.7 - Chương 554: Tử tinh vừa xuất thủ, địa ngục mười tám tầng




Ads Lệ Khinh Vân buồn bực rồi.

Hơn nữa hắn căn bản không nghĩ tới chuyện như vậy lại phát sinh!

Vừa bắt đầu, Lệ Khinh Vân đã bạt thân bay lên, song chưởng hợp lại, bay vút trong không trung, lao thẳng về phía Lãng Nhất Lang!

Binh đối binh, tướng đối tướng! Đây mới là sát phạt chi đạo!

"Lãng thủ tọa, ngươi vẫn giấu diếm thực lực, nếu không phải bổn tọa tận mắt nhìn thấy, thật không dám tin tu vi của ngươi đã đạt tới chí tôn lục phẩm!" Lệ Khinh Vân hét lớn một tiếng trên không trung: "Lão hủ tới lãnh giáo một chút Tử Tinh thủ của Lãng thủ tọa.”

Hắn hét lớn một tiếng này, thứ nhất là để kinh sợ Lãng Nhất Lang. Thứ hai là để báo cho mọi người phe mình, Lãng Nhất Lang hoàn toàn không phải là chí tôn tam phẩm như mọi người vẫn nghĩ, mà là lục phẩm! Nhất định phải cẩn thận!

Đoạn thời gian trước nghe tin đồn, Lãng Nhất Lang bế quan đột phá chí tôn tam phẩm, thì ra là tình báo sai lầm!

Ánh mắt Lãng Nhất Lang lóe lên, thản nhiên nói: "Thì ra Lệ gia các ngươi là vì việc này." Thân hình chấn động, thẳng tắp lao tới nghênh đón.

Lệ Khinh Vân cười lớn một tiếng, thân hình xoay tròn, kiếm quang bạo xạ mà ra.

Sắc mặt Lãng Nhất Lang không chút thay đổi, cứ như vậy nghênh đón. Mắt thấy hai người sắp giao chiến trên không trung, một chuyện nằm ngoài dự liệu của Lệ Khinh Vân đã xảy ra. Tình huống bất ngờ này khiến cho hắn thậm chí không kịp biến chiêu, cũng không kịp lui về phía sau: Ngay trong một khắc trước khi binh khí hai người va chạm... Lãng Nhất Lang không ngờ đột nhiên ném kiếm trong tay ra ngoài, tiếp đó triệu tiêu toàn bộ phòng hộ, toàn bộ đều biến thành tấn công!

Hai cánh tay vung lên trong không trung, bàn tay lộ ra, tử quang lấp lánh, tử khí di thiên!

Tử Tinh thủ!

Lãng Nhất Lang nhoáng lên đã tiến vào trong kiếm quang của Lệ Khinh Vân!

"Hỗn đản..."Lệ Khinh Vân bi phẫn tới cực điểm, hét lớn một tiếng, nhưng đều không kịp nữa rồi. Còn chưa kịp nói xong, trường kiếm phốc phốc hai tiếng, dễ dàng đâm hai cái lỗ trên người Lãng Nhất Lang, thông suốt từ trước tới sau, nhưng Lãng Nhất Lang sở dĩ không phòng thủ, cũng là vì giờ khắc này!

Ba ba hai chưởng, một trước ngực, một đan điền!

"Lãng Nhất Lang, ngươi là đồ điên không muốn sống!" Lệ Khinh Vân hét lớn một tiếng, bay ngược về phía sau. Trên không trung, trong lòng đã cảm thấy lạnh lẽo!

Hắn tuyệt đối không thể nghĩ tới, khi mới bắt đầu giao chiến Lãng Nhất Lang đã bắt đầu lấy mạng đổi mạng! Mà không, không phải lấy mạng đổi mạng, rõ ràng là hắn không cần mạng bản thân trước, coi tính mạng mình như trò đùa cũng phải đánh hai chưởng Tử Tinh thủ lên người địch nhân!

Mà lúc này đây, Tử Tinh thủ được chí tôn lục phẩm như Lãng Nhất Lang xuất ra, uy lực lại càng thêm lớn.

Kinh khủng nhất chính là, một chưởng trực tiếp đánh vào đan điền!

Lệ Khinh Vân chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ quái nhanh chóng tiến vào kinh mạch, tiếp đó nguyên khí toàn thân cũng bắt đầu đồng hóa với cỗ lực lượng này...

Chậm rãi tiêu tán.

Lệ Khinh Vân thật sự muốn khóc. Thế này thì làm sao đây? Án chiếu tốc độ như vậy, ngay trong ngày trị liệu Tử Tinh thủ đầu tiên, mình ít nhất cũng phải cần có ba ngàn khối tử tinh...

Hơn nữa còn chưa chắc đã dủ!

Toàn thân Lãng Nhất Lang trúng bốn kiếm, máu tươi ồ ạt phun ra, lồng ngực của hắn bị đâm thủng hoàn toàn, ngũ tạng cũng bị một kiếm làm tổn hại!

Chỉ trong một lần va chạm, nhân vật đầu não của song phương đều bị trọng thương trí mạng rồi!

Nhưng Lãng Nhất Lang hoàn toàn không thèm để ý, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt, khẽ cười nhàn nhạt: "Lệ huynh, Tử Tinh thủ ngươi đã lĩnh giáo rồi, mùi vị cũng không tệ lắm phải không?"

Lệ Khinh Vân gần như muốn đập đầu vào tường: "Lãng Nhất Lang... Ngươi là đồ thiên đao vạn quả...."

Bi phẫn nói không nên lời.

Lãng Nhất Lang vẫn ung dung nói: "Ồ, quên không nói với Lệ huynh, Tử Tinh thủ của chí tôn lục phẩm, mỗi lần tăng lên đều là con số trên trời đó. Ngày đầu tiên, có thể cần ba ngàn tử tinh. Ngày hôm sau, chính là sáu ngàn... Ừm, ngày thứ ba, một vạn hai, ngày thứ tư... Hai vạn bốn... ngày tứ năm, bốn vạn tám..."

"Đừng nói nữa!" Trong lòng Lệ Khinh Vân lạnh lẽo, nổi giận gầm lên một tiếng.

"... Ngày thứ sáu, chín vạn sáu... Ngày thứ bảy, chính là mười chín vạn hai ngàn khối...." Lãng Nhất Lang cười hắc hắc: "Lệ huynh, nghe nói Lệ gia các ngươi có một mỏ tử tinh khổng lồ... Nhưng không biết cái mỏ đó có thể nuôi sống ngươi mấy ngày?"

Hắn cười hắc hắc, khóe miệng lại chảy ra máu tươi ròng ròng.

Khuôn mặt Lệ Khinh Vân méo mó.

Nếu đún như lời Lãng Nhất Lang nói, mình trúng Tử Tinh thủ bá đạo như vậy, cho dù Lệ gia có thể khai thác toàn bộ mỏ tử tinh chưa khai thác kia, chỉ sợ cũng không thể kéo dài tính mạng mình được một tháng...

Tử Tinh thủ, một khi gián đoạn tử tinh cung ứng, thì... Nhớ tới sự khủng bố của Tử Tinh thủ, giờ khắc này, Lệ Khinh Vân đã mất hết can đảm.

"Trúng Tử Tinh thủ, một khi gián đoạn tử tinh... Tu vi cả người không tự chủ được, muốn tự sát cũng không thể..." Lãng Nhất Lang cười tàn khốc: "Toàn thân chậm rãi trở nên cứng rắn giống như tử tinh. Vượt qua ba ngày, cho dù mời người khác tới giúp người ra đi, cũng không đánh nổi thân thể ngươi... Nhưng bên trong thân thể ngươi, lại không ngừng phải thừa nhận thống khổ vô biên vô hạn! Sau đó, ngươi sẽ nhìn thấy, bắt đầu từ đầu ngón tay, đầu ngón chân, chậm rãi biến thành bột phấn tử tinh, từng điểm từng điểm rơi xuống... Mãi cho tới lúc chết, thần chí của ngươi vẫn sẽ phi thường thanh tỉnh!"

"Tử Tinh thủ vượt qua ranh giới tiên phàm, trúng phải là trúng cả thần hồn!"

"Ngươi sẽ phải thừa nhận thống khổ cả thân thể lẫn thần hồn, cùng nhau tiêu tán, thân vẫn đạo tiêu, hoàn toàn không còn dấu vết!"

Lãng Nhất Lang ho khan, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi, hắn cũng chẳng thèm lau, nói: "Cho nên trong truyền thuyết, Tử Tinh thủ có một câu thế này: Tử tinh vừa xuất thủ, địa ngục mười tám tầng!"

"Hổ thẹn quá, ta còn chưa luyện tới cảnh giới vừa xuất thủ là mười tám tầng địa ngục xuất hiện. Bất quá... hiện tại cũng chừng được mười tầng rồi.."

Lãng Nhất Lang cười hắc hắc: "Ngươi cứ chậm rãi hưởng thụ đi. Lãng Nhất Lang ta... sẽ ở dưới đất chờ ngươi! Ồ, ta nói sai rồi, bởi vì ta không đợi được ngươi, ngươi đã thần hình câu diệt rồi...."

Hai kiếm vừa rồi, đối với Lãng Nhất Lang mà nói, cũng là thương thế trí mạng!

Vào giờ khắc này, tất cả mọi người đều đồng loạt ngơ ngẩn!

Điên rồi!

Lãng Nhất Lang tuyệt đối điên rồi!

"Cho ta giải dược!" Lệ Khinh Vân gào thét, dáng vẻ thê lương.

"Ngươi có bao giờ nghe tới... Tử tinh thủ còn có giải dược?" THân hình Lãng Nhất Lang lay động một chút, nói: "Nếu có giải dược... ta luyện Tử tinh thủ làm gì?"

"Thủ tọa!" Chín bị hình đường hình lại cùng lao tới, quan thiết kêu lên.

"Khụ khụ... ta cũng không xong rồi...." Lãng Nhất Lang cười ha hả: "Chết ở chỗ này, ta coi như lá rụng về cội rồi... Thật xin lỗi, khiến các ngươi cũng lâm vào hiểm địa... Hiện tại, chín vị huynh đệ nghe mệnh lệnh cuối cùng của ta!"

"Mệnh lệnh!" Lãng Nhất Lang rống lên một tiếng.

"Có!" Chín vị hình lại cùng đứng thẳng tắp, chờ lệnh.

"Lệnh các ngươi, không tiếc bất cứ giá nào, lao ra trùng vây, quay trở về chấp pháp đường, báo cáo cái chết của ta!" Lãng Nhất Lang lạnh lùng nói: "Kẻ kháng lệnh bất tuân, vô luận sinh tử đều không phải huynh đệ của ta!"

"Thủ tọa!" CHín người đau đớn gầm lên.

"Nhận lệnh!" Lãng Nhất Lang quát lớn.

"Ty chức... Lĩnh mệnh!" Chín người ảm đạm cúi đầu.

"Ta sẽ mở đường!" Lãng Nhất Lang đứng thẳng người: "Ngụy Vô Nhan, nếu không muốn để các huynh đệ chết theo ngươi, hãy cùng lao ra với bọn hắn đi!"

Ngụy Vô Nhan hít sâu một hơi: "Vâng!"

"Tử tinh thủ, hồi thiên lực!" Lãng Nhất Lang gầm lớn một tiếng, đột nhiên đứng lên thẳng tắp, toàn thân khoác lên một tầng tử quang trầm tĩnh, máu tươi trước ngực và sau lưng, không ngờ lại giống như có kỳ tích, ngừng chảy: "Đây là chiêu thức cuối cùng của Tử Tinh thủ, Tử Tinh Hồi Thiên! Trong thời gian ngắn nhất, khôi phục toàn bộ tu vi, nhưng sau nửa nén hương, sẽ dầu hết đèn tắt! Nếu các ngươi không muốn khiến ta chết ko nhắm mắt thì hãy bám sát theo ta!"

Đột nhiên, xoay người, sải bước lao về phía đám người Lệ gia.

Chín vị hình lại trong mắt dưng dưng ánh lệ, không chút do dự bám theo phía sau Lãng Nhất Lang.

Đây là lần cuối cùng kiếp này, có thể đi theo sau thủ tọa rồi...

Nhìn thấy Lãng Nhất Lang từng bước lao tới, không ít người Lệ gia thân thể chấn động, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, dưới chân không tự chủ được lui về phía sau.

"Giết bọn hắn! Giết bọn hắn!" Lệ Khinh Vân gầm lên: "Ta muốn dùng phương thức tàn khốc nahát, hành hạ đám hỗn đản này... Giết!"

Lãng Nhất Lang cuồng tiếu một tiếng, thân hình bắn đi như tên rời cung.

Lệ Khinh Vân hét lớn, lắc mình chắn trước mặt Lãng Nhất Lang, lấy mạng đổi mạng! Hiện tại Lệ Khinh Vân đã không sợ Tử Tinh thủ của Lãng Nhất Lang, dù sao cũng đã trúng chiêu, bị đánh thêm chưởng nữa thì cũng thế mà thôi.

Việc cấp bách trước mắt, chính là xử lý Lãng Nhất Lang!

Lệ Khinh Vân đã là lợn chết không sợ nước sôi! Hoàn toàn không tránh không né, hoàn toàn lấy cứng đối cứng. Hiện tại, nhân vật đầu não của song phương đều không muốn sống nữa...

Người của Lệ gia thét một tiếng xông tới, đám người Ngụy Vô Nhan cũng gầm thét, đao kiếm tề xuất!

Chiến cuộc với mới bắt dầu, đã thảm liệt chưa từng có!

Thủ hạ tu vi yếu nhất còn chưa kịp bị thương, Lãng Nhất Lang cùng Lệ Khinh Vân hai người đã thất khiếu chảy máu, bịch một tiếng, tay trái Lệ Khinh Vân đã bị đánh nát tới tận vai, bắn ra ngoài. Cùng lúc đó, toàn bộ cánh tay trái Lãng Nhất Lang cũng bị chém rụng xuống!

Sau đó song phương giao chiến mới bắt đầu có người kêu thảm, kêu rên...

Ngụy Vô Nhan cầm Vô Nhan kiếm trong tay, kiếm quang cuồn cuộn bắn ra như thác nước, mang theo ba người Vạn Nhân Kiệt xung phá mãnh liệt!

Chín vị hình lại cũng điên cuồng gào thét phá vây.

Nhưng thực lực chỉnh thể của Lệ gia đâu chỉ cao hơn bọn hắn gấp mười lần? Nếu không phải cố kỵ Tử Tinh thủ của Lãng Nhất Lang, không dám tới quá gần, hiện tại chỉ sợ đã có tử vong rồi.

Ngụy Vô Nhan hét lớn một tiếng, bỏ mặc vai trái, một kiếm đâm vào ngực địch nhân trước mặt, còn bả vai trái cũng lập tức bị một đao chém vào, máu tươi tung tóe. Ngụy Vô Nhan thế như hổ điên, vọt ra bên ngoài.

Người của Lệ gia liều mạng ngăn trở.

Đúng vào lúc này, phía sau lưng Lệ gia, một đạo quang mang lóa mắt lặng lẽ không một tiếng động sáng lên.

Sở Dương đã không thể không xuất thủ.

Nhìn tình huống này, xuất thủ muộn một khắc, Lãng Nhất Lang chỉ sợ phải vĩnh biệt cõi đời rồi. Lãng Nhất Lang vừa chết, lực uy hiếp tiêu trừ, đám người Ngụy Vô Nhan tuyệt đối không còn bất cứ hi vọng nào.

Một kiếm này, mang theo toàn bộ lực lượng, cũng là mấy chiêu trong Cửu Kiếp kiếm được Sở Dương hợp nhất lại!

Đồ Tẫn Thiên Hạ Hựu Hà Phương!

Nhật Nguyệt Vi Thân Lôi Tố Tương!

Cửu Tiêu Phong Vân Tề Tụ Hội!

Bốn chiêu!

Đám người của Lệ gia đang giết tới đỏ mắt, căn bản không nghĩ tới, ở sau lưng mình, không ngờ lại xuất hiện một tên sát thần tuyệt thế, đang mài đao soàn soạt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.