Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 87: Q.3 - Chương 87: Tương lai chúng ta không ở nơi này




Ads “Ừ… Cố huynh, Thiên Binh Các chúng ta sắp chuyển nhà.” Sở Dương thản nhiên nói: “Sẽ dọn tới hồ Lưu Thúy, còn ta cũng đã nhận lời với Bổ Thiên Thái tử để về chủ trì Bổ Thiên Các.”

“À.” Cố Độc Hành lau mồ hôi, rõ ràng là đối với cái Bổ Thiên Các này thì hắn chẳng có hứng thú tí nào.

“Cố huynh, ta có một ý này.” Sở Dương và Cố Độc Hành sóng vai cùng bước, vừa đi vừa nói: “Thế cục hiện giờ bất luận muốn làm gì thì cũng phải có được lực lượng của chính mình. Mà Thiên Binh Các nếu chỉ có hai người chúng ta thì cũng không khỏi quá mức đơn độc một chút rồi.”

Ánh mắt Cố Độc Hành sáng lên: “Ý của ngươi là?”

“Thế cục hiện giờ dù cần bảo vệ tánh mạng hay muốn kiến công lập nghiệp cũng đều phải có trong tay một đội ngũ tinh nhuệ để sử dụng… hơn nữa ở Trung Tam Thiên mà chúng ta nhắm tới thì tình thế so với Hạ Tam Thiên lại càng thêm hỗn loạn, càng không có hoàng quyền pháp luật, chỉ có một quy tắc cá lớn nuốt cá bé mà thôi. Lùi một bước mà nói thì độc chỉ một việc cứu ra Cố Diệu Linh cũng đã phải nói hai chữ thực lực rồi.”

Sở Dương nói: “Có một số việc không cần ta nói thì ngươi cũng đã biết. Cố gia vốn vẫn có người thừa kế của mình, mà ngươi nói cho cùng cũng chỉ là nghĩa tử của Cố gia mà thôi… sự thật này khiến cho kể cả ngươi có đạt đến đẳng cấp Kiếm Đế mà muốn cứu Cố Diệu Linh ra thì cũng còn phải xem xem người Cố gia có đồng ý hay không đã. Mà trong một gia tộc thì ưu tiên hàng đầu luôn là sinh tồn chứ không phải chỉ là chuyện sống chết của một người đâu đấy.”

Sắc mặt Cố Độc Hành âm trầm xuống.

Sở Dương nói không sai chút nào. Theo như tuổi tác mà nói thì đến khi hắn đạt tới cảnh giới Kiếm đế thì hẳn hai vị công tử Cố gia đều đã nắm quyền, hiện hai huynh đệ này còn đang đấu đến ngươi chết ta sống thì chưa hơi đâu mà để ý tới chuyện này, nhưng một khi Cố Diệu Linh được mình cứu ra thì lại hoàn toàn khác rồi… Thứ nhất chính mình vốn là nghĩa tử, không thể hoàn toàn coi là người ngoài… thứ hai là mình lúc đó đã có tu vi Kiếm Đế mà cả Cố gia về mặt vũ lực không ai có thể sánh… thứ ba nữa là sau khi cưới Diệu Linh tỷ thì mình sẽ đương nhiên trở thành con rể của Cố gia, sẽ càng có tiếng nói trong gia tộc rồi.

Nếu Cố gia huynh đệ không đề phòng mình thì mới là việc lạ.

“Cho nên Thiên Binh Các của chúng ta phải nhanh chóng vững mạnh lên.” Ánh mắt Sở Dương vụt trở nên thâm thúy: “Mà ngươi chính là thanh thần binh đầu tiên của Thiên Binh Các!”

“Đã có thứ nhất, vậy nên có thứ hai đi.” Cố Độc Hành ánh mắt sáng lên, toát ra hứng thú mãnh liệt, nói: “Ngươi muốn phát triển như thế nào?”

“Thiên Binh Các không thể công khai mà chỉ có thể âm thầm phát triển.” Sở Dương vê vê cằm nói: “Còn cụ thể nên phát triển như thế nào thì phải trông vào ngươi rồi… điểm này ta sẽ không ngó tới. Còn nữa, binh khí của Thiên Binh Các tạm thời cứ để đó đi đã, đợi tới khi người của chúng ta chiêu mộ được đạt tới đẳng cấp cho phép thì sẽ đem chúng ban cho họ. Đây cũng là một cách để khích lệ.”

Trong mắt Cố Độc Hành lóe lên những tia sáng sắc sảo, gật gật đầu: “Đúng vậy, thần binh lợi khí của chúng ta đối với bất luận một võ giả nào mà nói thì cũng đều là sự hấp dẫn không thể kiềm chế nổi rồi.”

“Thứ hai, Thiên Binh Các sẽ âm thầm phát triển nên người chúng ta cần không nhất định phải là cao thủ mà nên tập trung vào những loại người cực kỳ có tiềm lực phát triển!” Sở Dương mỉm cười, ánh mắt như tia chớp lóe lên giữa bầu trời đêm nói tiếp: “Tương lai của chúng ta không phải ở Hạ Tam Thiên này mà một ngày nào đó chúng ta sẽ xông lên Trung Tam Thiên… rồi Thượng Tam Thiên nữa! Chúng ta sẽ ở nơi thánh địa chí cao vô thượng của võ giả đó mà đánh giết ra địa vị của chính mình!”

“Mà những người sắp chiêu mộ này nếu như đã có thể trở thành thành viên của tổ chức ta, như vậy sẽ phải một mực đi theo chúng ta cùng nhau phát triển. Từ Hạ Tam Thiên đánh lấy thiên hạ, ở Trung Tam Thiên tắm máu giang hồ, dù lên tới Thượng Tam Thiên cũng sẽ tung hoành ngang dọc, ai dám so bì!”

Cố Độc Hành khuôn mặt rạng ngời, hô hấp đã có chút dồn dập: “Ý của ngươi là…”

“Chúng ta không thèm dựa vào quy tắc của người khác làm việc, cái chúng ta muốn… chính là đặt ra quy định để khiến kẻ khác phải làm theo!” Sở Dương điềm nhiên nói: “Bất kể là Hạ Tam Thiên hay là…Thượng Tam Thiên cũng vậy!”

“Tốt!” Cố Độc Hành ánh mắt sáng rực nói: “Ngươi đã có dã tâm như vậy, Cố Độc Hành ta cũng không thể ngồi không. Hai huynh đệ chúng ta mỗi người chung tay góp sức chơi lớn một phen thì có làm sao!”

Sở Dương gật gật đầu, sâu xa nói: “Chuyện này giao cho ngươi. Trong thời gian này ta cần nhanh chóng lo cho xong chuyện ở Bổ Thiên Các. Bất luận ra sao thì hiện tại sứ mạng của chúng ta tại Hạ Tam Thiên này chính là đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu, việc này đã tuyệt đối không thể thay đổi được rồi.”

“Đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu..” Cố Độc Hành lầm bầm lẩm bẩm một câu, gật gật đầu. Hắn không biết vì sao Sở Dương đối với việc đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu lại cố chấp tới như vậy, nhưng hắn biết rõ nếu Sở Dương đã nói thế thì nhất định sẽ có lý do của hắn.

Thiên Binh Các vừa khai trương tưng bừng được năm ba ngày… thì đóng cửa.

Cố Độc Hành đã đi trước tới hồ Lưu Thúy, cá tính quyết đoán dứt khoát của hắn trong thời khắc này biểu hiện vô cùng rõ ràng.

Dưới sự hỗ trợ kinh tế cực kỳ rộng rãi của Sở Dương, Cố Độc Hành trực tiếp bắt tay vào chơi một vố lớn, đem toàn bộ chung quanh hồ Lưu Thúy dựng lên một dãy tường bao cao tới ba trượng! Thoáng chốc đã đem cả khu vực này nuốt trọn.

Thời điểm Cố Độc Hành làm chuyện này thì Sở Dương cũng không biết.

Ý định ban đầu của Sở Dương vốn chỉ là đem cái hồ này chiếm thành của riêng mà thôi, thật sự hắn cũng không ngờ Cố Độc Hành lại trực tiếp làm một mẻ tới nơi tới chốn đến vậy, không chỉ đem cả hồ Lưu Thúy chiếm lấy, mà cả Thúy Ảnh sơn gần hồ Lưu Thúy cũng chộp luôn vào… rồi bắt đầu gom cả mấy trăm mẫu đất xung quanh cũng thâu tóm nốt một lượt!

Nơi này mặc dù không có hộ dân và cũng không có quan phủ nhưng lại vốn là một nơi rất được ưa thích để đi du ngoạn, các loại cửa hàng như thanh lâu tửu quán sòng bạc đều đủ cả, hơn nữa còn làm ăn cực kỳ phát đạt.

Cố Độc Hành mở miệng rộng như vậy, những kẻ khác đương nhiên là không chịu, vì vậy bắt đầu làm ầm ĩ lên.

Đối diện đám người tới gây rối thì Cố Độc Hành một mực trưng ra cái vẻ mặt cứng cựa lạnh lẽo như cương thi, tỏ vẻ chớ có lại gần ông đấy. Đám giám sát thuộc nha môn Thiết Vân thành mò đến chất vấn đều bị hắn đánh cho bầm dập lủi thủi cút về, hơn nữa còn ngang ngược mắt cao hơn đầu gọi với theo: “Đây là mệnh lệnh của Thái tử! Có bản lĩnh đến tìm ta làm mẹ gì, đi tìm Thái tử mà ý kiến!...”

Số bạc Sở Dương đưa cho hắn ngoại trừ việc thuê công nhân, mua vật tư xây dựng tường thành bên ngoài thì một phân tiền cũng không phải chi cho khoản nào khác… chúng hoàn toàn được tích trữ lại.

Cũng trong khoảng thời gian này, Sở Dương Sở đại nhân vừa mới nhậm chức nên cũng tận hết sức ra oai phủ đầu.

“Hôm nay triệu tập các vị đồng liêu đến đây một lượt là vì hạ quan mới nhậm chức, cần cùng các vị nhận thức một chút. Thứ nhất là quen thuộc lẫn nhau mới có thể dễ dàng triển khai công việc. Thứ hai nữa là hạ quan cũng có vài việc khó hiểu muốn mời chư vị chỉ bảo cho rõ ràng một chút. Nói cách khác, quan mới nhậm chức hôm nay sẽ ra oai rồi!”

Hai vị chính phó Các chủ ngồi bên cạnh người hắn, hơi chếch xuống một chút, còn đám người ngồi trước mặt Sở Dương thì trước mặt mỗi người đều đặt một cái hòm.

Sở Dương nhìn tám mươi lăm người phía dưới, trầm mặt chắp tay sau lưng đi qua đi lại, quan uy mười phần. Hắn nhìn qua một lượt phía dưới thì đã dễ dàng nhận thấy tám mươi lăm người này, bao gồm kể cả Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng cũng đều không có mặt ở trong đội ngũ ngày đó nghênh đón Đỗ Thế Tình. Hơn nữa, những người kia so với những kẻ này thì thoạt nhìn tinh nhuệ hơn nhiều lắm.

Thiết Bổ Thiên quả nhiên còn chưa lộ ra hết thực lực a…

“Ta là ai, mọi người chưa gặp mặt thì chắc cũng đã nghe nói qua. So với chư vị thì ta chỉ là một gã thư sinh trói gà không chặt, nhưng nếu đã dám tiếp nhận ủy thác của thái tử thì ta sẽ hết sức khiến cho Bổ Thiên Các trở nên tốt nhất có thể! Hy vọng các vị hợp tác một chút, cũng đừng để cho ta phải khó xử rồi.” Sở Dương cười cười lạnh lẽo: “Ta nếu khó xử thì tất cả mọi người sẽ càng khó xử hơn mà thôi! Điểm này ta có thể cam đoan đấy!”

Phía dưới bùng lên một tràng xôn xao, mấy câu thầm thì riêng không ngừng xì xào vang tới. Hiện người ngồi ở đây đều đã từng lăn lộn giang hồ, đối với cách làm của Sở Dương hiện giờ thì trong lòng đều cảm thấy có chút buồn cười. Dọa người sao? Trong chúng ta có kẻ nào mà chưa từng xách cái đầu đi liều vài miếng cơm chứ? Dọa? Dọa cái rắm ấy?

Thư sinh? Thư sinh còn muốn khống chế Bổ Thiên Các hả?

Thành Tử Ngang cùng Trần Vũ Đồng hai mặt nhìn nhau, trong nội tâm đều cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười. Từ trước đến nay đã đành quan trên mới nhậm chức thì ra oai vốn là lẽ đương nhiên, nhưng trắng trợn nói toạc ra thế này… vị Sở đại nhân này quả là người đầu tiên rồi.

“Chỗ này không phải là giang hồ, cũng không cần quy củ của giang hồ. Chỗ này tuy không phải trại lính nhưng cũng phải có kỷ luật của nó, hơn nữa còn phải so với trại lính nghiêm khắc hơn nhiều lắm!” Sở Dương nhìn lướt qua phía dưới một lượt rồi căn bản không để cho kẻ nào có cơ hội nói chen vào… ngay từ đầu tới giờ hắn đều biểu lộ ra vẻ cực kỳ bá đạo: “Sau đây, ta muốn hỏi tất cả mọi người, có ai đối với cách làm của ta có ý kiến gì không? Nếu có ý kiến thì lập tức có thể rời khỏi đây. Sở mỗ tuyệt không ngăn trở!”

Mọi người lại cười khổ một hồi, một khi đã gia nhập những tổ chức tuyệt đối cơ mật như thế này… Rời đi sao? Rời đi thì chỉ có một một con đường là chết mà thôi.

“Tốt! Nếu mọi người đã không có ý kiến, điều đó chứng tỏ tất cả mọi người đều công nhận địa vị của ta rồi. Như vậy, từ giờ trở đi nếu có bất kỳ kẻ nào dám làm trái với lời nói của ta, vậy chỉ có một hình phạt thôi… Chết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.