Ads "Nguyên lai là Thất ca giá lâm a!" Sở Dương bừng tinh đại ngộ, tự nhiên
nhớ tới ngày đó gia hỏa này ở trong lên ngôi đại điển với màn diên xuất
kinh điển kia mà không khỏi cùng nhớ tới Kỷ Mặc cùng Đàm Đàm, không nhịn được nói : “ sao lại nói gia môn bất hạnh, không nói Thất ca với thân
tu vi này đà đạt đến đương thời đinh hàng ngũ, hãy nói Thất ca giúp
chúng ta lần kia, thật đúng là đà cực kỳ nghiền a... Làm cho người ta
nghe được mặt mày hớn hờ..., "
Tuyết Thất nghe được nhất thời mật mày hớn hở, rất có cảm giác gập được bỉnh sinh tri âm khoái ỷ đi lên vỗ vai Sờ Dương cười ha ha nói : “Vị huynh đệ kia nói chuyện ta thích
nghe..., thật ra thì ta chính là người như vậy, bất quá những người này
ai nấy vì lấy mặt mùi mà ra vẻ đạo mạo, nói chuyện cùng phải quanh co
không thoải mái, có cái gì không vừa mắt trực tiếp mắna là được, có cái
gì đâu? Không thích thì đơn giản đánh một trận, có cái gì không được..., "
Tuyết Lệ Hàn cùng nhịn không được nữa, thấp giọng gầm thét nói : “Đồ hỗn trướng! Ngươi lúc ấy là lấy diện mạo của ta xuất hiện, người
ta có muốn đánh thì là tỉm ta đánh nhau, ngươi thuần túy là mang đến cho ta phiền toái...,"
Tuyết Thất trừng mắt, nói năng hùng hồn đầy
lý lẽ nói : “Điều này có thể có phiền toái gì? Chẳng lè ngươi còn đánh
không lại bọn họ sao?"
Tuyết Lệ Hàn chán nản nói : “cái này cũng không phải là đánh thắng hay đánh không lại, ngươi..."
Tuyết Thất nói : “Ngươi đà không sợ bọn họ, như vậy, ngàn trận chiến có quan
hệ gì đây?" Nhưng ngay sau đó, Tuyết Thất đột nhiên vung ống tay áo, làm ra một bộ tiêu sái cực kỳ, vừa dạo bước vừa ngâm nga nói : “Nhân tại
giang hồ thân bất do kỷ? Giang hồ là chiến trường, dù sao cũng đà làm
rồi..., hôm nay người làm ta, ngày mai ta giả làm ngươi.."
"Ngươi câm mồm lại !" Tuyết Lệ Hàn thanh âm cũng thay đổi, run rẩy ngón tay chỉ
vào đệ đệ mình, chi tiếc rèn sắt không thành thép Nói : “Ngươi sao lại
nói như vậy..., ngươi dù sao cùng là người nhiều tuổi rồi..., làm sao
nói và làm việc vẫn còn không nên thân như vậy... như ngươi vậy, có chết cũng không được vào Tổ đường chúng ta..."
Tuyết Thất lắc đầu
nói: “Phi? Chẳng lè ngươi chết đi là có thể đi vào được sao? đừng quên,
chúng ta đều là bị gia tộc quên lăng rồi... Ngươi lại còn muốn đi vào
phần mộ tổ tiên? Không có nhìn ra ngươi lại có hy vọng không nhỏ a! Thật không có nhìn ra a!"
Tuyết Lệ Hàn vẻ mặt khó hiểu nói : “Lão Thất! Ngươi có thể đứng đắn một chút hay không !"
Tuyết Thất biệt khuất nói: “Ta nào có không đứng đắn? Ta vẫn đang bình thường nói chuyện a, đại ca ngươi nói một chút xem, ta đời này lúc nào không
đứng đắn rồi? Ta vần luôn là người đứng đắn, vấn đề ngược lại là ờ ngươi đó, bất kể ta làm sao ngươi đối với ta đều có thành kiến! Ngươi chính
là cảm thấy ta không đứng đắn... Vậy ngươi nói ta có biện pháp gì bây
giờ ?"
Tuyết Lệ Hàn hít một hơi thật sâu, đột nhiên giống như
Phích Lịch lớn tiếng nói: “Ngươi đời này cùng chưa từng đứng đắn qua bây giờ !"
"Ta..." Tuyết Thất lập tức ban phản bác.
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tuyết Lệ Hàn rống to nói: “Hăy nghe ta nói!"
Một đầu ngón tay Tuyết Lệ Hàn điểm lần trên trán Tuyết Thất, nghiến răng
nghiến lợi nói: “Ngươi khi ở trước mặt người ngoài nên lưu cho ta chút
mặt mùi có được hay không? Có được hay không? ! !"
Tuyết Thất bị điểm một cái lảo đảo chật vật không chịu nổi, vội vàng giơ tay đầu hàng nói : “Được rồi được rồi... Ngài là đại ca của ta, là tổ tông của ta... Tổ
tông, ngài tạp thuyết ta cũng hoan hô, ngài phóng cái rắm ta cũng nói
thơm tho... Như vậy được chưa..., như vậy chung quy hẳn là có thể đi?
Hiện tại ngay cả ngài đánh cái rắm cũng đà trờ thành hương thơm rồi,
ngươi chung quy sè không còn nói ta cái gì chứ ? Ta rất bất đắc dĩ lào
đại a..."
Tuyết Lệ Hàn nhất thời vô lực rũ xuống tay, vẻ mặt chán nản, vẻ mặt thất bại.
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ Tử Tà Tình nhất thời cười vang.
Tất cả mọi người lần đầu tiên nhìn thấy có người lại có thể dùng miệng đem
Đông Hoàng uy chấn thiên hạ bức đến loại trình độ không thể làm gì,
tuyệt vọng vô lực thảm đạm này, cảm giác như vậy quả thực là không quá
sung sướng...
"Nghĩ tới Tuyết Lệ Hàn ta cả đời tung hoành thiên hạ,
chúa tể Đông thiên, là nhân vật bực nào: Duy nhất có thể làm cho ta cảm
thấy bất đắc dĩ vô lực và thúc thủ vô sách... Cũng chỉ có là ngươi, chỉ
có ngươi." Tuyết Lệ Hàn ngửa mặt lên trời thở dài nói.
Tuyết Thất quyệt miệng, nhỏ giọng nói : “Cái gì mà chúa tể tung hoành thiên hạ,
chúa tể đông người... loại ngươi khi tất cả mọi người Đông thiên muốn
làm thịt thử một chút? Đó mới chánh thức gọi là chúa tể đây!"
Tuyết Lệ Hàn hung hăng nhắm hai mắt lại. Chỉ cảm giác được phổi của mình đang muốn nổ tung..."
Hăng hái nhớ lại dĩ vàng, anh hùng khí đoản hôm nay có thể làm gì!
Tuyết Lệ Hàn tự biết đối với bào đệ của mình không thể làm gì, cùng chỉ đành
thờ dài quay đầu cười khổ một tiếng nói : “Để cho các huynh đệ đệ muội
chê cười rồi... Ai, đây chính là bào đệ ta, từ thuở nhỏ đà làm cho ta
đau đầu vạn phần. Thật sự là không làm gì được cầm hắn."
Tuyết
Thất phiên trứ bạch nhãn nói : “Ngươi nói gì thế? Ba mẹ còn không nhức
đầu, ngươi nhức đầu làm cái gì? Đó là ngươi bắt chó đi cày xen vào việc
của người khác không có chuyện gì mà tự cao tự đại, cổ làm ra vẻ, thật
giống như ngươi có nhiều quyền uy..."
Sở Dương thiểu chút nữa phun đi ra.
Ngay cả là người như Tử Tà Tình vốn lạnh lùng giờ này khắc này cũng không
khôi nét mặt tươi cười như hoa, Mạc Khinh Vũ lại càng cười đến mức run
rẩy hết cả người. Đối với tên huynh đệ dở hơi này của Tuyết Lệ Hàn cảm
giác rất thú vị.
Sở Dương và Mạc Khinh Vù đi tới Cửu Trọng Thiên Khuyết dù sao còn chưa lâu nhưng lại biết, cái tên Tuyết Thất này hoặc
là không có danh tiếng gì, không thu hút cho lắm nhưng cái tên "Huyết
Thất, cùng 'Huyết Khế, hai cái tên này thì thật sự là uy chấn thiên hạ,
danh chấn Thiên Khuyết!
Ở trong 1 số lĩnh vực, cái danh hiệu này
thậm chí so sánh với Cửu Đế Nhất Hậu còn muốn càng thêm như sấm bên tai! Càng thêm làm người ta kinh hồn táng đảm.
Nếu nói Thiên Khuyết đệ
nhất nhân là Duy Ngà Thánh Quân Vân Thượng Nhân thì như vậy Thiên Khuyết đệ nhất đạo tặc không nghi ngờ chút nào chính là Huyết Khế.
r
Hắn chỉ cần coi trọng thứ gì của ngươi thì mà ngươi đà sớm gặp phải Huyết Khế, như vậy tuyệt đối vô năng tránh được!
Còn có Thiên Khuyết đệ nhất sát thủ Huyết Thất!
Chỉ cần hắn nhận ủy thác của ngươi, như vậy, bất kể cừu gia của ngươi là
ai, ngay cả quyền cao chức trọng như thế nào, ngay cả thực lực mạnh như
thế nào, ngay cả đang ở xa ngàn dặm vạn dậm, trong vòng ngày bên sè đổ
máu tươi bò mạng, chưa từng ngoại lệ!
Cho nên nói về thân phận
của Tuyết Khinh Hàn thì trong mấy thân phận, hoặc là cùng chỉ có thân
phận đệ đệ Đông Hoàng là cực kỳ tầm thường: về phần những thứ cái tên
khác mới thật sự là lừng lẫy nhân gian!
Chẳng qua là điểm này, Sở Dương cùng Mạc Khinh Vù tạm thời còn không biết.
về phần Tử Tà Tình, nàng nhất định là nghe qua danh tiếng cùng truyền
thuyết về đệ nhất đạo tặc, đệ nhất sát thủ nhưng nàng thật sự khó có thể liên hệ người trước mắt này với hai nhân vật trong truyền thuyết kia,
không có biện pháp, ai bảo thực tể lại khác xa trong truyền thuyết như
vậy đây!
"Tất cả mọi người là huynh đệ, cần gì phải căng thẳng
như vậy..." Sờ Dương rất vô cùng "Nhiệt tình" đem hai huynh đệ tách ra,
ôm vai Tuyết Thất đi qua một bên, nói : “Đừng để ý đến hắn, anh của
ngươi chính là cái lào cổ chấp... Không có cách nào trao đổi, không cách nào thuyết phục được, căn bản là câu thông không tới.”
"Tri âm a..." Tuyết Thất cơ hồ lệ nóng doanh tròng, nắm chặt tay Sở Dương nói : “Bời
vì cái gọi là anh hùng chứng kiến lược đồng, ta cùng biết nhất định có
người hiểu ta... Qua nhiều năm như vậy, ta bị hắn áp bách quá mức, ta
thời thời khắc khắc thân ở trong nước sôi lửa bỏng a..."
Sở Dương tự nhiên muốn ho sặc lên.
Gia hòa này nói chuyện thật đúng là điều ngoa, đừng nói ngươi là đệ đệ Đông Hoàng, chỉ bàng vào 1 thân tu vi cường hãn này của ngươi, cho dù thật
lòng muốn trôi qua nước sôi lửa bòng một chút dường như cùng là một việc không khó khăn,...
Lúc này đám người ba người lúc trước nay biến thành năm người cùng đi.
Đoàn người đi về hướng bắc; Tuyết Lệ Hàn dọc theo đường đi thủy chung là
trầm mặc, nếu có thể không nói lời nào là tận lực không nói còn Tuyết
Thất cùng Sờ Dương lại có vẻ thân nhau, quả thực chính là cố ý ứng phó,
thi thoảng cũng không có việc gì còn lôi Sở Dương ra tỷ thí, đẩu một
phen.
Lúc này phải "Nghênh phụng" Sờ Dương cũng có chút khóc
không ra nước mắt: Thằng này tu vi thật sự quá cao, cao đến mức quả thực không hợp thói thường, dường như ngày đó Nguyên Thiên Hạn cùng không
hơn gì gia hòa này? Bản thân sao có thể là đối thủ đây.
Sờ Dương
cùng hắn giao thủ, cái này vốn cùng không phải là tỷ thí mà hoàn toàn
chính là ngược đài, hơn nữa nhìn Tuyết Thất với bộ dáng kia, quả thực
chính là lấy tàn bạo làm vui mừng. Sở Dương thậm chí hoài nghi, hắn cố ý bò qua thân phận, cùng bản thân thân cận chính là muốn giày xéo mình.
Đoạn đường này hành hạ quả thực chính là vô biên vô hạn; người khác thỉnh
thoảng nhìn Sở Dương thật sự chịu không được mà quay đầu đi tỉm Mạc
Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình luận bàn một chút. Nói tóm lại đây chính là một người hoàn toàn không ở được.
Ngươi nói tỷ thí thỉ tỷ thí, cái
chân chính để cho Sở Dương chịu không nổi là, thằng này không chi có tu
vi cao cường mà đối với các cô gái cùng hoàn toàn không có lòng thương
hương tiếc ngọc, xuất thủ cực kỳ sắc bén, căn bản cùng không biết cái gì là hạ thủ lưu tình.
Cho nên 3 người Sờ Dương dọc theo con đường này
hòng bét, thật muốn nói là "Xui xẻo.". Tuy nhiên suy nghĩ như vậy dường
như thật là có chút thiệt thòi, Tuyết Thất người ta là ai, là siêu cấp
nhân vật ở Cửu Trọng Thiên Khuyết, tỷ thí đài ngộ như vậy đối với ba
người mà nói chỗ tốt quả thực là như núi vậy Có nhân vật tu vi ngang Cửu Đế Nhất Hậu ra chiêu, đó hoàn toàn là cơ hội lịch làm chi có thể ngộ mà không có thể cầu. Cho nên ba người tu vi dọc theo con đường này lại đột bay mãnh liệt đi lần, coi như là thống khổ cùng vui vẻ một đạo đi đến
đây...
Dọc theo con đường này, chia đều trong vòng một ngày,
Tuyết Thất lúc đầu cùng Sở Dương đánh bảy tám tràng, hơn nữa thường
thường cùng là do Sở Dương khiêu chiến trước, lù chiến lũ bại.
Tuyết Lệ Hàn vốn vẫn một mực bàng quan chiến đối với hai người kia thật lòng
có chút im lặng: Trước kia biết đệ đệ mình là một kẻ tàn bạo rồi nhưng
làm sao lại không có nhìn ra Sở Dương này cùng là kẻ thích bị ngược đãi
như vậy...
Đối với đệ đệ của mình, Tuyết Lệ Hàn đó là chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép nhưng đối với việc Sở Dương chủ động tìm tai
vạ, Tuyết Lệ Hàn ngoài miệng không đáng đánh giá nhưng từ đáy lòng cùng
là có chút ít thưởng thức: Cũng không phải là môi người cũng có thể chịu đựng được mỗi ngày bảy tám lần hành hạ, vòng đi vòng lại, chí khí không suy.
Mặc dù Sở Dương mỗi một lần xông đi lên cũng sè rất nhanh
chóng bại trận, nhưng sau đó lại sè dùng mành vô địch lần nữa xông đi
lên. Loại hành động cầu gia tăng thực lực này làm cho Tuyết Lệ Hàn có
chút động dung.
Lũ chiến lù bại.