Ads
Đêm nay, Trung Châu thành vẫn loạn, nhưng Vấn Thiên Kiếm không thấy, Hoàng Tuyền Đao cũng không hề xuất hiện.
Mặc dù không xuất hiện, nhưng đám người giang hồ vẫn không hề đình chỉ tranh đoạt. Cho tới bây giờ, đã có không ít hậu nhân của Vấn Thiên kiếm cùng tôn tử Hoàng Tuyền đao thánh chết oan chết uổng.
Chỉ là, không ai chú ý một điểm, trong buổi tối hôm nay, đột nhiên có thêm không ít hắc y nhân bịt mặt, hành tung quỷ bí, di chuyển mơ hồ, nhưng võ công lại cao tới dọa người.
Bọn họ qua lại mơ hồ, đứng trên không trung giữa thành phố, cảnh giác chăm chú quan sát từng khu vực có thể phát sinh vấn đề, và đợi Vấn Thiên kiếm hoặc Hoàng Tuyền đao xuất thế.
Tối nay ngàn dặm không mây, tuy không phải là trăng tròn, nhưng cũng coi như chiếu rọi thiên không rồi.
Ở trong một xó xỉnh không ai biết tới, dưới sự yểm trợ của bóng đêm, Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao đã bí mật hội hợp.
Dưới ánh trắng, Đổng Vô Thương La Khắc Địch Kỷ Mặc, Nhuế Bất Thông bốn người lẳng lặng ngồi trên cành một cây đại tùng, tựa như bốn con sóc, tụ hợp lại với nhau.
"Ngươi thật sự quyết định rồi?" Đổng Vô Thương nặng nề hỏi.
"Ừm." Kỷ Mặc lặng lẽ gật đầu.
"Nếu làm như vậy, có lẽ sẽ kéo cả mấy đại gia tộc chúng ta liên lụy vào." Đổng Vô Thương nói, sắc mặt không mang theo nửa điểm tâm tình.
"Vậy thì sao." Trên mặt Kỷ Mặc đã không còn vẻ bất cần đời như trước, ngược lại còn có chút thâm trầm: "Cửu Kiếp kiếm xuất thế, Trung Tam Thiên sớm muộn gì cũng bị thanh tẩy. Nếu như Kỷ thị gia tộc nhất định xuống dốc trong trận phong ba này, thì có sớm hơn một chút cũng chẳng sao.
Nhưng nếu Kỷ thị gia tộc ngược lại có thể dựa vào cơ hội lần này, tiến thêm một bước, ta cũng thật cao hứng."
Kỷ Mặc sắc mặt trầm trọng nói tới đây, đột nhiên lộ ra một vẻ dở khóc dở cười, nói: "Lại nói, lần này thí luyện chính là ca ca thân ái của ta dẫn đầu. Khụ khụ, ta thực hoài nghi, cho dù là chứng thực được sự tình rồi, sau đó đặt cả đao lẫn kiếm trước mặt hắn, hắn cũng chưa chắc đã mở mắt ra nhìn một cái đâu...."
Bả vai La Khắc Địch và Nhuế Bất Thông rung lên bần bật. Đổng Vô Thương cũng xém chút nữa bật cười, nín nhịn nói: "Không sai, ca ca của ngươi, đích thật là độc nhất Trung Tam Thiên từ xưa tới nay....."
"Khích lệ như vậy, khiến ta chỉ có thể trợn trắng mắt mà nhìn." Kỷ Mặc thở dài: "Tuy ta biết ngươi đang nói thật, nhưng thật sự không được dễ nghe cho lắm."
"Ta kỳ quái nhất chính là... Kỷ thị gia tộc các ngươi, vì sao lại cho ca ca ngươi làm đại công tử. Ta càng kỳ quái chính là, ca ca ngươi lười như vậy... tu luyện thế nào lại ra một thân công phu... Ta còn kỳ quái là vì sao ta lại cảm thấy kỳ quái như vậy...." La Khắc Địch nhíu nhíu mày, vẻ mặt giống như thật sự đang thảo luận tới một vấn đề mang tính học thuật.
"Đáng ra ngươi nên kỳ quái chính là, vì sao ngươi há mồm ra lại giống như hố phân, cho dù có ngậm chặt lại cũng không ngăn được mùi thối!" Kỷ Mặc hung tợn trừng mắt.
Nhuế Bất Thông oa một tiếng, phì cười, từ trên cây ngã lộn cổ xuống dưới, lập tức gian nan bò lên, đập đầu vào gốc cây, vẻ mặt thống khổ, cười không thành tiếng.
Đổng Vô Thương thật sự bất đắc dĩ rồi.
Đi với mấy con hàng này, nếu muốn nghiêm túc thương lượng một chuyện gì đó, thì thực sự là bất khả thi.
"Yên tâm, Đổng gia các ngươi sẽ không sao. Ca ca Đổng Vô Lệ của ngươi cũng là người có chừng mực. Hơn nữa.. Theo ta được biết, ca ca ngươi thực lực siêu quần, không cần lo lắng gì cả...." Kỷ Mặc an ủi.
"Nhưng ca ca ta lại không nhất định." La Khắc Địch mặt mày méo xệch, thở dài: "Tên khốn La Khắc Vũ kia thoạt nhìn rất tỉnh táo, nhưng ta nói cho các ngươi biết, tất cả đều là ngụy trang đó. Tính tình của hắn đã nóng nảy tới mức các ngươi không thể tưởng tượng nổi. Một khi đã phát cuồng lên thì không gì là không dám làm đâu."
"Không phải còn có ngươi sao?" Kỷ Mặc khinh bỉ nhìn La Khắc Địch: "Thời khắc mấu chốt, ngươi phải cảnh tỉnh hắn chứ?"
"Ta cảnh tỉnh hắn? Nếu hỏng mất đại sự của lão đại thì sao bây giờ? Mấy người các ngươi liệu có lột da ta không?" La Khắc Địch oan uổng kêu lên.
"Ngươi tự quyết định đi!" Đổng Vô Thương nói: "Bất quá lần này, Cố thị gia tộc của Cố Độc Hành nhất định sẽ bị thiệt thòi lớn. Mạc Thiên Vân sẽ đẩy bọn họ lên đầu ngọn tên mũi đạn, hơn nữa hai huynh đệ Cố Viêm Dương và Cố Viêm Nguyệt cũng đều là kẻ thích công hám lớn, lòng dại lại hẹp hòi, lại còn đang tranh đoạt quyền lực.."
"Đó là chuyện Cố gia tộc, đương nhiên có Cố lão nhị quan tâm, chúng ta quản làm gì." Ba người còn lại trăm miệng một lời: "Lại nói, ta đã sớm khó chịu hai tên Cố Viêm Dương với Cố Viêm Nguyệt rồi. Nếu có thể khiến hai tên khốn kiếp kia gặp rắc rối.... phỏng chừng Cố Độc Hành sẽ rất cao hứng đó, nước mắt không rơi một giọt."
"Kỳ thực, Cố Độc Hành hẳn là rất khát vọng tự tay mình chặt hai cái đầu chó kia."
"Một khi đã vậy, thì chuẩn bị đi." Kỷ Mặc nhìn sắc trời, nói: "Trăng tròn, chính là thời cơ tới rồi."
Đổng Vô Thương âm trầm gật đầu.
La Khắc Địch đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, ôm bụng cuồng tiếu không thành tiếng, ngay cả nước mắt cũng rớt cả ra.
"Ngươi nghĩ gì thế?" Đổng Vô Thương thật buồn bực, con hàng này quả thực giống như mắc bệnh thần kinh.
"Ta nghĩ tới tên hai huynh đệ Đổng gia các ngươi... Mẹ ơi... ngao ô...." La Khắc Địch liều mạng ôm bụng.
Đổng Vô Thương lập tức cực kỳ tò mò: "Tên của chúng ta làm sao?"
"Ngươi với ca ca ngươi Đổng Vô Lệ ... ha ha ha...." La Khắc Địch lại há miệng cuồng tiếu, ba người đều nhìn thấy rõ ràng, đầu lưỡi trong miệng La Khắc Địch đang rung lên như điên...
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Kỷ Mặc gãi gãi đầu.,
"Ngươi nghe này... Đổng Vô Lệ - Động Vật Loại. Ngao ô...." La Khắc Địch cười lăn bò càng: "Về phần Đổng Vô Thương lại càng có ý nghĩa thâm thúy. Động Vật Thượng... Ta kháo, Đổng Vô Thương, ngươi ngươi.... ngay cả dã thú cũng thượng ngươi...."
Lời còn chưa dứt, Đổng Vô Thương không thể nhìn được nữa tống ngay một quyền, tiếng cười của La Khắc Địch lập tức ngưng bặt, mặt mày nở hoa, rớt xuống gốc cây.
Đổng Vô Thương mặt đầy sát khí, quay đầu lại,nhìn Kỷ Mặc cùng Nhuế Bất Thông đang muốn cười nhưng vẫn cười được, nghiến răng hỏi: "Buồn cười lắm hả?"
"Không buồn cười, không buồn cười!" Kỷ Mặc lắc đầu như trống bỏi: "La Khắc Địch nói gì vậy, một câu cũng không nghe thấy."
Nhuế Bất Thông gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Đúng đúng,một câu cũng không nghe thấy."
"Hừ!" Đổng Vô Thương đầu nổi gân xanh, nghiến răng quát: "Cút!"
Kỷ Mặc cùng Nhuế Bất Thông đầu đầy mồ hội bò xuống đại thụ, bỏ chạy vào trong bóng đêm, xa xa, chỉ nghe thấy tiếng Kỷ Mặc không nín được cười như điên: "Động Vật Loại, Động Vật Thượng.... Ha ha, con mẹ nó, La nhị thiếu gia đúng là thiên tài, thật sự là danh ngôn....."
Tiếng rú của Nhuế Bất Thông cũng truyền tới: "Ha ha ha...."
Đổng Vô Thương siết chặt nắm tay, tiếng khớp xương nổ rôm rốp,nhưng Kỷ Mặc và Nhuế Bất Thông rất nhanh đã biến mất rồi...
Đổng Vô Thương nhảy xuống, tóm lấy La Khắc Địch đang muốn bỏ trốn, điên cuồng giã một trận!
"Ta sai rồi! Ta sai rồi tứ ca. Tứ ca yêu quý.... Ta sai ròi mà... ô ô, tứ ca đại nhân đại lượng... ha ha ha, ngao ô, buồn cười quá....." La Khắc Địch vừa rú thảm vừa cầu xin tha thứ, thậm chí không nhịn được nữa còn cuồng tiếu, trong lúc nhất thời cũng không rõ là sung sướng hai là thống khổ nữa, cả người run bần bật, cũng thật không rõ là bị đánh hay buồn cười...
Đổng Vô Thương lần đánh thống khoái, không chút lưu tình, từng quyền từng quyền trầm trọng, quyền nào quyền nấy thấu xương....
Minh nguyệt dần dần lên tới đỉnh đầu, ánh trắng thiếu khuyết một góc, nhưng vẫn sáng ngời trên không trung.
Đột nhiên, từ một nơi nào đó trong Trung Châu thành, đột nhiên chiếu lên một đạo quang trụ tròn xoe, tựa hồ là hình một vầng thái dương, chiếu rọi bầu trời đêm tối, rạng rỡ chói mắt!
Nhưng đạo quang trụ này cũng không phải quá lớn, chỉ bằng nắm tay mà thôi. Nhưng lại ngưng tụ vô cùng. Hơn nữa trong đêm khuya thế này, lại càng khiến mọi người chú ý.
Trong phút chốc, vô số dạ hành nhân đồng loạt phát hiện ra hiện tượng quỷ dị này trên bầu trời, nhịn không được đều ngẩng đầu, chăm chú nhìn lên không trung.
Ngay sau đó, tình huống đột nhiên lại xuất hiện biến hóa, lại một đạo ánh sáng hình cung chiếu thẳng lên không trung. Cùng đạo quang trụ vừa rồi giao nhau, trêu bầu trời đột nhiên quang mang đại thịnh, tựa như cùng xuất hiện một vầng thái dương, hai vầng vầng trăng .
Một vầng trăng khuyết, một vầng trăng tròn!
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, từ hai phương hướng cùng truyền ra hai tiếng quát chói tai! Ngay sau đó, hai đạo quang trụ đều biến mất.
Trên bầu trời chỉ còn lại một vầng trăng tròn.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng loại cảnh tượng kỳ dị vừa rồi, cũng in sâu vào trong mắt tất cả mọi người. Tuyệt đại đa số mọi người đều kinh ngạc: "Đây, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Cùng lúc đó, hai bóng trắng đột nhiên xuất hiện! Dưới ánh trắng lấp ánh, một thân bạch y lại càng trở nên huyền ảo, tựa như tiên giáng trần lăng không mà đến!
Tới giữa không trung, hai người không nói một lời, đột nhiên chia làm hai phương hướng, đều mang theo một đạo kiếm khí kinh hồng sắc bén tới cực điểm, phân biệt bổ nhào về hai địa phương mà hai đạo ánh sáng vừa xuất hiện, nhanh như một tia chớp!
Kiếm khách!
Hai thiếu niên anh tuấn tiêu sái, phong thái như ngọc này, không ngờ lại là hai kiếm khách!
Bóng trắng chợt lóe, trong nháy mắt đã biến mất! Thiên địa lại trở nên yên tĩnh!
Cùng lúc đó, mấy chục đạo hắc ảnh càng nhanh hơn, cũng phóng người lên, hướng về hai phương hướng mà đuổi tới. Trong bầu trời đêm, tiếng tay áo xé gió vang lên không ngừng.
Trong trời đêm, đột nhiên xuát hiện mấy chục đỉnh vương miện huy hoàng! Tất cả đám người gian ghồ nhìn thấy cảnh tượng này, đều cảm thấy rùng mình!
Đây là một sân khấu chỉ thuộc về cao thủ!
Vào giờ khắc này, người bình thường, cho dù muốn hay không muốn, cũng phải nhượng bộ lui bình!
Mấy chục vương tọa cao thủ!
Con mẹ nó.. rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Thân hình Sở Dương giống như điện chớp, biến thành một đạo bạch tuyến trong không trung, lộ ra vẻ nóng ruột, nhất định phải đoạt được.
Nhưng chờ đến khi hắn đáp xuống, đã thấy ba vị vương tọa cao thủ hắc y xuất hiện.
Tốc độ của hắn mặc dù nhanh, nhưng so ra vẫn kém hơn vương tọa cao thủ.
Ánh mắt Sở Dương đảo qua xung quanh, thần thái mới dần dần trở nên thanh tao lịch sự trở lại, bạch y bồng bềnh, quay sáng đối diện với ba vị hắc y nhân.
"Tốc độ ba vị tiền bối quả nhiên nhanh thật." Sở Dương ôn hòa, mang theo một chút ngượng ngừng của thiếu niên, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Tại hạ tuy đã dốc hết toàn lực, hơn nữa còn đi trước một bước, nhưng vẫn rớt lại phía sau rồi."
"Sở công tử khách khí." Ba người đều mặc hắc y che mặt, nghe vậy cũng không dám thất lễ.
"Ừm, xin hỏi ba vị tiền bối, tới trước một bước có phát hiện ra điều gì không?" Sở Dương chăm chú hỏi.
"Xin hỏi Sở công tử, phát hiện như ngài nói, là chỉ cái gì?" Tròng mắt một vị vương tọa đảo một vòng, hỏi ngược lại.