Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 786: Q.7 - Chương 786: Vi quân tái thiêm tứ tốt.




Ads

"Cái gọi là hồi báo một trăm trận, thật sự quá nhiều." Mạc Thiên Cơ thở dài: "Lệ Hùng Đồ, món hồi báo này ngươi không làm nổi. Chớ trách ta không nhắc nhở ngươi. Viện binh của đối phương vốn đã tập hợp đủ. Chiến đấu kế tiếp lại càng thêm khốc liệt, chính là những cuộc chiến đấu mà chí tôn bát cửu phẩm là lực lượng chủ đạo. Quyết chiến cuối cùng của song phương cũng sắp được triển khai."

"Tới lúc đó, với tu vi của ngươi căn bản không chen tay vào được. Thậm chí là dư ba thôi cũng đủ giết ngươi. Ngươi cho rằng cái ngươi gọi là xuất lực, có ý nghĩa sao?

"Cho tới tận bây giờ, ngươi đã vì Lệ gia chiến đấy 67 lần rồi. Dựa theo cách tính của ngươi, còn phải xuất chiến 33 lần, mới tính là hết ân nghĩa, nhưng nhìn tình huống bây giờ mà nói, làm sao còn 33 lần chiến đấu nữa. Nhiều nhất là sau trận đậi chiến này, song phương sẽ bước vào cuộc quyết chiến cuối cùng!" Mạc Thiên Cơ nói: "Ngươi làm thế nào để hoàn thành 100 trận chiến của mình?"

Lệ Hùng Đồ thản nhiên nói: "Nói thật, ta cũng biết cái gọi là trăm chiến hết ân tình, rất xa vời. Nhưng cái ta cần không gì hơn chỉ là an ổn trong lòng. Không hơn." hắn thản nhiên nói: "Ta cũng không phải kẻ ngu si, ta làm sao không biết nó có đáng hay không. Nhưng, lúc trước khi ta cùng đường mạt lộ, là bọn hắn giúp ta... Đây là một cửa ải trong cuộc đời ta, ta nhất định phải dùng phương thức của mình vượt qua."

"Ta hiểu." Mạc Thiên Cơ gật đầu, đối với người như vậy, cho dù là thần bàn quỷ tính cũng không có cách nào.

"Huống chi, ta khát vọng chiến đấu, hứng thú với chiến đấu. Chỉ có chiến đấu, ta mới cảm thấy ta có giá trị tồn tại! Duy chỉ chiến đấu không ngừng, mới là con đường của ta, thuộc về ta, thuộc về đạo của Lệ Hùng Đồ ta." Trong mắt Lệ Hùng Đồ tỏa ra hào quang sắc bén, pha lẫn một chút cuồng nhiệt.

Loại cuồng nhiệt này, có thể khiến cho bất cứ người nào cũng có thể cảm nhận được, giờ khắc này, Lệ Hùng Đồ giống như đang hừng hực bốc cháy.

Loại chiến đấu rừng rực này, từ trước tới nay cũng chỉ nhìn thấy trên người Đổng Vô Thương thôi.

Giờ khác này, nếu như nhắm mắt lại, tất cả mọi người sẽ gần như nghĩ rằng, đang đứng trước mặt mình lại là Đổng Vô Thương cực kỳ uy mãnh bá đạo, thần uy vô song!

Hai người này, dung mạo gần như không có nửa điểm giống nhau, chính là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vào giờ khắc này, không ngờ lại trở nên giống nhau nhu vậy!

"Khi các ngươi đến, ta chỉ mới vừa đột phá chí tôn nhất phẩm." Trong mắt Lệ Hùng Đồ chớp động quang mang: "Ta thậm chí còn không điều tức củng cố cảnh giới, lập tức gia nhập chiến đấu sinh tử, Lần lượt những khiêu chiến sinh tử, vô số lần cửu tử nhất sinh, nhưng ta cuối cùng cũng vượt qua."

"Cũng không biết vì sao, ta lại thích cái cảm giác dạo qua trước Quỷ Môn quan rồi lại sống lại này. Đó chính là những thể ngộ mà ta luyện công bình thường, vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được!"

"Chỉ sau năm trận chiến, ta phát hiện mình đã đột phá tới chí tôn nhị phẩm rồi. Hơn nữa còn là trực tiếp đột phá trong lúc chiến đấu. Cái gì mà cảm ngộ, cái gì mà tu vi, con mẹ nó, đều không quan trọng. Chính là trực tiếp đột phá trong chiến đấu. Lúc đó ta đã bị vây trong hiểm cảnh, sơn cùng thủy tận, đột nhiên bạo phát đề thăng đột phá, một kiếm chém rụng đầu địch nhân đối diện. Nhìn thấy ánh mắt không thể nào tin tưởng của địch nhân trước khi chết, ta lại đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật đẹp!" Lệ Hùng Đồ thản nhiên nói: "Đẹp bởi huyết quang của địch nhân!"

"Lại trải qua ba mươi cuộc chiến, cũng là trong một tình cảnh tất chết, ta lại đột phá, đột phá tới cảnh giới chí tôn tam phẩm."

"Mỗi một lần chiến đấu, ta lại có mấy mươi lần trải nghiệm sinh tử. Cái loại cảm giác vi diệu của sinh tử, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Còn óc Lệ Tuyệt, Lệ Bạt Thiên, tất cả người của Lệ gia đều cô lập ta, đều chờ đợi ta chết, nhưng ta vẫn cứ không chết, ngược lại còn càng đánh càng sảng khoái! Đối với bọn họ mà nói, tranh đấu trong sinh tử chính là một loại tra tấn thống khổ lớn lao, tình cảnh mà bọn hắn không muốn đối diện nhất. Nhưng đối với ta mà nói, đó lại là một cuộc kỳ ngộ khó có được!"

"Tới khi cuộc chiến thú 60 kết thúc, ta đã trở thành chí tôn tứ phẩm. Hơn nữa, hiện tại ta đã là chí tôn tứ phẩm đỉnh phong rồi!" Lệ Hùng Đồ cười hắc hắc: "Sau một trăm trận chiến, ta nhất định có thể đột phá ngũ phẩm, thậm chí là lục phẩm!"

"Bọn họ không hãm hại ta muốn chiến đấu. Bọn họ hãm hại, ta cũng muốn chiến đấu.Cho dù có phải chết trận, ta cũng muốn chiến đến hơi thở cuối cùng, chiến tới khi thần hồn tan biến." Lệ Hùng Đồ ngạo nghễ nói: "Một khi đã vậy, vì sao ta không chiến đấu một cách thoải mái, phóng khoáng? Cuối cùng dứt khoát ân đoạn nghĩa tuyệt với đại gia tộc có ân với ta, nhưng lại hận ta thấu xương, chỉ ước ta chết sớm đi."

"Ngươi là một người cố chấp! Ta phục ngươi rồi!" Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông đều giơ ngón tay cái lên.

Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Bội phục thì có tác dụng rắm gì. Lệ Hùng Đồ người ta kể từ lúc bắt đầu chiến đấu, tổng cộng chưa tới nửa năm thời gian, trước sau gia tăng mấy phẩm tu vi. Hai người các ngươi thì sao?"

Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông trợn mắt líu lưỡi, mặt nổi gân xanh, sau đó cùng nhau phun nước miếng: "Ngươi là đồ hỗn trướng, cái này có thể so sánh sao? Ngươi nói mà không thấy xấu hổ à?"

Cũng không trách hai người mắng chửi người. Thậm chí nói Mạc Thiên Cơ không thấy xấu hổ. Hai người hiện giờ chính là hộ vệ của Mạc Thiên Cơ, cơ hội ra ngoài giết địch đương nhiên là đã ít lại càng ít, chứ lại càng không nói tới Lệ Hùng Đồ cứ mỗi thời mỗi khắc đều bồi hồi trên ranh giới sinh tử. Nếu như ngay cả bọn hắn cũng muốn ra ngoài giết địch, phỏng chừng Mạc Thiên Cơ sẽ có nguy hiểm lớn rồi.

Huống chi, hai người hiện tại cũng đạt tới cảnh giới chí tôn lục phẩm đỉnh phong. Chí tôn đạt tới cảnh giới lục phẩm đã là vượt qua ranh giới tiên phàm, thăng cấp nói khó như lên trời cũng không quá. Từ lúc khai chiến tới bây giờ, mới chỉ được một thời gian ngắn mà thôi. Có thể từ chí tôn lục phẩm sơ cấp, đột phá tới chí tôn lục phẩm đỉnh phong, đã là thành tựu rất giỏi rồi. Nếu đổi lại là người khác, Tiến độ như vậy, không có trám trăm một ngàn năm, thi đừng mơ tưởng.

Mạc Thiên Cơ không ngờ lại dùng lý do này đả kích hai người, chẳng phải khiến người ta uất phất điên sao.

"Chẳng lẽ các ngươi không biết, chúng ta phải nhanh chóng đột phá tới chí tôn cửu phẩm! Chúng ta đang chạy đua với thời gian, có thời gian cãi cọ với ta, không bằng đi củng cố tu vi bản thân đi." Mạc Thiên Cơ nói xong, ngay cả Lệ Hùng Đồ cũng phải lảo đảo, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.

Ngươi nói thật nhẹ nhàng nhỉ. Chí tôn cửu phẩm cũng chỉ là chuyện trên miệng dưới môi chạm vào một cái. Nhưng mà... ngươi cũng biết... những chướng ngại trên đường, đều đã chết bao nhiêu người kinh tài tuyệt diễm thiên tư ngút trời không?

Mạc Thiên Cơ nhin chằm chằm Lệ Hùng Đồ, trong con ngươi toát lên sắc thái trầm tư.

Đó là một loại quang mang kỳ quái, ẩn ước đang chớp động.

Lệ Hùng Đồ tự hỏi không sợ trời không sợ đất, cho dù đối đầu với Sở Dương Đổng Vô Thương, trong lòng cũng không có một chữ "sợ". Nhưng giờ phút này, đối diện với ánh mắt của Mạc Thiên Cơ, không hiểu sao cả người hắn lại phát lạnh.

Trong lòng con hàng này chỉ toàn âm mưu quỷ kế, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, quả nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, không sợ mới là lạ.

kỳ thật trong lòng Mạc Thiên Cơ lại đang suy nghĩ, lại không liên quan tới bản thân Lệ Hùng Đồ nhiều lắm. Lệ Hùng Đồ mượn chiến đấu gai tăng tu vi nhanh như vậy, nếu vậy, mấy huynh đệ kia của mình có thể cũng cần gia nhập chiến đấu không? Trải qua sinh tử, có thể cũng đột phá nhanh chóng như Lệ Hùng Đồ không?

Nhưng nghĩ thì nghĩ, ngọn lửa trong mắt cũng dần dần biến mất.

"Ý nghĩ này không thể nghi ngờ rất mê người. Nhưng đành phải luyến tiếc thôi...." Mạc Thiên Cơ thở dài trong lòng, thầm nghĩ: "Tuy biết làm như vậy nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng vẫn quá mạo hiểm rồi..."

Đúng vào lúc này, phương hướng đại sảnh Lệ gia đột nhiên ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa! Tựa hồ đã xảy ra đại sự, hơn nữa còn là chuyện tốt.

"Mọi người cùng ta đi đại sảnh, chuẩn bị an bài chiến đấu tiếp theo." Mạc Thiên Cơ đứng, cất bước mà đi.

Nhuế Bất Thông, Ngạo Tà Vân cùng đứng lên, Lệ Hùng Đồ cũng đi theo.

"Hùng Đồ...." Mộng Hoan Hoan khẽ kêu lên một tiếng buồn bã.

Thân hình Lệ Hùng Đồ thoáng khựng lại, cũng không quay đầu, chỉ nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ không chết! Chỉ cần ta không cố ý tìm chết, trong thiên hạ này, bất luận kẻ nào cũng ko thể lấy mạng ta. Chờ ta kết thúc chuyện Lệ gia, giải quyết xong tâm nguyện, ta sẽ lập tức cầu hôn ngươi, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này!"

Nói xong, Lệ Hùng Đồ liền sải bước mà đi.

"Ta chờ ngươi, ngươi nhất định phải trở về...." Phía sau, Mộng Hoan Hoan hai mắt đẫm lệ mơ hồ, chậm rãi gật đầu.

Khi Mạc Thiên Cơ tiến vào đại sảnh, lập tức cảm giác được có bốn đôi mắt sắc bén cùng dừng lại trên người mình.

Trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh mắt.

Chỉ thấy trên vị trí vốn thuộc về Lệ gia gia chủ Lệ Vô Ba, lại bị một người khác chiếm cứ.

Hắn ngồi ở nơi đó, nhưng lại giống như vực sâu hố thẳm, hùng vĩ như núi, nguy nga như sơn, tựa hồ đã tồn tại từ tuyên cổ, nhìn xuống thế gian, quân lâm thiên hạ!

Vị trí của Lệ gia gia chủ, từ trước tới giờ không thể lay động, cho dù là tứ tổ ngũ tổ, ở trong đại sảnh này, cũng đều phải đứng dưới vị trí gia chủ, để hiển lộ rõ ràng quyền uy tuyệt đối của gia chủ.

Nhưng người này vừa xuất hiện đã an vị ở chỗ đó, hơn nữa tất cả mọi người đều cảm thấy đó là đương nhiên.

Người này có ánh mắt như điện, quan sát Mạc Thiên Cơ từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn thấy vị trí giả trẻ tuổi này.

Ở bên cạnh hắn, còn đứng một người khác, khuôn mặt cũng không khác hắn lắm, giống như là huynh đệ, lại tựa hồ là phụ tử.

Người nọ có một ánh mắt tràn đầy tang thương, nhìn thấy thế tình.

Mạc Thiên Cơ bị ánh mắt này nhìn chằm chằm, trong lòng lại có chút khó chịu. Tựa hồ trong thời gian ngắn ngủi, cảm xúc đối phương không ngờ đã khiến hắn bị cảm nhiễm.

mà ở phía sau người này, tả hữu đều đứng mọt người. Hai người này, hiện giờ ánh mắt đều đang nhìn Mạc Thiên Cơ, cũng là mắt không biểu tình.

Tu vi bốn người này đều cao đến kinh người, đối với Mạc Thiên Cơ mà nói, đều là sâu không lường được.

Trong lòng Mạc Thiên Cơ lập tức có chút bừng tỉnh: Đây nhất định là nhân vật đỉnh phong chân chính của Lệ gia xuất hiện rồi.

"Mạc Thiên Cơ? Cửu kiếp trí nang?" Người này hỏi một tiếng.

"Không dám." Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Tiền bối chắc hẳn chính là Lệ Xuân Ba, Lệ lão tiền bối?"

Mạc Thiên Cơ đã đoán đúng, người này chính là Lệ Xuân Ba.

Lệ Xuân Ba đích thân tới, nắm lấy Lệ gia.

Cũng chỉ Lệ Xuân Ba mới có được uy thế bực này, cung chỉ có hắn, chỉ cần xuất hiện, ngay cả gia chủ cũng phải lập tức thoái vị, cam tâm tình nguyện.

Lệ Xuân Ba thản nhiên nói: "Lệ gia hiện giờ đang lâm nguy hiểm sinh tử tồn vong, đại nạn đã nguy trong sớm tối. Chúng ta có vũ lực, nhưng lại không thể bày mưu tính kế. hết thảy đều nhờ vào Mạc quân sư. lão phu lần này xuất hiện, chính là muón nói cho mạc quân sư, dưới trướng của ngươi, lại có thêm bốn binh sĩ! Quân sư có thể tùy ý vận dụng."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.