Ads
“Ngươi ngươi ngươi cái điên bà tử! Ngươi làm gì!”
Tạ Đan Phượng che mặt chạy đi, ô ô khóc chạy tới sau một cá khe núi tới, Đàm Đàm lại choáng váng. Vừa muốn đuổi theo, chỉ nghe Tạ Đan Phượng vừa thẹn vừa giận kêu lên: “Ngươi đừng lại đây! Ta thay quần áo...”
Đàm Đàm ngẩn ra, choáng váng, thầm nghĩ lúc này ngươi thay quần áo cái gì? Đang êm đẹp lại đổi quần áo cái gì? Rõ ràng là muốn làm chuyện xấu...
Vừa muốn đuổi theo, Mạnh Siêu Nhiên từ phía sau đã tới, vỗ bả vai hắn, đưa hắn ngăn lại, hỏi: “Làm sao vậy?” Mạnh Siêu Nhiên cũng rất kỳ quái, tại sao Đàm Đàm lại có thể làm cho nàng khóc?
Lấy tính tình vị Tạ đại tiểu thư này, Đàm Đàm muốn làm cho nàng khóc... Vậy cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì!
“Ta cũng không biết...” Đàm Đàm vò đầu, vẻ mặt rối rắm buồn bực: “Cái người đàn bà này đột nhiên liền khóc...”
Mạnh Siêu Nhiên đảo cặp mắt trắng dã, đột nhiên có một loại xúc động muốn một tát chụp chết hắn: Là ngươi làm cho khóc ngươi còn nói với ta không biết?
Nhưng Đàm Đàm ngay cả nguyên nhân cũng không nói được, Mạnh Siêu Nhiên cũng chỉ có trừng mắt.
Qua thật lâu sau, Tạ Đan Phượng mới nhăn nhó từ sau đại thạch đi ra, thay đổi một bộ vá xanh nhạt, tư thế đi lại thật là quái dị, cắn môi, trên mặt hồng hồng, trong chốc lát đỏ ửng lên. Không biết nghĩ tới chuyện gì lại bình thường, rồi lại hồng lên…
Mạnh Siêu Nhiên nhìn Đàm Đàm cúi đầu, lại có vài phần thẹn thùng của tiểu nữ nhi.
Mạnh Siêu Nhiên tròng mắt hầu như muốn lồi ra!
Cái này một quãnh đường, hắn đã được lãnh giáo da mặt siêu dày, phòng thủ cực mạnh của Tạ đại tiểu thư. Nay người này lại đỏ mặt, đi từng bước nhỏ nhẹ…Thật sự là mẫu bạo long đây sao?
“Ngươi động đột nhiên thay đổi quần áo làm gì?” Đàm Đàm trừng mắt, rất là bất mãn hỏi: “Cái này là thời điểm gì? Ngươi tự nhiên đi thay quần áo?”
Tạ Đan Phượng cắn cắn môi hừ một tiếng, xoay người đi.
Đàm Đàm nhất thời giận tím mặt nói: “Hừ cái gì hừ? Ngươi có biết ngươi đã thua hay không? Nhanh đem nội hạch giao ra đây!”
Tạ Đan Phượng chỉ cảm thấy một trận nội thương, đối với tên không biết hai chữ phong tình viết thế nào thật sự là không còn lời nào để nói, cầm nội hạch ra, hung hăng ném qua, cắn môi mắng: “Nội hạch nội hạch! Ngươi chỉ biết nội hạch!”
Đàm Đàm chụp lấy, đem nội hạch thu vào, ngẩng đầu ưỡn ngực, bàn tay to vung lên: “Đi thôi! Vẫn là hai ta đi trước!”
Tạ Đan Phượng cắn môi trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt bi phẫn không nói gì: Người này cũng không biết hỏi ta vì sao lại khóc?
Đang suy nghĩ, chỉ nghe Đàm Đàm nói: “Mặt khác, ta cũng không quản thần kinh ngươi bị cái gì lại có thể khóc, bất quá ta không so đo với ngươi. Nhưng về sau không được như thế nữa, biết không?”
Tạ Đan Phượng liên tục trừng mắt, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
“Nữ nhân các ngươi bày ra bộ dáng khóc lóc đối với ta không có hiệu quả!” Đàm Đàm đắc ý dào dạt tuyên bố nói: “Cho nên, phương diện này ngươi cũng không nên dùng nữa, nên thu, ta tất sẽ thu.”
Tạ Đan Phượng sửng sốt một hồi, không nói được một lời, bước đi thật mạnh. Nàng cũng rõ ràng, ở một chỗ với mặt hàng như vậy, trông cậy hắn ôn nhu săn sóc...Thì phải là mình đang nằm mộng, hơn nữa là mộng tưởng hão huyền.
Cái tên này có một năng lực thiên hạ vô địch: Phá hư cảm xúc của người khác, tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất cao thủ!
Tạ Đan Phượng, ánh mắt bất cộng đái thiên nhìn mặt đất, vùi đầu đi tới.
Đàm Đàm gắt gao đi theo bên người nàng, một lát sau, tựa như là lâu như vậy không cãi nhau có chút không quen, Đàm Đàm khụ khụ hai tiếng, nói: “Ngươi còn chưa nói ngươi vì sao lạ thay quần áo?”
“Ta thích! Ngươi quản được sao?” Tạ Đan Phượng dừng lại mãnh liệt, hai tay chống nạnh hai mắt phun hỏa, ngửa đầu ưỡn ngựcquát lớn.
Lại có thể là thanh âm như sấm đánh!
Đàm Đàm hoảng sợ, nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tạ đại tiểu thư, nói nhỏ: “Không nói thì thôi…” Thanh âm rất thấp.
Tạ Đan Phượng mãnh liệt rống lên lại có thể xả ra một chút buồn bực. Lại nhìn Đàm Đàm có chút sợ hãi, trong lòng trào lên sự đắc ý, hừ hừ hai tiếng xoay người bước đi.
Đàm Đàm tiếp tục đi theo, trong lòng một cái nghi vấn vòng vo, cả chục lần muốn hỏi nhưng lại không dám. Rốt cuộc là hắn vẫn nghiêm mặt chạy nhanh vài bước đuổi theo Tạ Đan Phượng, khép nép nói: “Này…này…:
“Cái gì? Có chuyện nói, có rắm phóng!” Tạ Đan Phượng mặt cười lạnh lùng, đã muốn khôi phục bưu hãn lúc trước.
“Lúc ấy hương vị ta ngửi được... Rốt cuộc là cái gì?” Đàm Đàm câu nói đầu tiên đã đem tính cách bưu hãn của nàng kéo ra. Trong phút chốc tay chân nắm lại, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Đàm Đàm.
“Ngươi, nói, cái gì, hả!?" Tạ Đan Phượng cắn răng, từng chữ một hỏi, theo câu hỏi, thân mình rất nguy hiểm xích lại gần, hai mắt hung quang lóe ra.
“Ta ta ta…Ta nói có phải là...Có phải là...” Đàm Đàm cố gắng đem thân thể lùi ra sau, chật vật tránh né đối phương áp bách, thanh âm bối rối.
“Có phải hay không cái gì?! Cái gì có phải hay không!” Tạ Đan Phượng hét lớn một tiếng như lôi đình rồi xoay người đi. Đối với đề tài này, tốt nhất là không nói.
Nhưng, đã muộn.
Đàm Đàm thấy nàng đang hỏi mình, vốn không dám nói lời nào cũng nhất thời liền xông ra: “Có phải nước tiểu hay không?”
Tạ Đan Phượng thân thể mềm mại đứng cứng ngắc... Mặt đỏ tới mang tai chậm rãi quay đầu... Gắt gao nhìn Đàm Đàm.
“Ta nói là...... Có phải ngươi tiểu ra quần hay không?” Đàm Đàm có chút hoảng, lui lui một bước, nhưng căn cứ tinh thần thực sự cầu thị nói: “Ta lúc ấy ngửi được đũng quần ngươi có vị... Hơn nữa ngươi tiếp theo phải đi đổi...”
Nói xong hắn nghiêng đầu, vẻ mặt nhớ lại, nghiền ngẫm, không xác định nói: “Bất quá cũng không giống... Không giống nước tiểu... Mùi vị nọ có chút kỳ quái, ta còn muốn muốn...”
“~~~~~~~!” Tạ Đan Phượng hai tay ôm đầu, rít gào: “Đàm Đàm! Ta muốn giết ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi! Lấy đao sát ngươi ngàn lần, ngươi là đồ hỗn đản, nhật nguyệt vô quang đại khốn kiếp, dâm tặc vô sỉ đến cực điểm...”
Sau đó hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt đỏ bừng, ngay cả cổ lỗ tai cũng đỏ, nắm tay lại điên cuồng vọt về phía Đàm Đàm. Vũ lực như tăng vọt lên gấp mấy lần. Bắt lấy Đàm Đàm, đánh một trận như đánh bao cát, lăn qua lộn lại mãnh liệt…
Đàm Đàm liên thanh kêu thảm thiết, nghiêng ngả lảo đảo, lăn lộn quay cuồng, trong hoàn cảnh khẩn cấp không có lực hoàn thủ đột nhiên nhớ tới lời Sở Dương dạy bảo: “Khi ngươi đối mặt kẻ địch mà ngươi căn bản không thể phòng bị, căn bản không phải đối thủ, hơn nữa trốn không thoát, ngươi cũng chỉ cần làm một chuyện: Che đầu, ôm lấy hai viên bi... Chỉ cần hai cái bộ vị này không có việc gì, ngươi cũng không có việc gì!”
Đàm Đàm nhất thời linh quang chợt lóe, buông tha toàn bộ chống cự, thân mình co rụt lại thành hình tròn, đầu cúi gập xuống, hai tay che háng...
Đánh đi!
Lợn chết không sợ nước sôi!
Cái hành vi bạo lực này ước chừng giằng co một khắc đánh tới đánh lui Tạ Đan Phượng thở hồng hộc, bay lên đá một cước. Đàm Đàm trên mặt đất cô lỗ lỗ như bóng cao su lăn ra ngoài, lăn xuống một cái dốc, sau đó lại lên một cái dốc. Lên tới độ cao nhất định thì đình chỉ rồi bắt đầu lăn trở về nhanh như chớp.
Loại hiện tượng này, làm cho Tạ Đan Phượng trong cơn thịnh nộ cũng thật sự nhịn không được bật cười...
Hỗn đản này! Thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười.
Mạnh Siêu Nhiên ở đằng sau chạy tới, không hiểu ra sao mở to hai mắt hỏi: “Chuyện gì...Chuyện gì?”
“Chuyện gì?”Tạ Đan Phượng khó thở, cả giận nói: “Hỏi hảo đồ đệ của ngươi đi!”
Chuyển thân một cái, cũng không quay đầu lại chạy như bay. Đàm Đàm mới kêu ra tiếng đến: “Sư phụ…Cứu mạng oa...”
Chờ Mạnh Siêu Nhiên rõ ràng ngọn nguồn sự tình, thiếu chút nữa lại đem Đàm Đàm ra đánh: Cái tên hỗn đản này ngươi cũng không thể ngốc đến độ này đi… Tình thế như vậy, hoàn cảnh như vậy hỗn đản này cũng không nghĩ ra được?
Đàm Đàm ai oán rên rỉ...
Cuối cùng sự tình cũng kết thúc, Tạ Đan Phượng đại tiểu thư bên trong cuồng nộ, căn bản không biết mình dẫn đường đã lệch khỏi quỹ đạo, bắt đầu hướng về Thương Lan chiến khu trung tâm xuất phát…
Nàng chính là sinh hờn dỗi đi thẳng về phía trước, nhưng chờ nàng tỉnh ngộ lại, thì đã đụng phải người khác
Thực xảo, là Tạ gia!
Điều này làm cho Tạ Đan Phượng có chút ngây người, giật mình, nhịn không được đứng ở địa phương vừa mới đi qua, ngây ngẩn cả người.
Mạnh Siêu Nhiên và Đàm Đàm vùa tới chỉ thấy trước mặt còn cách hơn trăm trượng đang có một hồi chém giết kịch liệt!
Một bên chính là áo xanh hắc đại Tạ gia, chừng mấy trăm, bên kia là một đàn linh thú Thiết Bì Sư Tử. Ở giữa đàn linh thú còn có mấy người hình dáng kì lạ.
Một thanh âm trong lòng Mạnh Siêu Nhiên vang lên. Hồ cá đựng Hấp Linh Thánh Ngư hắn thay Đàm Đàm bảo ùng ục nổi lên mấy cái bọt nước.
“Ba sao thánh tộc?” Mạnh Siêu Nhiên, Đàm Đàm đồng thời ngạc nhiên.
“Đó chính là ba sao thánh tộc?” Tạ Đan Phượng gặp ca ca cùng tộc nhân tạm thời không có nguy hiểm cũng tò mò nhìn ba người hình thù kỳ quái, có chút kinh ngạc nói: “Đàm Đàm, bọn họ còn xấu hơn cả ngươi nữa!”
Đàm Đàm khiếp sợ nói: “Hiện tại đang ở đâu?”
Tạ Đan Phượng phốc một tiếng nở nụ cười, nói: “Hiện tại ngươi thực anh tuấn.”
Đàm Đàm liên tục khiếp sợ nói: “Những người đó ngươi nhận thức?”
Tạ Đan Phượng lần này chẳng những không có khinh bỉ hắn khiếp sợ, ngược lại nhìn kỹ hắn một hồi, gật gật đầu, nói: “Ừm, thuận mắt hơn. Nói cho ngươi biết đại tướng chỉ huy ở giữa cực kỳ phong độ, anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong chính là ca ca ta, Tạ Đan Quỳnh!”
Đàm Đàm lúc này thật là chấn kinh rồi, ngũ quan trong phút chốc lệch vị trí, tê tê hít một hơi khí lạnh, cả kinh nói: “Thì ra là anh vợ của ta!”
Tạ Đan Phượng xấu hổ, một cước đá ra: “Lăn!”
Ở bên cạnh hai nhà kịch chiến, còn có một đội nhân mã, vui sướng khi người gặp họa nhìn Tạ gia cùng Thiết Bì Sư Tử tranh đấu, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi.
Một cây đại kỳ cao cao dựng thẳng lên, mặt trên là một đóa tuyết trắng hoa sen rõ ràng, hoa sen trung tâm có một chữ La, đón gió tung bay. Dưới đại kỳ, hai thanh niên sóng vai đứng thẳng, vẻ mặt bưu hãn, đúng là La Khắc Võ cùng La Khắc Địch!
“Ngao ô... Cái này quá sung sướng...” La Khắc Địch cười không thấy mắt đâu: “Mẹ, lần này hảo hảo đem tên Tạ Đan Quỳnh này luôn luôn kiêu ngạo này giáo huấn một lần! Mẹ, đại tiện nghi bực này, mấy trăm năm mới có một lần.