Hôm nay là ngày Đế Quốc học viện ghi danh. Ánh nắng bình minh một ngày
này như tới sớm hơn bình thường, từ trước tới nay tại Huyền Đô
thành cũng không có hiện tượng trời vừa sáng liền tỉnh lại như vậy.
Bởi vì học viện có quy định người tham gia khảo thí không được mang theo
bất kỳ tùy tùng hay thị vệ nên Xích Viêm sau nhiều lần kháng nghị không
có hiệu quả , liền không thể làm gì khác hơn là tiến vào không gian.
Đi tới địa điểm Đế Quốc học viện ghi danh, mặc dù Nam Cung Thanh Ca đã sớm nói một chút để Ngưng Sương có sự chuẩn bị, nhưng nàng vẫn bị biển
người trước mắt nhìn đến nghẹn họng trân trối.
Cũng may đây chỉ
là sơ thí, người tham gia khảo thí chỉ cần ghi danh, sau đó thông qua
trắc sinh thạch để xác định số tuổi thật sự là xong. Lão sư của học viện làm việc hiệu suất cũng rất cao, nên chỉ 2-3 canh giờ sau liền đến
lượt của Nam Cung Thanh Ca cùng Ngưng Sương. Sau khi ghi danh, Lão sư
liền đưa cho một người bọn họ một tấm thẻ bài nhỏ hình tròn. Sau đó sẽ
có một lão sư khác đưa bọn họ đến cổng vào của huyền thú sâm lâm, đơn
giản thông báo một phen chú ý thứ hạng, Lão sư liền hạ lệnh tiến vào
huyền thú sâm lâm.
Học viện cũng không cấm người khảo thí kết giao bằng hữu cùng đi, vì vậy, Ngưng Sương cùng Nam Cung Thanh Ca hợp thành một đội.
Đối với Xích Viêm mạc danh xuất hiện, lại mạc danh biến mất, Nam Cung Thanh Ca mặc dù nghi hoặc không thôi nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
“Ngưng Sương, phải cẩn thận Tần Phỉ Phỉ, nàng lòng dạ hẹp hòi, tâm trả thù lại mạnh, nên ngươi không thể không đề phòng.” Nam Cung Thanh Ca như thế
nào cũng vô pháp xem nhẹ ánh mắt tràn ngập hận ý của Tần Phỉ Phỉ .
Ngưng Sương thàn nhiên”Ân!” một tiếng, nhưng trong lòng nàng lại không cho là đúng, kẻ địch của nàng là cả Tần gia, chính là một Tần Phỉ Phỉ còn
không đáng cho nàng để vào mắt.
Tuy nói nội dung khảo thí là
xuyên qua huyền thú sâm lâm, nhưng thật ra thì chân chính xuyện qua bất
qua là vòng ngoài, cường giả học viện lấy pháp trận đem bên trong rừng
rậm cùng bên ngoài rừng rậm ngăn ra, hơn nữa để đề phòng có người ăn
gian, bọn họ còn bày ra trận pháp cấm bay.
Huyền thú sâm lâm bị
xem là một trong tứ đại hiểm địa của đại lục, trong rừng rậm vô cùng
nguy hiểm ngay cả cường giả mạnh nhất đại lục cũng cũng không dám tùy
tiện đi vào.
Hoạt động xung quanh đều là linh thú, thú vương, coi như là thú tôn cũng rất ít gặp, Ngưng Sương bị Minh Huyễn mưa dầm thấm
đất, nên tự nhiên nàng cũng không có thói quen tàn sát động vật nhỏ yếu , vì vậy nàng mặc cho Xích Viêm âm thầm thả ra uy áp.
Một đường
thông suốt, đến mức, liền ngay cả tiểu linh thú cũng không gặp phải.
Tình huống quỷ dị như vậy, kết hợp với một màn thánh giai huyết mãng lúc trước quỷ dị thần phục, cùng với Nam Cung Thanh Ca đầu óc linh quang,
nên hắn cũng biết Ngưng Sương là người thâm tàng bất lộ. Trên người nàng nhất định là có pháp bảo mạnh mẽ hoặc là có huyền thú mang huyết mạch
cao quý, vì vậy cho dù lúc đó không có lộ diện nhưng cũng có thể
khiến huyết mãng hung tàn thần phục.
So với những người khác một đường tinh phong huyết vũ chém giết, thì hành trình của hai người Ngưng Sương có thể tính là vô cùng thoải mái. Không chỉ có thể được chiêm
ngưỡng phong cảnh tự nhiên tươi đẹp , mà thỉnh thoảng còn có thể nhìn
thấy vài màn du hí (trò chơi) phản bội vô cùng đặc sắc.
Đối với
tình người ti tiện, bọn họ có thể xem như là sâu sắc hiểu biết. Vì để
giảm bớt đối thủ, rất nhiều bằng hữu kết giao cùng đi trở mặt thành thù, thiết kế bố trí bẫy rập, hạ độc lẫn nhau, đem bằng hữu đẩy ra ngoài
ngăn cản huyền thú, hoặc là sau lưng đánh bất ngờ vân vân,...thủ đoạn
xấu xa tầng tầng lớp lớp.
Cạnh tranh kịch liệt như vậy, nhưng lại rất ít khi phát sinh án mạng , bởi vì khi ngươi gặp phải chuyện nguy
hiểm đến tính mạng thì ngươi có thể lựa chọn bóp vỡ tấm thẻ nhỏ hình
tròn. Cường giả của học viện ẩn từ một nơi gần đó sẽ lập tức sẽ xuất
hiện, đưa ngươi ra khỏi huyền thú sâm lâm để lão sư của học viện kịp
thời cứu trị.
Chỉ là người xuất hiện ở trước mắt Ngưng Sương này, hiển nhiên là một người rất đặc biệt, tính mạng của hắn đã treo lơ
lửng, nhưng hắn lại vẫn cố gắng che chở tấm thẻ tròn nhỏ ở trong tay.
Việc không liên quan đến mình, Ngưng Sương vốn nên nghênh ngang mà rời đi,
nhưng thời điểm ánh mắt nàng chạm đến ánh mắt vừa kiên định lại vừa
tuyệt vọng của hắn thì tâm nàng lại đột nhiên đau nhói, ánh mắt này cùng ánh mắt của mẫu thân năm đó ở vách đá nhìn nàng rất giống nhau.
Ngồi xổm ở trước mặt hắn, Ngưng Sương thấy được giữa khuôn mặt trính trực
của hắn tràn đầy vết máu, nhưng đồng thời cũng tràn đầy bi ai sâu đậm
“Cho dù phải lấy mạng sống của mình ra đánh đổi, ngươi cũng không muốn buông tha?” Ngưng Sương nhìn hắn, tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng nói lại là khẳng định.
Người nọ cố gắng đem mắt chính mình mở lớn hơn một
chút, để thấy rõ người đang ngồi trước mặt hắn. thứ chiếu vào ánh mắt
hắn đầu tiên là một đôi mắt to tròn vô cùng sáng ngời nhưng có chút xa
cách, tuy vậy trong ánh mắt xa cách ấy vẫn lộ ra nhàn nhạt thiện ý.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn rốt cuộc gian nan gật đầu một cái.
“Ta muốn biết lý do vì sao ngươi phải kiên trì như vậy, có lẽ ta có thể giúp ngươi.”
Lời nói của Ngưng sương giống như tảng đá ném vào mặt hồ khiến lòng tuyệt
vọng của hắn có hi vọng , nhưng lại khiến cho hắn rơi vào sự lựa chọn
khó khăn. Hắn cảm giác được ý tốt của Ngưng Sương, nhưng chuyện liên
quan đến danh tiết của người kia nặng như sinh mạng, hắn làm sao có thể
tùy tiện mở miệng? Đồng dạng cũng vì người kia, hắn phải tiếp tục sống,
chỉ có tiếp tục sống, hắn mới có thể đem người kia cứu ra khỏi hố lửa.
Ánh mắt hắn do dự nhìn Nam Cung Thanh Ca cùng Ngưng Sương, Nam Cung Thanh
Ca cùng Ngưng Sương liếc mắt nhìn nhau một cái, sâu kín thở dài.
Từ lúc bắt đầu, Nam Cung Thanh Ca là phản đối Ngưng Sương đến gần nam tử
này, một đường đi tai nghe mắt thấy, hắn lo lắng đây là bẫy rập do người khác bày. Nhưng hiện tại, thấy bộ dáng người này hơi thở mong manh, nên cũng đã lôi ra lòng trắc ẩn của hắn.
Nam Cung Thanh Ca thấy
đôi môi hắn khô rách xuất ra vài đạo vết máu, nên hắn không thể làm gì
khác hơn là trước đỡ hắn dậy, sau đó nâng hắn ngồi tựa vào một gốc cây
bên cạnh, đem nước mang theo bên người lấy ra cho hắn uống chút, lúc này mới từ từ thở dài nói: “Sinh mạng so mộng tưởng quan trọng hơn!”
Người nọ tâm thần chấn động, cuối cùng gian nan lắc đầu một cái, “Có đôi khi, mệnh chỉ như một tờ giấy!”
Cúi đầu thở dài một tiếng nói, giống như sau khi nhì thấy hết thảy ấm lạnh của thế gian rồi đưa ra kết luận.
Không khí đột nhiên nhiều hơn mấy phần bi thương, ở trong không khí thê lương như vậy, người nọ rốt cuộc quyết định, nói ra chuyện khó mở miệng của
hắn.
“Ta tên là Vân Thanh Dương, phải . . ta là con riêng. Năm
đó thời điểm ta năm tuổi ,trong lúc khảo nghiệm huyền lực, lại khảo ra
ta thiên phú vô cùng cao. Sau đó, ta cùng mẫu thân được đại gia tộc đón
nhận trở về. Đình viện thật sâu, người lừa ta gạt. Mặc dù ta rất cố gắng tu luyện, nhưng do bị huynh đệ tỷ muội khích bác , nên phụ thân không
yêu thích ta. Mẫu thân thiện lương mềm yếu luôn chịu nhân nhượng vì lợi
ích toàn cục, nên thường bị các phu nhân khác gài tang vật vu oan, thỉnh thoảng nàng lại bị đại phu nhân khiển trách, đánh chửi. Thiên phú của
ta quá rõ ràng, nên được trưởng lão trong đại gia tộc bảo vệ , mặc dù
cuộc sống hàng ngày vẫn còn rất khó khăn. Nhưng lần này trước khi đi Đế
Quốc học viện tham gia khảo hạch, ta từng nghe lén đại phu nhân cùng phụ thân nói chuyện, nói là nếu như ta có thể thông qua liền thôi, nếu như
không thể thông qua liền muốn đem mẫu thân của ta bán vào thanh lâu, sau đó thần không biết quỷ không hay đem ta xử lý. Ta chết không có gì đáng tiếc, chỉ là đáng thương cho mẫu thân ta bấm bụng chịu đựng hơn nửa đời người, nhưng cuối cùng lại táng thân ở tại thanh lâu. Điều này bảo ta
làm sao có thể cam tâm đây?”
Vân Thanh Dương hàm chứa nước mắt
đứt quãng nói xong, liền dựa vào cây khô nhắm hai mắt lại. Toàn thân hắn mỗi một cái xương đều bị nghiền nát đến đau đớn, nhưng loại đau đớn như vậy so với hắn đau lòng liền không đáng giá nhắc tới.
Hai mắt Ngưng Sương sáng ngời nhìn chằm chằm Vân Thanh Dương chật vật không chịu nổi , vẻ mặt u ám không hiểu.
Nam Cung Thanh Ca từ trước tới nay luôn ôn nhuận cũng giận đến tím mặt, một chưởng hung hăng vỗ vào cây khô, chưởng lực mạnh mẽ chấn đắc khiến lá
cây rối rít rơi xuống.” Phụ thân như vậy, thật sự là không bằng cầm
thú!”
Ngưng Sương thản nhiên liếc nhìn Nam Cung Thanh Ca một cái, sau đó vỗ đầu vai hắn một nói, “Hào môn thế gia, chính là không bao giờ thiếu nhi tử!”