Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 111: Chương 111: Dung nhan tuyệt thế






Qua nhiều lần như vậy, trải qua đúng một ngày một đêm.

Ngoài cửa Phí Lão chờ tới sốt ruột, nhưng cũng không dám quấy rầy hai người đang trị liệu ở bên trong. Còn Trầm Ngọc càng lúc càng khẩn trương, mang theo một chiếc ghế nhỏ, đi tới bên cạnh Phí Lão ngồi xuống cùng nhau chờ đợi bên ngoài cửa phòng.

Theo tia nắng đầu tiên xuất hiện, Tiêu Linh đã ở trong bồn thuốc tròn một ngày đêm.

Một ngày trôi qua, dịch thể màu tím trong bồn thuốc đã bị nàng hấp thu hết. Tiêu Linh vốn không chút động đậy, dần dần cảm giác trong cơ thể một cỗ nóng rực không ngừng kích động các nơi trên thân thể.

Cảm giác nóng rực này càng lúc càng mãnh liệt, khiến Tiêu Linh nhịn không được thân thể có chút rung động.

Nhìn thấy tình hình này của Tiêu Linh, Hàn Phong vội vàng lên tiếng nhắc nhở:

- Ráng chịu đưng, địa tâm tán đã tiến nhập trong cơ thể ngươi, nên ngươi sẽ cảm thấy đau nhức, bởi vì độc tố đang được bài tiết ra ngoài, lúc này không được để xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Hàn Phong mới vừa nói xong, liền thấy từ bộ vị bị thương trên thân thể Tiêu Linh có vài giọt dịch thể màu đen không ngừng chảy ra. Lại qua một hồi, cả nước trong bồn cũng bị nhuộm thành một màu đen.

Nhìn thấy điều này, Hàn Phong biết trị liệu đối với Tiêu Linh đã thành công phân nửa.

Ngay sau đó, theo độc tố trong cơ thể Tiêu Linh bài tiết ra ngoài, dưới sự trợ giúp của Thánh Tâm Bí Pháp, thương tổn bên ngoài thân thể Tiêu Linh lấy tốc độ mắt thường không thể thấy chậm rãi khép lại.

Trong quá trình này, cũng khiến Tiêu Linh có cảm giác như bị vô số con kiến cắn xé, vài lần thiếu chút nữa nhịn không được nhịn không được muốn từ bỏ.

Hàn Phong tự nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của thời khắc cuối cùng này, nên không ngừng lên tiếng nhắc nhở nàng.

Có vẻ như ngôn ngữ Hàn Phong nói với Tiêu Linh thập phần cổ lệ. Trong lòng Tiêu Linh cố gắng nén cảm giác nhột nhạt, đồng thời vận chuyển Thánh Tâm Bí Pháp, trong đầu lại nghĩ nhứng chuyện khác phân tác lực chú ý của bản thân.

Nàng nghĩ đến nhiều nhất tự nhiên là về Hàn Phong, không biết tại sao chỉ cần nghĩ tới hắn, trong lòng Tiêu Linh lại dâng trào cảm giác ấm áp.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng với Tiêu Linh và Hàn Phong lại dài dằng dặc dị thường.

Bất tri bất giác, sắc trời đã chậm rãi tối lại.

Cũng vào lúc này, cỗ cảm giác ngứa ngáy, khó chịu khiến Tiêu Linh nhiều lần suýt bỏ cuộc đã dần giảm xuống, sau đó biến mất hoàn toàn.

Thấy Tiêu Linh bình tĩnh trở lại, Hàn Phong cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm.

Bước khó khắn nhất đã vượt qua, kế tiếp chỉ cần Tiêu Linh không ngừng dùng Thánh Tâm Bí Pháp chăm sóc da thịt mới sinh của mình.

Sau đó liền có thể hoàn toàn khôi phục dung mạo trước kia.

Lại qua một khoảng thời gian, lúc này ngoài cửa Trầm Ngọc đã ngủ gật trên chiếc ghế nhỏ, còn Phí Lão thân là thiên giai cường giả, hai ngày không ngủ đối với hắn cũng không đáng là gì,vì vậy hiện tại vẫn mở to hai mắt thủ vững.

Trong phòng, Tiêu Linh được Hàn Phong ra hiệu, rốt cuộc ngừng vận chuyển Thánh Tâm Bí Pháp.

Lúc này cả khuôn mặt của nàng đều bị Hàn Phong dùng băng gạc cuốn lấy, nên không thể thấy được biến hóa gì, mà khắp thân thể nàng cũng bị dịch thể màu đen bao phủ, nên dù là Hàn Phong cũng không biết rõ nàng đã khôi phục lại chưa.

Tiêu Linh chậm rãi mở mắt ra, đã thấy Hàn Phong đang nhìn mình chăm chú, nghĩ đến lúc này bản thân vẫn đang khỏa thân, sắc mặt nàng nhất thời đỏ lên.

Bất quá, khi nàng ngửi thấy dưới thân truyền đến một cỗ mùi tanh, thì không khỏi nhăn trán lại.

- Có chuyện gì thế?

Tiêu Linh thấp giọng hỏi.

Hàn Phong cười cười, giải thích:

- Đừng lo lắng, những thứ này đều là độc tố do cơ thể ngươi bài tiết ra, đợi tẩy rửa một chút là hết thôi.

- Hiện tại ta..

Tiêu Linh hơi chút do dự hỏi lại.

Tiêu Linh lời còn chưa dứt, Hàn Phong đã biết nàng muốn hỏi cái gì, vì vậy lên tiếng cổ vũ:

- Để ta giúp ngươi đem băng gạc trên mặt tháo xuống, dung mạo của ngươi đã khôi phục rồi.

Nói xong, Hàn Phong đang muốn động thủ thì Tiêu Linh vội vàng lắc đầu ngăn cản.

- Ngươi...có thể ra ngoài trước một lát được không, chờ ta tắm rửa một chút, lại vào.

Tiêu Linh cúi đầu, nhỏ giọng nói.

Nghe nàng cự tuyệt, Hàn Phong sững người, lập tức nhớ ra Tiêu Linh vẫn đang khỏa thân, hơn nữa vẻ mặt của nàng còn có chút lo lắng.

Hàn Phong ngẫm lại, rồi nói:

- Được, vậy ta ra ngoài chờ ngươi, một lát có gì cứ gọi.

Nói xong, Hàn Phong liền xoay người đi ra ngoài.

Từ trước, Hàn Phong đã sớm chuẩn bị một bồn nước khác, bên trong cho thêm ít dược liệu chăm sóc da, dùng để Tiêu Linh tắm rửa.

Sau khi Hàn Phong ra khỏi phòng, Phí Lão ở bên ngoài chờ đợi đã lâu, vội tiến lên dò hỏi, mà Trầm Ngọc nghe thấy tiếng động, cũng từ trong mộng tỉnh giấc, có chút khẩn trương nhìn Hàn Phong.

Hàn Phong cười với hai người, biểu thị không có vấn đề gì, lúc này cả hai mới đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Ba người ở bên ngoài chờ đợi một lát, mà Bố Lôi Địch và một nhà Mạc Thiên Cân cũng nhận được tin tức chạy tới.

Mọi người lại cùng nhau chờ đợi một hồi.

Trong phòng có chút an tĩnh, rốt cuộc truyền ra tiếng kêu của Tiêu Linh.

- Hàn... Hàn Phong, ngươi có thể vào đây một chút được không?

Hàn Phong vừa nghe, liền ra hiệu với mọi người, rồi đi vào trong phòng.

Lúc này, Tiêu Linh đã mặc lại một thân y phục màu trắng, bất quá khiến Hàn Phong vô cùng kinh ngạc chính là băng gạc trên mặt nàng đã được tháo xuống, nhưng nàng vẫn mang một lớp mạng che mặt.

Thấy Tiêu Linh vẫn mang mạng che mặt, Hàn Phong không khỏi nghi hoặc nói:

- Tại sao lại đeo mạng che mặt làm gì?

Thấy Hàn Phong tiến đến, Tiêu Linh có chút khẩn trương, sợ hãi nói:

- Ta...Ta không dám nhìn.

Nghe vậy, Hàn Phong nhất thời hiểu rõ suy nghĩ của nàng, không khỏi tiến lên hai bước, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh, ôn nhu nói:

- Nha đầu ngốc, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?

- Không phải, chỉ là ta vẫn còn có chút sợ hãi, vạn nhất...

Tiêu Linh có vẻ thập phần bất an nói.

Hàn Phong đang muốn tiếp tục an ủi, thì Tiêu Linh lại mở miệng nói:

- Ngươi... Ngươi tới giúp ta vạch mạng che mặt ra được không? Tự ta không làm được.

Hàn Phong khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Như vậy cũng được.

Nhìn thấy Hàn Phong đáp ứng, Tiêu Linh có chút khẩn trương nhắm mắt lại, đầu hơi ngẩng lên, mang theo tâm trạng lo lắng đợi Hàn Phong cởi mạng che mặt xuống.

Hàn Phong nhìn bộ dáng của nàng, cũng hít một hơi thật sâu, tuy hắn rất tin tưởng vào kỹ thuật chế thuốc của mình, nhưng phương pháp này hắn chưa từng dùng qua, vì vậy trong lòng Hàn Phong cũng có chút không yên, chậm rãi vươn tay tới gần bên tai trái của Tiêu Linh.

Ngay sau đó, ngón cái và ngón trỏ hơi túm lấy một góc của mạng che mặt, động tác của Hàn Phong vô cùng dịu dàng, từ từ kéo chiếc mạng xuống, thẳng đến khi lộ ra toàn bộ gương mặt của Tiêu Linh.

Tiêu Linh đang nhắm mắt lại chỉ cảm thấy mất đi một tấm lá chắn, trong lòng nhất thời trở nên lo lắng. Sau đó chờ một lát, vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi càng thêm bất an.

Mí mắt run nhè nhẹ, cuối cùng Tiêu Linh thực sự nhịn không được mở mắt ra, đập vào mắt nàng là vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nhất thời, cả trái tim của Tiêu Linh đều nhảy lên, mặc dù vừa rồi trong lúc tắm rửa, nàng đã phát hiện độc tố trên thân thể mình hoàn toàn khôi phục, nhưng gương mặt thì nàng vẫn không dám nhìn.

Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Phong, nàng cho rằng trị liệu lần này thất bại, trong lòng thoáng chốc trở nên băng lãnh.

Lẽ nào thất bại rồi? Hắn nhìn mình như vậy, có phải là ghét bỏ mình không? Tiêu Linh bắt đầu miên man suy nghĩ, lập tức nước mắt không khống chế được từ từ chảy xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.