Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 93: Chương 93: Hai vị điện hạ






Lúc này, Đỗ Bán Thành đến trước mặt Phí lão, thái độ cung kính nói:

- Tại hạ thành chủ Hồng Diệp Thành Đỗ Bán Thành, mấy năm trước may mắn được gặp Phí lão, đến bây giờ mọi kí ức vẫn còn như mới.

- Thì ra là Đỗ thành chủ, vậy người lúc nãy là thủ hạ của ngươi.

Giọng nói Phí lão có chút lạnh lùng, gần như chẳng thèm quan tâm đến thân phận thành chủ của Đỗ Bán Thành.

Cảm nhận được lãnh ý trong giọng nói của Phí lão, Đỗ Bán Thành càng toát mồ hôi lạnh, vội vàng giả thích:

- Phí lão hiểu lầm rồi, tại hạ lúc nãy nhận được tin, biết có khách quý đến Hống Diệp Thành nên mới vội vàng đến đây, không ngờ để xảy ra chuyện này, là tại hạ cai quản không nghiêm.

Phí lão nhìn bộ dạng Đỗ Bán Thành, biết hắn không nói dối, ngữ khí dịu đi đôi chút, nhưng vẫn lạnh giọng nói:

- Đỗ thành chủ có lòng!

Nhìn bộ dạng Phí lão, Đỗ Bán Thành nhẹ nửa người, lại cẩn thận hỏi:

- Không biết Phí lão có thể dẫn tại hạ đi gặp hai vị quý khách được không ạ, để thể hiện tình cảm của một vị chủ nhà.

Đỗ Bán Thành cũng là kẻ thông minh, thấy đoàn người đi lại kín đáo như vậy, cũng không trực tiếp nói ra thân phận của người bên trong.

Phí lão lạnh lùng nhìn Đỗ Bán Thành, nghĩ một lúc, rồi nói:

- Đợi ở đây, hai vị chủ nhân đang dùng bữa, không thích bị người khác làm phiền.

- Vâng! Vâng! Vậy tại hạ đợi bên ngoài, phiền Phí lão!

Đỗ Bán Thành ngữ thái vô cùng khiêm nhường nói.

Phí lão thấy vậy cũng mặc kệ đối phương, quay người bỏ vào trong tửu lầu.

- Đại nhân, Thôi Húc vẫn còn nằm ở kia, đúng không?

Tên quản gia sau lưng thì thầm nhắc.

Đỗ Bán Thành nghe vậy, giận dữ hừ một tiếng, nói:

- Đứa làm được việc thì không có, đứa không làm được việc thì lại thừa ra, không cần quan tâm đến hắn.

Lúc này, Hàn Phong đang đi đến cửa tiệm Mạc gia nên đương nhiên không biết chuyện xảy ra bên tửu lầu.

từ lúc bị hai địa giai cao thủ đánh trọng thương, lại bị ép tiêu hao nguyên khí linh phong độn, Hàn Phong mấy ngày nay đều ở trong nhà tu dưỡng.

Cho đến hôm nay thương thế triệt để hồi phục mới dành thời gian đi tìm Mạc Thiên Cân, đương nhiên để xem ly hỏa phần quyết có giúp được gì cho luyện khí bảo giám của Mạc gia hay không.

Mặc dù kiếp trước biết Mạc Phàm dựa vào ly hỏa phần quyết để trở thành luyện khí đại sư, nhưng chưa từng nghe nói về thành tựu của phụ thân và huynh đệ hắn.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm Mạc gia, Hàn Phong coi như có thể yên tâm.

Lúc nãy ở cửa tiệm Mạc gia, Mạc Thiên Cân nói với hắn, trải qua mấy ngày tu luyện ly hỏa phần quyết, ông cảm thấy đấu khí đã ngừng trệ trong người mình bấy lâu nay, tinh tiến rất nhiều, hơn nữa ly hỏa phần quyết đúng là bộ tâm pháp cấp thấp rất phù hợp cho người của Mạc gia tu luyện. Bây giờ Mạc Thiên Cân, mặc dù đấu khí tu vi không tăng lên nhưng được ly hỏa phần quyết giúp đỡ, có thể miễn cưỡng đạt đến cảnh giới trung phẩm luyện khí sư.

Đương nhiên, còn cách trung phẩm luyện khí sư thực sự một chút nữa, nhưng cũng là tiến bộ không nhỏ, trước đây trình độ luyện khí của Mạc Thiên Cân chỉ có thể coi là hạ phẩm luyện khí sư.

Về phần con trai lớn của Mạc Thiên Cân, Mạc Bình, hình như có chút chậm chạp, tư chất cũng bình thường, thậm chí còn không bằng được phụ thân hắn, nhưng có ly hỏa phần quyết giúp đỡ, Hàn Phong tin tương lai hắn nhất định có thành tựu, mặc dù không được cao bằng đệ đệ Mạc Phàm, nhưng cũng là luyện khí sư hiếm có.

Dù sao, bên trong luyện khí bảo giám, Mạc Thương đã ghi lại các loại luyện khí phương pháp và tâm đắc.

Chỉ có điều Mạc gia sau Mạc Thương và Mac Ly, không còn xuất hiện thêm luyện khí đại sư nào nữa, thậm chí ngay cả một thượng phẩm luyện khí sư ra hồn cũng chỉ có ba người. Cũng chính bởi vậy, mới dẫn đến Mạc gia dần suy sụp. Và luyện khí bảo giám trở thành vật vô dụng trong mắt người đời.

Nếu như không phải vậy, lúc Hàn Phong hỏi Mạc Thiên Cân, Mạc Thiên Cân đã không đưa ra dễ dàng như vậy.

Lúc này, Đỗ Bán Thành đang đứng trước tửu lầu, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng biểu tình không dám lộ ra một tia mệt mỏi. Hai vị bên trong không phải là những người hắn có thể đắc tội.

Mang theo tâm trạng nôn nao, lại đợi thêm một lúc nữa, Đỗ Bán Thành cuối cùng cũng thấy một tên hộ vệ ra thông báo cho hắn vào. Đỗ Bán Thành lập tức xốc lại tinh thần, bảo quản gia đứng bên ngoài đợi, bước nhanh vào trong tửu lầu.

Trong tửu lầu, Đỗ Bán Thành nhìn lướt là có thể nhận ra cả đại sảnh chỉ có hai người đang ngồi, trong lòng không khỏi hoảng sợ, vội vàng bước nhanh về phía trước, lúc còn cách hai người đó chứng mười bước chân, mới run rẩy khom người, cung kính hành lễ, căng thẳng nói:

- Hồng Diệp Thành thành chủ Đỗ Bán Thành kính chào hai vị điện hạ.

Lúc này, ông chủ tửu lầu đang đứng cách đó không xa, nhìn thấy Đỗ Bán Thành đến, ban đầu là ngạc nhiên, sau lại càng kinh ngạc trước những gì hắn nói.

Có thể khiến thành chủ đại nhân thường ngày cao cao tại thượng cung kính đối đãi như vậy, có thể thấy thân phận hai vị khách nhân này không hề bình thường. Lúc nãy hình như thành chủ đại nhân còn gọi họ là điện hạ.

Nghĩ đến đây, bàn tay đang cầm bút của ông chủ tửu lầu không khỏi run rẩy, suýt chút nữa thì làm rơi xuống đất, hai mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

Thì ra người mà ông vừa tiếp đãi chính là đương kim hoàng tử điện hạ Tiêu Dật và Tiêu Thần.

Lúc này, Tiêu Dật vừa dùng xong cơm, thấy Đỗ Bán Thành vào, lạnh lùng nói:

- Đỗ thành chủ không cần đa lễ.

- Thần không biết hai vị điện hạ đến thăm, không thể nghênh tiếp từ xa, mong điện hạ trách tội.

Đỗ Bán Thành vẫn khom người, khiêm nhường trầm giọng trả lời.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của Đỗ Bán Thành, Tiêu Dật không khỏi cười nhẹ nói:

- Lần này bổn điện và tam đệ đến đây, không muốn kinh động bất cứ ai, cũng không thể trách tội ngươi, Đỗ thành chủ không cần lo lắng.

Đỗ Bán Thành nghe Tiêu Dật nói vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp đó, Đỗ Bán Thành hơi ngẩng đầu, nhìn hai người Tiêu Dật và Tiêu Thần, thần thái cũng kính nói:

- Hai vị điện hạ ngồi xe vất vả cả ngày, chi bằng đến phủ thuộc hạ nghỉ ngơi, để hạ thần được bày tỏ lễ nghĩa của một vị chủ nhà.

Tiêu Dật nghĩ ngợi một lúc, cũng không phản đối, gật đầu nói:

- Đỗ thành chủ phí tâm, vậy bổn điện và tam đệ xin được làm phiền.

Đỗ Bán Thành nói liền mấy câu không dám.

Tiêu Thần thấy đại ca của mình quyết định vậy, cũng không có ý kiến gì.

Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của Đỗ Bán Thành, Tiêu Dật và Tiêu Thần cùng mười mấy hộ vệ đã đến được phủ thành chủ.

Sau khi sắp xếp cho bọn Tiêu Dật nghỉ ngơi xong, quản gia đến thông báo cho Đỗ Bán Thành, Phạm Thế Thiên sau khi thấy hắn rời đi cũng giận dữ bỏ về, hơn nữa còn tuyên bố hủy bỏ chuyện hợp tác trước đây.

Đỗ Bán Thành nghe vậy, cười lạnh, không nói điều gì.

Một Hắc Nham Thành thành chủ cỏn con, sao có thể bằng được hai vị điện hạ trước mặt, nếu như lần này không phải quản gia cơ linh, phát hiện hành tung hai vị điện hạ, nói không chừng hắn đã lỡ mất cơ hội ngàn năm này.

Đại sảnh phủ thành chủ, người đang ngồi ở vị trí đầu tiên đương nhiên là Tiêu Dật, bên cạnh hắn là Tiêu Thần, Đỗ Bán Thành lúc này đang cung cung kính kính đứng trước mặt hai người.

Tiêu Dật lạnh lùng nói:

- Không ngờ một thành chủ phủ nhỏ bé cũng độc đáo đến vậy, xem ra Đỗ thành chủ cũng là là người có nhã hứng.

Đỗ Bán Thành nghe vậy, sợ sệt nói:

- Điện hạ quá khen.

- Ha ha! Đỗ thành chủ không phải lo lắng, lần này bổn điện và tam đệ đến đây, chỉ là ý tưởng nhất thời, không có ý định can thiệp vào chuyện của Đỗ thành chủ.

Tiêu Dật nhìn bộ dạng sợ sệt của Đỗ Bán Thành, cười cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.