Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 240: Chương 240: kinh sợ.






Theo bọn họ, Lâm Hà dù là tình địch, nhưng dẫu sao cũng là địa giai cao thủ, hơn nữa còn là người thừa kế Lâm gia. Nên nếu như Tiêu Linh cùng Lâm Hà, những người này cũng không còn gì để nói.

Nhưng tên tiểu tử trước mắt, mới đến đế đô có vài ngày dĩ nhiên nhất cử chiếm được phương tâm của Tiêu Linh. Đây mới là điều khiến đám thế gia đệ tử tự cho mình là giỏi không phục.

Cho nên nói mục đích hôm nay tới đây phần lớn là để xem Hàn Phong rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Nhìn thấy thanh niên kia kích động mọi người chỉ trích mình, Hàn Phong cũng phải bội phục bản lĩnh nói dối của hắn.

Bất quá những điều này Hàn Phong căn bản không có để ý, chỉ cười nhạt nói:

- Như vậy mục đích hôm nay tới các ngươi tới đây là vì không tin ta có thể đánh bại Lâm Hà?

- Không sai! Nếu không phải như vậy, ngươi dựa vào cái gì mà đả thương hắn?

Thanh niên kia không chút nghĩ ngợi nói.

Hàn Phong nhìn thanh niên trước mắt, không khỏi đi tới hai bước, trong ánh mắt khó hiểu của kẻ kia, chợt giơ tay bóp cổ hắn nhấc lên.

- Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết dựa vào cái gì, chính là bằng vào thực lực của ta!

Hai mắt Hàn Phong lạnh lẽo, bàn tay hơi dùng lực, sắc mặt thanh niên kia cũng đỏ lên, ngũ quan trở nên văn vẹo.

Những người đằng sau không ngờ Hàn Phong dĩ nhiên kiêu ngạo như vậy, dám xuất thủ, nhất thời không kịp phản ứng.

Trông thấy thanh niên thống khổ giãy dụa, Hàn Phong đột nhiên lạnh lùng nói rằng:

- Quay về nói cho Lâm Hà, bảo hắn nếu muốn báo thù cứ tới tìm ta, ta tùy thời đều có thể phụng bồi.

Nói xong, cánh tay Hàn Phong vung lên, thân thể thanh niên kia tựa như diều đứt dây rơi xuống đất.

Lúc này, một tráng hắn ở đằng sau, bước nhanh tới, giận dữ nhìn Hàn Phong, nói rằng:

- Tiểu tử! Ngươi quá càn rỡ, dám trước mặt chúng ta động thủ!

Nói rồi, người này cũng không đợi Hàn Phong trả lời, vận đấu khí cả người như đạn pháo lao về phía Hàn Phong.

Hàn Phong mắt thấy tráng hán kia lao tới, cũng không tránh né, đợi cho đối phương đến gần, lúc này mới xuất một quyền đánh ra.

- Phốc!

Tráng hán hình thể gần gấp hai Hàn Phong bị hắn trực tiếp đánh bay, ngã xuống sau lưng mọi người, không thể động đậy, mắt thấy đã chết ngất rồi.

Điều này khiến đám thế gia đệ tử đến đây gây rối có chút há hốc mồm.

Thế gia đệ tử nhìn Hàn Phong dĩ nhiên dễ dàng liên tiếp đánh bại hai người, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Tên thanh niên kia cùng với tên tráng hán vừa rồi, thực lực ra sao bọn họ cũng biết.

Thanh niên kia chính là đệ tử Lưu gia, thế lực tại đế đô tuy thua kém tam đại thế gia. Nhưng qua mấy năm phát triển mơ hồ đã nhanh chóng vượt qua Hàn gia đang xuống dốc.

Thanh niên còn lại là tiểu nhi tử của Lưu gia gia chủ, thiên phú bản thân không kém, chỉ mới có hai mươi bốn tuổi đã là nhân giai cửu phẩm võ giả.

Tráng hán càng được, chính là nhi tử Tần gia gia tộc Tần Minh, mặc dù là thứ tử, nhưng bởi vì trời sinh lực lưỡng, lại có thiên phú tu luyện đấu khí, đừng xem hình thể hắn to lớn, kỳ thực tuổi tác so với Lưu gia nhi tử còn nhỏ hơn một tuổi, nhưng đấu khí cũng đã là nhân giai đỉnh phong chỉ kém một bước là có thể tiến nhập địa giai chi cảnh.

Có thể nói thiên phú của Tần Minh gần với Lâm gia Lâm Hà, là đệ tử được Tần gia bồi dưỡng trọng điểm. Thậm chí Tần Minh tương lai sẽ trở thành người thừa kế Tần gia.

Hai đệ tử thực lực khá như vậy trong chớp mắt bị Hàn Phong đánh bại.

Nếu như nói lúc trước Hàn Phong xuất thủ đối phó Lưu Tử Nghĩa còn có thể nói hắn đánh lén thành công. Nhưng một quyền sau đó đánh bay Tần Minh cũng khiến mọi người câm lặng.

Một quyền đánh bại nhân giai đỉnh phong võ giả, hơn nữa Tần Minh còn là người động thủ trước.

Lần này, những người đó có ngốc cũng minh bạch thực lực của Hàn Phong tất nhiên thập phần cao thâm.

Trong đám đệ tử thế gia tại đây không ai tự tin có thể làm được như Hàn Phong.

Nhìn mọi người đang trợn mắt nhìn mình, Hàn Phong thu hồi quyền đầu, nói:

- Hiện tại các ngươi còn muốn nói gì nữa không?

- Cái này...

Mọi người nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chẳng biết nói gì.

Nếu như nói lúc trước bọn họ mượn cớ Hàn Phong dùng thủ đoạn đê tiện đả thương Lâm Hà, để đuổi hắn khỏi bên cạnh Tiêu Linh. Nhưng Hàn Phong dùng hành động chứng minh.

Có thể một quyền đánh bại nhân giai đỉnh phong võ giả, trừ địa giai cao thủ mọi người thực sự nghĩ không ra bất kỳ khả năng gì khác.

Thế nhưng Hàn Phong xem ra chỉ là một thiếu niên lại có thực lực địa giai cao thủ.

Tuy rằng mọi người có chút nghi hoặc, thế nhưng vẫn không ai dám tiếp tục khiêu chiến hắn nữa.

Khi mọi người đang không biết nói thế nào, nguyên bản Lưu Tử Nghĩa nằm trên mặt đất, lúc này cũng đang từ từ bò dậy.

Bây giờ không ngừng lau lau cái cổ, Lưu Tử Nghĩa sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nếu như chỉ bị đánh bại, có lẽ Lưu Tử Nghĩa còn không cảm thấy gì, nhưng vừa rồi bị Hàn Phong bóp cổ. Hành động đó quả thực đã vũ nhục hắn, đây là điều Lưu Tử Nghĩa không thể chịu đựng được.

Tuy rằng vừa rồi Tần Minh bị Hàn Phong đánh bay, Lưu Tử Nghĩa không có thấy, nhưng chỉ bằng lúc trước Hàn Phong một tay đối phó với mình, trong lòng hắn đã hiểu thực lực của Hàn Phong vượt xa mình.

Bằng không coi như là bản thân sơ ý để hắn một kích đắc thủ cũng không thể không có chút khả năng chống đỡ như vậy.

Ho khan hai tiếng, Lưu Tử Nghĩa tức giận nhìn chằm chằm Hàn Phong, nói rằng:

- Ngươi dĩ nhiên xuất thủ đả thương người, ngươi có biết ta là ai không?

- Ngươi không phải vẫn ta không có năng lực, chỉ có thể dựa vào thủ đoạn hèn hạ mới có thể đánh bại Lâm Hà, hiện tại ta chỉ trực tiếp dùng thủ đoạn chứng minh cho ngươi thấy thôi.

Hàn Phong thản nhiên đáp lại.

- Ngươi...

Lưu Tử Nghĩa bị lời nói này của Hàn Phong làm cho á khẩu.

Sắc mặt Hàn Phong trầm xuống, lạnh giọng nói:

- Không nên buộc ta xuất thủ thêm nữa, nếu không ta sẽ không thủ hạ lưu tình. Nếu ngươi muốn chết, ta nghĩ lấy thực lực của mình vẫn rất dễ dàng làm được.

Lời này của Hàn Phong khiến Lưu Tử Nghĩa không khỏi thối lui hai bước, trực giác nói cho hắn biết, nếu như hắn tiếp tục khiêu khích, nhất định có thể bị giết chết.

Nghĩ vậy, thân thể Lưu Tử Nghĩa lại lui về hai bước nữa.

Về phần những kẻ còn lại thấy Lưu Tử Nghĩa không nói gì, nhất thời cũng trở nên trầm mặc.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn những kẻ này, Hàn Phong lập tức nói rằng:

- Đừng tưởng rằng một vài địa giai cao thủ đã ra oai, đại lục này rất lớn, cao thủ mạnh hơn Lâm Hà ở đâu cũng có. Tuy rằng thực lực của ta không cao, nhưng muốn giáo huấn một phế vật địa giai nhất phẩm vẫn dễ dàng làm được.

Nói xong, Hàn Phong cũng không thèm để ý tới bọn họ nữa, mà lập tức xoay người đi vào hoàng cung.

Đợi cho Hàn Phong rời đi, đám thế gia đệ tử cũng nhìn nhau, họ không thể ngờ kết cục hôm nay lại như vậy.

Nhưng khi nhớ tới câu nói Hàn Phong trước khi đi lưu lại, tuy hắn có chút cuồng vọng, nhưng mọi người cũng không còn hoài nghi thực lực của hắn nữa.

Xem ra Hàn Phong đúng là thực lực cường đại mới có thể đánh bại Lâm Hà, chứ không phải dựa vào cái gọi là "thủ đoạn đê tiện".

Lúc này bọn họ mới hoàn toàn tỉnh ngộ lại, người có thể được khuynh thành công chúa coi trong tuyệt không phải loại bỏ đi.

Mà trong những người này, vẻ mặt cũng khác nhau. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hàn Phong từ từ tiêu thất, trong mắt hiện lên một tia mê hoặc cùng khiếp sợ.

Trong lòng tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không thể xác định được.

Khi mọi người còn đang tự hỏi, từ trong cửa thành một đội cấm vệ quân vững vàng đi tới.

Thấy vậy đám thế gia đệ tử này sắc mặt đại biến, lập tức bất chấp tất cả, rời khỏi hoàng thành.

Rất sợ động tác chậm một chút sẽ bị bắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.