Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 455: Chương 455: Lai lịch của Tiểu Bạch. (Thượng)






Có thể nói một năm nay, Hàn Phong ngoại trừ cố gắng củng cố thực lực sau khi tiến nhập, thì không có gì phát triển.

Lúc này, đột nhiên hồi tưởng lại, nội tâm Hàn Phong chút kinh ngạc, đồng thời trong lòng âm thầm tự trách, tựa hồ sau khi tiến nhập thiên giai thất phẩm, hắn liền bắt đầu có chút thoả mãn.

Nếu như không phải lần này cùng Võ Hoàng giao thủ, sau đó biết được tin tức tứ các bị diệt, e là Hàn Phong còn chưa tỉnh lại, vẫn chìm đắm trong an bình như trước.

- Xem ra thực sự là không thể rảnh rỗi được.

Hàn Phong có chút cảm khái lẩm bẩm.

Tiểu Bạch ở bên tự nhiên không rõ vì sao Hàn Phong cảm khái, nhưng vẫn phối hợp gầm gừ nhẹ hai tiếng, làm như an ủi hắn.

Cười vỗ đầu Tiểu Bạch, rồi để nó sang một bên, nhân đó bắt đầu tu luyện.

Chẳng qua Hàn Phong tu luyện cũng khôg được bao lâu liền bị ngắt ngang.

Người cắt ngang không phải ai khác chính là Triệu Vô Cực lúc trước ở ngoài sân, tập trung tinh thần tới mức rơi vào trạng thái vong ngã.

Cũng may hôm nay tu vi của Hàn Phong đã đạt được thiên giai thất phẩm, vì vậy mặc dù trong lúc tu luyện bị cắt ngang, cũng không xảy ra vấn đề gì, bằng không bị Triệu Vô Cực đột nhiên làm kinh động, thực lực thấp thậm chí sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Trông thấy Triệu Vô Cực kích động chạy vào, Hàn Phong kỳ quái hỏi:

- Tiền bối, sao vậy?

Một năm này, Hàn Phong cũng có chút hiểu biết về Triệu Vô Cực.

Biết tính cách Triệu Vô Cực thường ngày nhìn qua thập phần trầm ổn nội liễm, nhưng nếu để hắn gặp được chuyện hứng thú thì vô cùng chăm chú, thậm chí bình thường làm ra những hành động không phù hợp với thân phận của hắn.

Vì vậy, Hàn Phong với Triệu Vô Cực hấp tấp xông vào, kỳ thực không cảm thấy kinh ngạc chỉ có chút bất đắc dĩ.

Triệu Vô Cực tựa như không nghe được vẻ bất đắc dĩ trong lời nói của Hàn Phong, mà đi tới trước mặt hắn, hưng phấn chỉ vào viên cầu trong tay, vô cùng khẳng định nói:

- Quả nhiên là nó, hình dạng của nó chính là chìa khóa mở ra cấm cố chi địa.

- Tiền bối khẳng định sao? Viên cầu này tựa hồ không có gì đặc biệt?

Hàn Phong có chút kinh nghi hỏi thăm.

Bây giờ, nội tâm Hàn Phong cũng dâng lên cảm giác mong chờ.

Kết quả cuối cùng có liên quan với Trầm Ngọc, nếu viên cầu này thật sự là chìa khóa mở ra cấm cố chi địa, như vậy chỉ cần tìm được, Trầm Ngọc có thể được cứu.

Nghe được Hàn Phong nói, Triệu Vô Cực lại khẳng định nói:

- Ta vì đồ vật này mà mấy trăm năm qua chạy ngược chạy xuôi, làm sao có thể không nhận ra, đừng nhìn nó tuy chỉ là viên cầu hết sức bình thường, nhưng lấy sự tìm hiểu của ta về cấm cố chi địa, tuyệt đối không thể sai.

Nghe được Triệu Vô Cực khẳng định như vậy, Hàn Phong tự nhiên không còn nghi ngờ nữa, đồng thời trong lòng lại nổi lên nghi vấn.

Nếu như Triệu Vô Cực nói viên cầu này thực sự là chìa khóa mở ra cấm cố chi địa, như vậy lúc trước sao lại xuất hiện trong hoàng thất bảo khố?

Tất nhiên tuy nhìn qua có chút kỳ quái, nhưng thật muốn giải thích kỳ thực không phiền phức.

Hoàng thất là người thống trị Thiên Tinh Đế Quốc, lấy năng lực của hoàng thất, tự nhiên thu thập không ít kỳ trân dị bảo, có thể viên cầu này là do hoàng thất đánh bậy có được.

Kết quả lại bị Hàn Phong lấy được viên cầu, Tiêu Tấn căn bản không có bất cứ ý kiến gì, trong mắt hắn cũng giống suy nghĩ của Hàn Phong.

Hiển nhiên, bọn họ đều là không rõ ý nghĩa chân chính của viên cầu này.

Chỉ là một vấn đề thứ hai khiến Hàn Phong có chút nghi hoặc chính là Tiểu Bạch.

Rốt cuộc lúc trước Tiểu Bạch vì sao liếc mắt đã nhìn trúng viên cầu này, lại còn sống chết bắt Hàn Phong để nó mang ra.

Lẽ nào Tiểu Bạch có khả năng đoán trước tương lai? Chẳng qua Hàn Phong lập tức liền lắc đầu phủ định ý niệm buồn cười này của mình.

Nhân đó lại nghĩ Tiểu Bạch tuy rằng thực lực kinh người, nhưng tất cả chuyện này đều là nhờ kế thừa từ cha mẹ của nó, ngoài thông minh hơn ma thú bình thường, nhưng căn bản không thể biết được trước tương lai.

Nhưng là lúc trước Tiểu Bạch làm tất cả chuyện này chẳng lẽ dựa vào bản năng, lẽ nào nó và viên cầu này có gì đó liên hệ?

Nghĩ vậy, Hàn Phong không khỏi hiếu kỳ liếc nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên giường.

Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Hàn Phong, Tiểu Bạch cũng chuyển đầu qua, khó hiểu nhìn Hàn Phong, rồi lại nhắm mắt dưỡng thần, căn bản không để ý tới người khác.

Hàn Phong lập tức cũng dời sự chú ý khỏi Tiểu Bạch, mà quay đầu nhìn Triệu Vô Cực.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, từ một năm trước, khi Triệu Vô Cực gặp Tiểu Bạch, liền sản sinh hứng thú với nó. Vốn tưởng là Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy hứng thú vì nó là thiên giai ma thú, nhưng hiện tại xem ra không hẳn là như thế.

Một năm qua, Triệu Vô Cực thường xuyên ra ngoài, mỗi lần hắn đều mang theo Tiểu Bạch.

Chẳng qua, Triệu Vô Cực cũng không nói cho Hàn Phong biết hành tung của hắn, vói điều này, Hàn Phong cũng không có hỏi nhiều, mỗi người đều có bí mật của mình.

Khiến hắn kỳ quái chính là Triệu Vô Cực cũng không biết dùng cách gì dĩ nhiên có thể làm cho Tiểu Bạch quấn theo chân hắn.

Phải biết rằng, lấy hiểu biết của Hàn Phong đối với Tiểu Bạch, tất nhiên nó sẽ không vô duyên vô cớ đi theo người ngoài, trong chuyện này tất có bí mật gì đó.

Nhưng Hàn Phong có hỏi một hai lần đều bị Triệu Vô Cực trả lời qua loa.

Triệu Vô Cực chỉ nói đợi khi thời cơ đến sẽ nói cho hắn biết, với điều này, Hàn Phong cũng bất đắc dĩ chỉ có thể áp chế sự hiếu kỳ ở trong lòng.

Chỉ là đến giờ khắc này, sự tình tựa hồ càng ly kỳ, Hàn Phong tin tưởng Triệu Vô Cực hẳn sẽ không tiếp tục giấu diếm hắn nữa.

Dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Phong, Triệu Vô Cực lập tức cười nói:

- Không cần nhìn ta như vậy, nếu ta có thể nói ra cấm cố chi địa ở đâu, thì cũng sẽ không giấu diếm, sự tình một năm nay chỉ cần có nghi vấn, ta nhất đinh sẽ nói cho.

Nghe vậy, Hàn Phong cũng vội hỏi:

- Ta muốn biết Tiểu Bạch và viên cầu này có phải có liên hệ hay không? Còn có một năm nay mỗi lần ngươi ra ngoài đều mang theo Tiểu Bạch, có phải là có chuyện liên quan tới nó không?

Nghe được Hàn Phong hỏi, Triệu Vô Cực cũng không cảm thấy quá bất ngờ, trầm ngâm một hồi liền đáp:

- Ngươi đoán không sai, Tiểu Bạch xác thực có quan hệ với viên cầu này, hay nói đúng hơn là nó có quan hệ đặc biệt với cấm cố chi địa.

Nghe vậy, Hàn Phong cũng sững người, tuy trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng nghe hắn trả lời vẫn cảm thấy cảm thấy có chút kinh ngạc.

Nhân đó, Hàn Phong nhớ lại, Tiểu Bạch vốn là do hắn mang ra từ trong U Ám Sâm Lâm, nếu như thực sự có liên hệ với cấm cố chi địa cũng là chuyện dễ hiểu.

Đồng thời, những năm gần đây nhất cử nhất động của Tiểu Bạch biểu hiện ra, đều xa xa không giống với các ma thú khác, có nhiều hành động thậm chí vượt qua ma thú.

Nguyên bản Hàn Phong nghĩ rằng, chỉ là vì Tiểu Bạch truyền thừa từ Cửu U Bạch Hổ, nên sự thông minh và năng lực đều cao hơn ma thú rất nhiều, nên cũng không suy nghĩ thêm.

Hiện tại xem ra tựa hồ không đơn giản như suy nghĩ của Hàn Phong.

Lúc này, Triệu Vô Cực tiếp tục nói:

- Một năm trước, ta gặp người của Võ Hoàng Điện tại đế đô, sau đó liền trở lại Huyền Thiên Tông, lúc đầu ta chỉ là hứng thú với tâm pháp mà hắn sử dụng, vì vậy muốn dừng chân ở Huyền Thiên Tông mấy ngày, sau đó mới rời khỏi.

Ngừng một chút, Triệu Vô Cực lại liếc mắt nhìn Tiểu Bạch ở bên cạnh, nói tiếp:

- Chẳng qua không ngờ khi ta tới Huyền Thiên Tông, thì gặp phải nó.

- Sau đó thì phát hiện chỗ đặc biệt của Tiểu Bạch, vì vậy quyết đinh lưu lại.

Hàn Phong cười nhạt nói tiếp.

Triệu Vô Cực gật đầu đồng ý với lời nói của Hàn Phong, lại nói:

- Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Bạch, liền phát hiện trên người nó có gì đó đặc biệt, khí tức này đối với người bình thường, thậm chí là võ giả căn bản không thể cảm thấy được, nhưng ta đã ở cấm cố chi địa tìm kiếm nhiều năm như vậy, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được.

Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, theo lời nói của Triệu Vô Cực cũng chính là trên người nó có khí tức giống với cấm cố chi địa.

Triệu Vô Cực trước đây cũng từng nói qua chuyện cấm cố chi địa với Hàn Phong, biết trong đó cất dấu một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn không thuộc về người thường.

Cỗ khí tức này dĩ nhiên lại xuất hiện trên người Tiểu Bạch tựa hồ đã rõ ràng tất cả.

Vì sao Triệu Vô Cực trong một năm này dẫn theo Tiểu Bạch đi khắp nơi, lúc trước liếc mắt nhìn trúng viên cầu tưởng như vô dụng, dĩ nhiên lại là chía khóa mở ra cấm cố chi địa.

Có thể bản thân Tiểu Bạch chính là được sinh ra trong đó.

Bằng không rất khó giải thích vì sao Tiểu Bạch thông minh hơn ma thú, mà năng lực lại càng vượt trội.

Càng khiến người ta kinh ngạc chính là, thân thể Tiểu Bạch không tăng trưởng theo thời gian, mà theo thực lực tăng trưởng. Hiện tại đã hơn mười năm, hình dạng của nó so với khi Hàn Phong mới gặp chỉ béo hơn một chút.

Cái đầu nhỏ cũng thủy chung không có gì thay đổi.

Nhưng đặc điểm đặc biệt như vậy đột nhiên tụ lại một chỗ tựa hồ để chứng minh sự bất phàm của nó.

Có thể chỉ có cấm cố chi địa mà ngay cả Triệu Vô Cực cũng cảm thấy sợ hãi và khó hiểu mới sinh ra được sinh vật thần kỳ như Tiểu Bạch.

Ngay khi trong đầu Hàn Phong còn đang suy nghĩ thì Triệu Vô Cực nói tiếp:

- Kỳ thực trong một năm này, sở dĩ ta mang theo Tiểu Bạch ra ngoài chẳng qua là đến U Ám Sâm Lâm, trong suy nghĩ của ta, nếu Tiểu Bạch phát ra khí tức như vậy, chắc hắn đối với việc tìm ra cấm cố chi địa sẽ có hỗ trợ.

- Lẽ nào trong một năm qua vẫn không tìm được manh mối gì?

Hàn Phong cau mày hỏi.

Và nhận được chính là Triệu Vô Cực lắc đầu thở dài.

Thấy sắc mặt của Triệu Vô Cực như vậy, tâm trạng Hàn Phong hơi có chút thất vọng.

Sau một lát, Triệu Vô Cực thu hồi thất vọng trong lòng, lại giải thích:

- U Ám Sâm Lâm vô cùng rộng lớn, địa hình trong đó lại rất phức tạp, cộng thêm sương mù dày đặc bao phủ, mỗi lần tiến nhập vị trí đều không giống, như vậy muốn tìm kiếm được cấm cố chi địa là rất khó.

Hàn Phong cũng có hiểu biết đối với U Ám Sâm Lâm, vô luận là kiếp trước, hay mấy năm này, Hàn Phong đều từng tiến nhập, đồng thời cũng trải qua những chuyện dị thường trong đó, đối với tất cả đặc tính, Hàn Phong cũng có lý giải.

Vì vậy những gì Triệu Vô Cực nói, Hàn Phong tự nhiên cũng hiểu được.

Chẳng qua vô luận như thế nào hắn cũng phải tìm ra cấm cố chia địa vì chỉ có nơi này mới giúp được Trầm Ngọc.

Mặc dù Triệu Vô Cực đã lường trước tất cả những chuyện này, nhưng Hàn Phong vẫn phải cố gắng hơn, chỉ cần còn hy vọng, hắn sẽ tận khả năng thay Trầm Ngọc hoàn thành.

Nhất thời trong lòng Hàn Phong cũng có chút ngạc nhiên, những năm qua Triệu Vô Cực một lòng tìm kiếm vị trí của cấm cố chi địa. đến tột cùng là vì cái gì?

Phải biết rằng, chỉ mới một năm nay Triệu Vô Cực tìm kiếm cấm cố chi địa là vì Trầm Ngọc, thế thì trước đây là vì cái gì?

Huống chi, Hàn Phong cũng không có lý do gì cho rằng Triệu Vô Cực sẽ hết lòng giúp đỡ Trầm Ngọc, vì giữa hai người căn bản không có bất kỳ quan hệ gì.

Đổi là Hàn Phong tự nhiên sẽ không nhiệt tâm hỗ trợ một người xa lạ như vậy.

Vì thế, Triệu Vô Cực hết lòng tìm kiếm cấm cố chi địa trong đó tất nhiên còn có nguyên nhân khác.

Chẳng qua nguyên nhân đó đối với Hàn Phong là tốt hay xấu thì không thể biết được. Bất quá với Hàn Phong mà nói, những chuyện này không quan trọng, quan trọng là có thể cứu Trầm Ngọc tỉnh lại thì mọi thứ đều đáng giá.

Vì vậy, Hàn Phong cũng không tiếp tục truy hỏi, trong suy nghĩ của hắn, nếu Triệu Vô Cực muốn nói, dù hắn không hỏi, đối phương cũng chủ động đưa ra. Nếu đối phương đã không muốn, vậy có hỏi ngàn lần, vạn lần cũng vô dụng.

Đồng thời chỉ cần có thể tìm được vị trí của cấm cố chi địa thì tất cả mọi nghi vấn liền có thể được giải đáp.

Quan trọng là trực giác nói cho Hàn Phong biết, Triệu Vô Cực sẽ không hại hắn.

Nghe xong Triệu Vô Cực giải thích tất cả, Hàn Phong cúi đầu suy nghĩ.

Triệu Vô Cực có chút bất đắc dĩ thở dài nói:

- Ta bỏ ra nhiều thời gian để tìm kiếm như vậy, vốn cho rằng Tiểu Bạch sẽ tiết kiệm được sức lực, không ngờ tìm hết một năm vẫn không thu được gì.

Triệu Vô Cực oán giận một phen, Hàn Phong cũng không có đáp lại hắn.

Lúc trước Triệu Vô Cực nói, Hàn Phong thoáng chỉnh lý lại, nhân tiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt không khỏi sáng ngời, hỏi:

- Có thể, ta biết vị trí của cấm cố chi địa?

Nghe vậy, Triệu Vô Cực ngẩn ra, lập tức không kịp phản ứng, hỏi:

- Cái gì?

Hàn Phong đành lặp lại:

- Ta nói là có lẽ ta biết được vị trí của cấm cố chi địa.

- Thật sao? Ngươi nói chính xác chứ?

Lúc này Triệu Vô Cực nghe được rõ ràng từng chữ, lập tức kinh ngạc hỏi.

Hàn Phong khẳng định gật đầu, nhưng lại lắc đầu.

Triệu Vô Cực khó hiểu nhìn Hàn Phong, hỏi:

- Vừa gật đầu, lại vừa lắc đầu, là có ý gì?

Hàn Phong chậm rãi nói:

- Vừa rồi ta nghĩ có thể là vị trí của cấm cố chi địa, tức là ở gần nơi ngày trước ta gặp được Tiểu Bạch, khi đó nó mới vừa sinh ra. Nếu thật sự Tiểu Bạch có liên hệ với cấm cố chi địa thì nơi nó sinh ra hẳn phải ở gần đấy.

Ngừng một chút, Hàn Phong lại nói:

- Sở dĩ ta lắc đầu là vì tất cả chuyện này ta nghĩ không phải dễ dàng như vậy, đến tột cùng làm sao đi qua tầng sương mù dày đặc kia, ta không thể đoán trước được.

Tuy rằng, Hàn Phong nói thế tựa như không có trợ giúp gì, nhưng kỳ thực cũng khiến Triệu Vô Cực kinh hỉ rất lớn.

Lúc trước Hàn Phong nói cũng không phải không có đạo lý, nếu như có thể tìm được nơi gặp Tiểu Bạch ngày trước, như vậy tỷ lệ tìm được cấm cố chi địa cũng tăng lên rất nhiều.

Với điều này, Triệu Vô Cực cũng rất tán thành.

Bất quá, dù là thế trong U Ám Sâm Lâm tính thay đổi quá lớn, có thể tìm được con đường kia hay không cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Hơn nữa Võ Hoàng Điện đang ẩn dấu sang lưng, Hàn Phong không dám dễ dàng rời khỏi.

Bất đắc dĩ đành đem chuyện này bỏ qua một bên.

Vài ngày kế tiếp, cả Thiên Tinh Đế Quốc thậm chí là một vài tiểu quốc lân cận, tựa hồ cũng ngửi được một chút mùi vị không tầm thường.

Hàn Phong ở lại Huyền Thiên Tông vừa tu luyện, vừa đợi tin tức.

Tình huống hiện tại, địch trong tối ta ngoài sáng, Tiêu Tấn phái ra một lượng lớn nhân thủ, vẫn không tìm được dấu vết của Võ Hoàng Điện, rơi vào đường cùng, mọi người cũng không dám khinh thường, chỉ có thể lưu thủ sơn môn, đề phòng Võ Hoàng Điện đánh lén đến trở tay không kịp.

Đối với đám gia hỏa hành tung bất định, xuất quỷ nhập thần này, Hàn Phong cũng thập phần bất đắc dĩ nhưng lại không thể tránh được.

Bất quá, Hàn Phong và Tiêu Tấn tự nhiên cũng không chịu ngồi chờ chết, lần trước Triệu Vô Cực có thể từ trong tay Võ Hoàng Điện cứu được đám đệ tử Băng Tuyết Các, như vậy chứng tỏ trong tứ các cũng không thiếu đệ tử thoát ra được.

Mấy ngày nay, Tiêu Tấn cũng phái ra nhân thủ đi xung quanh tìm kiếm người của tứ các còn sống sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.