Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 433: Chương 433: Lục viện Huyền thiên tông. (Thượng)






Cứ như vậy sau này Triệu Lâm Lâm đi theo Trầm Ngọc học tập luyện dược. Dưới sự dốc lòng chỉ bảo của Trầm Ngọc thì năng lực luyện dược của Triệu Lâm Lâm cũng nhanh chóng được đề thăng. Cùng với đó điều ngoài ý muốn chính là đấu khí của nàng cũng theo thực lực luyện dược mà đề thăng theo.

Mà sau khi biết được những chuyện không may mà Trầm Ngọc đã phải trải qua thì Triệu Lâm Lâm cũng cả thấy thương tâm vô cùng. Dù sao thì hai nàng cũng là hảo tỷ muội. Một người buồn thì người kia cũng buồn theo.

Mà trong một năm Trầm Ngọc gặp nạn thì Triệu Lâm Lâm cũng miễn cưỡng đạt được thực lực thượng phẩm luyện dược sư. Dứt khoát hoàn thành khảo nghiệm của Bách Thảo đường. Hiện giờ nàng cùng với Dược Si tiền bối đang phụ trách luyện chế các loại đan dược trong tông môn.

Chẳng qua tiến độ và hiệu quả so với Trầm Ngọc thì kém hơn rát nhiều. Nhưng cũng có thể miễn cưỡng ứng phó được tình hình lúc này.

Hàn Phong thật sự nghĩ không ra, nữ hài năm đó lúc nào nói chuyện cũng phải ngượng ngùng mặt đỏ. Không ngờ hôm nay, thậm chí còn dũng cảm đứng ở đây dưới con mắt của vài trăm người.

Biết được điều này không khỏi khiến cho tâm tình của Hàn Phong cảm khái không thoi. Xem ra thời gian qua thực sự mọi người đã thay đổi không ít.

Đương nhiên Hàn Phong đối với những biến hoá này của bằng hữu thì cũng hết sức cao hứng.

Trừ hai người này ra thì hắn còn thấy một người có khuôn mặt chữ điền cũng lên thượng đài. Chính là sự phụ của hắn.

Hôm nay Lâm Nguyệt đã là một Địa giai ngũ phẩm cao thủ. Ngay cả người như Triệu Lâm Lâm có thể làm giám khảo cho lần giao lưu tỷ thí này thì với thực lực của mình, Lâm Nguyệt hoàn toàn có thể tham gia đảm nhiệm được.

Tuy rằng đã trải qua mười năm nhưng Hàn Phong phát hiện dường như Lâm Nguyệt hoàn toàn không có thay đổi. Hắn thật sự không tìm thấy được một nét gì đó bất đồng với mười năm trước.

Nếu như muốn tìm ra điểm bất đồng thì chỉ có thể nói là khí chất trên người Lâm Nguyệt đã thay đổi. Từ mười năm trước nàng thiện lương đơn thuần, mà giờ đây đã trở nên thành thục, ôn nhu mỹ lệ.

Bất quá Hàn Phong cũng không có rõ mười năm qua từ khi Lâm Nguyệt nhận mình là đệ tử khai môn thì nàng cũng đã thu nhận thêm hai đệ tử nữa theo thứ tự là Tiêu Linh và Lâm Phỉ Vân.

Trừ hai nagf ra thì Lâm Nguyệt cũng chưa có thu thêm đệ tử nào nữa. Điều này mọi người cũng không thể nào giải thích được. Ngay cả người thập phần quen thuộc đối với Lâm Nguyệt là Hàn Phong cũng không hiểu rõ được tâm tư của nàng.

Trừ những người này ra thì các vị trưởng lão khác của Huyền Thiên tông cùng với nhị đại đệ tử, nhìn chung thực lực đều tăng cao rõ rêt.

Sau đó hơn ba trăm danh đệ tử, lần lượt dựa theo thứ tự mà lên sàn thi đấu.

Chỉ chốc lát, cả luyện võ đường nhất thời tràn ngập những âm thanh khác nhau. Hiện trường cũng nhất thời trở nên sôi nổi hào hứng.

Một ít đệ tử không tham gia mà có quan hệ tốt với những đệ tử tham gia thì thi nhau hò hét trợ uy. Tràng diện thập phần nóng nảy.

Chẳng qua lúc này Hàn Phong phát hiện tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân đến bây giờ vẫn chưa chuẩn bị lên sân thi đấu, trái lại ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt buồn chán trông xuống các đệ tử đang tỷ thí trên sân.

Trông thấy Lâm Phỉ Vân nhàn nhã ngồi bên cạnh mình thì Hàn Phong không khỏi nghi hoặc hỏi thăm:

- Vân nhi, ngươi sao không chuẩn bị sao?

Lâm Phỉ Vân ngồi bên cạnh trông xuống những đệ tử đang tỷ thí bên dưới luyện võ trường, nói:

- Sư huynh, lẽ nào ngươi không rõ lần này trình tự thí sinh thi tỷ thí là bắt đầu từ những người có thực lực yếu nhất, sau đó mới lần lượt đi lên sai? Chẳng nhẽ ngươi cảm thấy thực lực của ta kém cỏi như vậy?

Bị Lâm Phỉ Vân nói như vậy, Hàn Phong cũng chỉ biết cười trừ.

Chẳng qua dù sao thì hôm nay Hàn Phong cũng đã có thực lực của một Thiên giai thất phẩm cường giả. Mà trước mắt những đệ tử tham gia tỷ thí trên diễn võ trường cảnh giới bất quá cũng chỉ là Nhân giai cho nên hắn cũng không quá để ý tới.

Nhưng Hàn Phong cũng có thể biết được trải qua mấy năm phát triển, Huyền Thiên tông ngày hôm nay đã không còn là Huyền Thiên tông của mười năm trước. Điều này thể hiện từ các đệ tử đang tỷ thí dưới sân.

Lúc này thời gian mới qua được được bao lâu thì số đệ tử tiến lên tỷ thí cũng đã hơn bốn mươi người. Hàn Phong cũng phát hiện trong hơn bốn mươi người này có tới hơn phân nửa là có thực lực Nhân giai.

Mà những đệ tử này bất quá cũng chỉ là mười bảy mười tám tuổi. Nhỏ hơn nữa thậm chí là mười lăm mười sáu.

Những đệ tử này đều là tương lai của Huyền Thiên tông, tuy hiện giờ bộ mặt mà bọn họ thể hiện vô cùng non nớt nhưng điều đó cũng đủ khiến cho Hàn Phong cảm thấy vui mừng.

Kiếp trước một tiểu tông môn chịu khổ diệt môn mà dưới nỗ lực dẫn đạo của hắn ngày hôm nay đã bắt đầu trở thành một nhất lưu thế lực.

Tồn tại rất nhiều đệ tử ưu tú, chỉ cần năm mươi năm nữa, hay nhanh hơn là ba mươi năm nữa. Đến lúc đó Huyền Thiên tông cho dù không có Hàn Phong thì vẫn như cũ có thể dựa vào thực lực của bản thân mà trở thành một thế lực số một số hai của đại Thiên Tinh đế quốc. Như vậy thì tự lực dựa vào thực lực của bản thân mà đạt được mới được thế nhân tán thành và chấp nhận.

Mà không phải giống như hiện tại vậy, thế nhân nhắc tới Huyền Thiên tông chỉ biết liên tưởng đến Hàn Phong. Về phần những người khác thì cũng chỉ là làm nên cho Hàn Phong mà thôi.

Hàn Phong cũng cảm thấy vô cùng may mắn. Cũng may tông chủ của Huyền Thiên tông hiện nay là Huyền Cơ Tử là một người vô cùng rộng lượng. Mặc dù đối với ngoại giới có chút phiền muộn nhưng cũng không vì vậy mà giận cá chém thớt Hàn Phong hoặc là xa lánh hắn.

Đương nhiên là một người đứng đầu của của một tông môn như Huyền Cơ Tử thì hắn cũng minh bạch. Huyền Thiên tông có thể phát triển được như ngày hôm nay cũng giống như lời của ngoại giới nói đều dựa vào Hàn Phong mà có được.

Vì vậy, vô luận như thế nào thì Huyền Cơ Tử cũng không có bất kỳ dị nghị nào đối với Hàn Phong. Hắn chỉ còn biết thông qua đại hội lần này là cải biến ấn tượng của người khác đối với hắn mà thôi.

Hàn Phong đang tự hỏi những việc đã xảy ra trong thời gian qua thì đột nhiên Lâm Phỉ Vân ngồi bên cạnh bất mãn hờn dỗi nói:

- Sư huynh, ngươi cũng không có chăm chú theo dõi. Tý nữa đến phiên ta thì ngươi nhất định phải xem đó nha!

Phỉ Vân lấy tay vuốt mái tóc của nàng. Cũng giống hệt như trước kia nàng ngồi mân mê cọng tóc của mình. Hàn Phong bị câu nói của Phỉ Vân đánh thức, cũng cười nói:

- Yên tâm đi! Tiểu Vân nhi của chúng ta lên sân tỷ thí, sư huynh nhất định cho người đến cỗ vũ cho ngươi.

- Đáng ghét, huynh xem mái tóc muội lại rối lên rồi. Để người khác thấy thật là mất mặt.

Khuôn mặt nhỏ nhắm của Phỉ Vân lại quại khởi một chút tức giận, nàng bất mãn trừng mắt nhìn Hàn Phong vài lần.

Hàn Phong cũng chỉ mỉm cười mà không có đi lấy lược. Ở trong nội tâm hắn rất yêu thích cảm giác được trêu đùa với Lâm Phỉ Vân.

Mà Tiêu Linh ngồi bên cạnh cũng chỉ mỉm cười nhìn sư huynh muội vui đùa ầm ĩ.

Thẳng đến khi Lâm Phỉ Vân nói xong thì tiểu nha đầu này mới đứng lên chỉnh sửa lại đôi chút, đồng thời cũng không quên liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái.

Sau một lát, Tiêu Linh vuốt mái tóc của Lâm Phỉ Vân ôn như nói:

- Hảo! Vân nhi của chúng ta nỗ lực lên nha!

- Hì hì! Vẫn là Linh nhi tỷ tỷ tốt với ta nhất. Ta nhất định sẽ có biểu hiện xuất sắc.

Lâm Phỉ Vân cười nói xong, lập tức nhảy xuống dưới lôi đài gần nhất.

Hàn Phong theo bóng hình Phỉ Vân nhìn lại, không khỏi nhíu mày. Thật không nghĩ ra, lần này giám khảo phụ trách trắc thí Phỉ Vân lại là Mạnh Hùng.

Hàn Phong biết rõ Mạnh Hùng đã bị Phách Viêm Chiến Thiên quyết ảnh hưởng, khí thế nhìn qua thập phần bá đạo và uy nghiêm. Cho nên đối với những người không quen biết hoặc đối với những đệ tử có bối phận hơi thấp thì nhìn thấy Mạnh Hùng đều tỏ ra cung kính vô cùng.

Nhưng duy chỉ có nha đầu Lâm Phỉ Vân này là không có sợ điều gì. Không những thế mấy năm trước nàng còn mang Mạnh Hùng ra trêu đùa làm vui.

Mà những năm gần đây, Lâm Phỉ Vân lớn lên tuy rằng tính cách tinh quái đó đã được thu liễm đôi chút nhưng thỉnh thoảng vẫn thường xảy ra những chuyện quái sự làm cho Mạnh Hùng đau đầu không ngớt/

Chính vì thế mà Hàn Phong đoán rằng Mạnh Hùng đang uy phong lẫm liệt đứng trên lôi đài nếu nhìn thấy Lâm Phỉ Vân đi tới bên lôi đài của hắn thì trên bộ mặt nhất thời lộ ra một tia lãnh khốc vô tình.

Mà Lâm Phỉ Vân đối với biểu tình của Mạnh Hùng dường như không có phát hiện ra. Nàng vẫn thản nhiên đi tới lôi đài, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên đáp xuống lôi đài đứng một cách hiên ngang. Vừa hay lại cách Mạnh Hùng chừng mười bước.

Trên lôi đài, Lâm Phỉ Vân làm ra bộ mặt điềm nhiên giống như có thể giết người bất cứ lúc nào, vẻ mặt tươi cười, hướng về phía Mạnh Hùng nũng nịu nói:

- Mạnh sư huynh, biểu tình của ngươi thế nào lại khó coi như vậy. Một lúc nữa ngươi cần phải hạ thủ lưu tình nha!

Mạnh Hùng nhìn bộ dạng vô hại của Lâm Phỉ Vân mà không khỏi quay đầu nhìn về phía khác giống như đang tìm cái gì đó. Cuối cùng thì ánh mắt của hắn cũng dừng lại trên người Hàn Phong, hướng về Hàn Phong với ánh mắt cầu trợ.

Ý là hy vọng Hàn Phong có thể nghĩ biện pháp giúp hắn một phen.

Lúc nay bộ dáng tươi cười của Lâm Phỉ Vân trong mắt các đệ tử khác có thể nói là quốc sắc thiên hương, nhân gian tuyệt sắc.

Nhưng trong mắt Mạnh Hùng thì đây chính là ác ma mỉm cười. Nhất là Lâm Phỉ Vân lại có đôi mắt vô cùng khả ái. Mạnh Hùng càng cảm thụ được sự khác thường trong ánh mắt của nàng mà người khác không thể nào phát hiện được.

Đối với việc chịu vô số dằn vặt từ Lâm Phỉ Vân khiến cho Mạnh Hùng giống như đang nằm trong ác mộng.

Hàn Phong thấy Mạnh Hùng nhìn hắn cầu trợ. Cũng không biết làm thế nào Hàn Phong cũng đành phải nhún vai, biểu thi bản thân hắn cũng lực bất tồng tâm.

Mạnh Hùng thấy thế không khỏi cười khổ.

Mà lúc này Thanh Tùng trưởng lão phụ trách hoạt động lần này đang nhìn cử động dị thường của Mạnh Hùng thì không khỏi có chút bất mãn khẽ quát:

- Mạnh Hùng, ngươi đang làm gì đó, còn không mau bắt đầu khảo hạch, ngươi cũng biết ở sau vẫn còn rất nhiều đệ tử đang đợi. Không nên lãng phí thời gian.

Nghe vậy, Mạnh Hùng cũng chỉ còn biết cười khổ một tiếng, lập tức cưỡng chế làm biểu tình của mình trở nên nghiêm túc, tiện đà trầm giọng nói:

- Vân nhi sư muội, ta...... Chúng ta bắt đầu thôi!

Lâm Phỉ Vân cảm thấy buồn cười nhìn bộ dáng của Mạnh Hùng, không khỏi cong môi lên bất mãn nói:

- Mạnh sư huynh, ngươi làm gì mà lộ ra biểu tình sợ hãi như vậy. Thực lực của ngươi là Địa giai cửu phẩm cao thủ, chẳng nhẽ lại sở một người mới đạt Nhân giai cửu phẩm như ta sao. Chẳng nhẽ ta đáng sợ đến thế sao?

Mạnh Hùng nghe Phỉ Vân nói như vậy thì trong lòng không khỏi giật mình nói:

- Ngươi đúng là đáng sợ. Không chính là kinh khủng mới đúng.

Đương nhiên, ban đầu Mạnh Hùng cũng khong có dám nói như vậy, nhưng hắn thấy Lâm Phỉ Vân lại chăm chú nhì mình thì không thể làm gì khác hơn là chuyển sang đề tài khác:

- Vân nhi sư muội, chúng ta càn phải bắt đầu, ngươi cẩn thận một chút. Nếu như không có duy trì được thì nhớ hô lên một tiếng. Lúc đó ta sẽ dừng tay lại.

- Hừ! Ngươi dĩ nhiên lại xem thường ta. Hôm nay ta nhất định phải đánh cho ngươi trở thành cẩu hùng.

Lâm Phỉ Vân lớn tiếng nói, hiển nhiên nàng bất mãn với việc Mạnh Hùng xem thường nàng. Mặc dù nàng biết nàng cũng không phải là đối thủ của Mạnh Hùng.

Nói xong Lâm Phỉ Vân cũng không có làm việc nhân đức nhường nhịn cho ai cả. Trực tiếp rút đoản kiếm trong tay ra rồi lăng không xuất chiêu tấn công Mạnh Hùng. Một cỗ đấu khí thuần khí từ trên người nàng phát ra theo thân kiếm mà tiến hành công kích.

Đoản kiếm trong tay Lâm Phỉ Vân chính là bảo kiếm sắc bén mà năm đó Lâm Nguyệt đã được cho Hàn Phong.

Sau khi được Hàn Phong tôi luyện nhiều lần thì hôm nay nó đã trở thành một thượng phẩm binh khí.

Chỉ bất quá, với thực lực của Hàn Phông ngày hôm nay thì một bảo kiếm sắc bén đối với hắn cũng không có trợ giúp quá lớn. Mà tiểu nha đầu Lâm Phỉ Vân sau khi nhìn thấy lại vô cùng yêu thích cho nên Hàn Phong liền tặng thanh đoản kiếm này cho Lâm Phỉ Vân.

Thanh đoản kiếm cũng có thể coi như là di vật truyền thừa nhất hệ của Lâm Nguyệt sư phụ đi. Dù sao thì trong những đệ tử của Lâm Nguyệt thì trừ Hàn Phong ra cũng chỉ có tiểu nha đầu kia.

Ngày hôm nay Huyền Thiên tông mở rộng quy mô, chính vì thế mà Huyền Cơ Tử đã chia Huyền Thiên tông thành lục bộ.

Gọi chung là lục viện. Trong đó hắn và bốn gã trưởng lão đồng bối phân biệt đều tự mình phụ trách một viện, dùng phương vị để đại biểu.

Như Thanh Tùng trưởng lão phụ trách hoạt động lần này chính là người đứng đầu Nam viện. Mà những đệ tử hắn phụ trách cũng được xung là Nam viện đệ tử. Mặt khác tương tự như thế cũng có Đông viện, Tây viện, Bắc viện.

Về phần hai viện còn lại chính là Bách Thảo đường. Đây chính là viện tụ tập tuyệt đại đa số nhất hệ đệ tử. Đương nhiên người phụ trách chính là Dược si lão tiền bối.

Mà nguyên bản trong thời gian Trầm Ngọc còn chưa có gặp chuyện thì những sự tình của Bách Thảo đường Dược si tiền bối đều đẩy cho Trầm Ngọc xử lý toàn bộ. Có thể phụ trách toàn bộ công việc của một viện thì quyền lợi tự nhiên cũng to lơn vô cùng.

Bất quá hiện tại Trầm Ngọc lại gặp chuyện không mau cho nên Dược si tiền bối không thể làm gì khác hơn là một lần nữa đứng ra phụ trách tất cả các công việc ở Bách Thảo đường.

Cuối cùng tự nhiên là Thần Binh Các. Đệ tử của Thần Binh các lấy việc luyện chế khí làm chính. Mà đệ tử ở đây cũng ít nhất trong tất cả các viện.

Về phần Hàn Phong tuy rằng trên danh nghĩa là đệ tử thuộc về Đông viện nhưng bởi vì thực lực của hắn cùng với danh khí và các phương diện năng lực khác đều hơn xa những người khác ở Huyền Thiên tông cho nên Huyền Cơ Tử cũng không có xếp hắn vào bất cứ một viện hệ nào.

Chẳng qua vì sự phụ hắn thuộc về Đông viện cho nên hắn cũng mặt dày chạy vào Đông viện. Từ đó Đông viện trở thành viện đứng đầu.

Đối với chế độ xã hội thay đổi mà Huyền Cơ Tử đưa ra thì Hàn Phong thập phần tán thành. Dù sao thì theo quy mô tông môn càng lớn thì việc thay đổi chế độ là việc không thể nào tránh được.

Hơn nữa nếu như cứ dựa theo chế độ trước kia thì rất dễ xảy ra sai lần trong việc quản lý.

Mà lúc này giữa sân đấu, trắc thì của Lâm Phỉ Vân cũng đã bắt đầu.

Mấy năm nay Mạnh Hùng tu luyện Phách Viêm Chiến Thiên bí quyết tựa hồ càng thêm tinh tiến. Hàn Phong chính là thấy rất rõ ràng, một khi Mạnh Hùng triển khai Phách Viêm Chiến Thiên bí quyết thì phát ra một loại khí thế chưa từng có từ trước tới nay. Nhưng có một điều lo lắng chính là Mạnh Hùng chưa thể hoàn toàn nắm giữ được cỗ khí thế này mà chỉ có theo cỗ khí thế mà động.

Mà hôm nay Hàn Phong nhìn kỹ liền phát hiện ra Mạnh Hùng đối với việc thu phóng cỗ khí thế này đã đạt được tới trình độ lô hoả thuần thanh.

Hàn Phong mỉm cười nhìn lên lôi đài, lặng lặng quan sát hai người tỷ thí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.