Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 413: Chương 413: Mẫn diệt đồ sát. (1+2)






Không cần phải nói cũng biết. Chỉ nói một cách đơn giả là mỗi một Tiêu gia gia chủ cũng chính là đế vương của Thiên Tinh đế quốc đều là Thiên giai chi cảnh cường giả là có thể nhìn ra được điểm này.

Nếu như hôm nay không phải Hàn Phong đang không ngừng hấp thu năng lượng cuồn cuộn ở trong Thiên Địa Chi Chứng thì không biết rằng qua một ngàn năm nữa nhờ Thiên Địa Chi Chứng này mà hoàng thất Tiêu gia lại có thể xuất hiện thêm bao nhiêu Thiên giai cường giả nữa.

Đương nhiên, Hàn Phong cũng minh bạch, cấm chế trên Thiên Địa Chi Chứng chỉ sợ không có đơn giản như mắt thường nhìn thấy. Dù sao thì trước mắt hòn đá lam sắc này cũng chỉ đơn thuần là vận chuyển năng lượng là một Thiên Địa Chi Chứng có thể làm cho một võ giả có thực lực thấp một bước nhảy lên Thien giai chi cảnh.

Hai khái niệm này đứng là không thể nào so sánh được.

Nói cách khác mặc dù năng lượng trong cơ thể Hàn Phong vô cùng khổng lồ nhưng cũng chỉ đơn thuần là chảy vào thôi. Hàn Phong muốn triệt để luyện hóa nó thì cũng cần phải mất một khoảng thời gian nhất định thì mới có thể sử dụng được nó một cách hoàn hảo nhất.

Mà điều đáng để nói chình là nếu như một người bình thường, thậm chí là Thiên giai cường giả nếu như quá tham lam hấp thu năng lượng của Thiên Địa Chi Chứng thì chẳng bao lâu sau sẽ bạo thể mà chết. Cứ như vậy Hàn Phong không ngừng tỉ mỉ quan sát từng đạo năng lượng từ trên hòn đá lam sắc đang không ngừng chảy vào người hắn. Thời gian lại trôi qua, một ngày nữa cũng đã hết.

Mà lúc này Tiêu Chiến ở bên ngoài đã tự giày vò bản thân mình đến cảnh sống dở chết dở. Lúc này trong lòng hắn vô cùng rối ren. Một ngày một đêm trôi qua, hắn cũng không có nói lời này, lập tức chạy đên trước cơ quan kích động xuất thủ muốn phá vỡ nó xông vào bên trong.

Sau đó dưới ánh mắt chờ mong của mọi người thì quả nhiên địa cung lần thứ hai rung lên.

Một trận thanh âm nặng nề vang lên. Lập tức đại môn được làm từ sắt đặc ở trước mặt mọi người vốn từ trước đến giờ mọi người không thể nào làm nó xê dịch thì lúc này cũng chậm rãi nâng lên cao.

Rất nhanh toàn bộ động khẩu lộ ra trước mặt mọi người. Lúc này địa cung dưới lòng đất lần thứ hai khôi phục lại vẻ bình thường. Bats quá Tiêu Chiên làm xong tất cả những chuyện này thì không có lập tức đi vào bên trong mà cùng với những người khác tập trung quan sát ở bên ngoài một hồi.

Đi tới trước cửa sắt, Tiêu Chiến ngẫm lại liền quyết định để cho những người có thực lực dưới Thiên giai chi cảnh ở lại bên ngoài. Có lẽ như vậy thì sẽ an toàn hơn rất nhiều. Hơn nữa nếu có điều gì đó không ổn thì có thể nhanh chóng đi tìm người đến tiếp ứng. Còn Tiêu Chiến thì một mình hắn cùng với Hư Không đi vào bên trong.

Tiêu Chiến sở dĩ làm như vậy hoàn toàn cũng muốn giữ được sự yên tĩnh ở nơi mà thủy tổ an giấc ngàn thu. Thân là đệ tử của Tiêu gia, tự nhiên không một ai muốn cho người ngoài quấy rối sự yên nghỉ của tổ tiên.

Nếu không bởi vì Hàn Phong đột nhiên tiêu thất thì Tiêu Chiến sợ là cũng không có dám bước vào bên trong tẩm cung nửa bước. Cho dù hiện tại địa vị của hắn tại Tiêu gia cũng không phải là nhỏ nhưng hắn cũng không có gan làm như thế.

Cho nên hắn cũng chỉ có thể tận lực tránh cho việc ngoại nhân tiếp nhập vào bên trong. Mà Hư Không do có thực lực vô cùng cường đại lại có quan hệ không tầm thường đối với Hàn Phong cho nên Tiêu Chiến mới chấp nhận cho hắn cùng mình đi vào bên trong tẩm cung.

Điều đáng nói là thực lực của Hư Không còn cao hơn cả Tiêu Chiến. Mà tình huống bên trong đã xảy ra chuyện gì thì không ai mà biết được. Có Hư Không cùng đi cũng là an toàn hơn việc đi vào bên trong một mình.

Rất nhanh, Tiêu Chiến và Hư Không đã biến mất khỏi động khẩu, hai người đi chưa được bao lâu thì liền tới trước một cánh của đã rất nặng.

Trên cửa đá này điều khắc các loại thạch điêu tinh xảo dị thường. Chỉnh thể có thể thấy được vẻ tôn quý của những thạch điêu này. Quả nhiên lăng mộ của Tiêu Phá Quân không thể nào coi thường được. Nó quá đẹp đẽ và xa xỉ. Nhất là tẩm cung của hắn lại càng thêm hoa lệ.

Hư Không nhìn cửa đá ở trước mắt, cau mày nói:

- Ta có thể cảm thụ được khí tức của Hàn Phong ở ngay đằng sau cánh của đã này, chúng ta hiện giờ nên làm thế nào?

Tiêu Chiến nghe vậy thì cũng không có trả lời ngay, mà hắn đi tới một bên góc, một vài đại phương bí mật lục lọi một hồi giống như đang tìm kiếm cơ quan của thông đạo.

Tiện đà vừa lục lọi Tiêu Chiến vừa hồi đáp:

- Phiến đá này không thể nào phá hư được. Trừ phi có thể xác định được cách mở ra nếu không thì không có kẻ nào có thể tiến nhập vào bên trong.

Tiếp đó, Tiêu Chiến lại tại vài nơi tìm được cơ quan để mở cửa đá, dựa theo quy luật riêng biệt mà chậm rãi chuyển động.

Lúc này Tiêu Chiến cũng đã đem cơ quan cuối cùng mở ra. Một lát sau, cánh của vốn đóng chặt thì cũng bắt đầu di động sang một bên.

Lại một lát nữa lúc đại môn hoàn toàn mở ra thì Hư Không và Tiêu Chiến cũng bất chấp xung quanh xảy ra những sự tình gì mà cấp tốc chạy vào bên trong.

Rất nhanh hai người vòng qua đường hầm, chẳng mấy chốc mà có thể tới được nơi tận cùng của tẩm cung.

- Các ngươi thế nào lại đến đây?

Hàn Phong có chút kinh ngạc nhìn Hư Không và Tiêu Chiến. Lúc này Hàn Phong cũng đang cảm thấy rắc rối khi không biết làm cách nào để có thể ly khai được khỏi gian thạch thất này.

Kỳ thực từ trước đó không lâu, hắn đã hoàn toàn triệt để hấp thu toàn bộ năng lượng của hòn đá lam sắc. Hoặc có thể nói hiện giờ toàn bộ năng lượng của hòn đá này đã ở trong người của Hàn Phong.

Mà đến khi hòn đã cạn kiệt năng lượng thì cũng là lúc mà Hàn Phong có thể cử động được.

Một lần nữa thu được tụ do, Hàn Phong cũng không nhịn được mà nhả ra một đạo đấu khí. Mặc dù lần này hắn ngoài ý muốn hấp thu một cỗ năng lượng vô cùng khổng lồ nhưng trong lúc hấp thu lại bị hạn chế hành động nên thủy chung cũng không cảm thấy thoải mái cho lắm.

Trải qua sự tình như vậy thì Hàn phong đối với thực lực của Tiêu Phá Quân lại càng thêm hiếu kỳ. Rốt cuộc thì thực lực của hắn đã đạt đến trình độ thế nào dĩ nhiên lại có thể khiến cho một cấm chế ngàn năm có thể đem một thân Thiên giai lục phẩm của Hàn Phong triệt để hạn chế lâm vào trình độ nghỉ đông.

Năng lực này quả thực là rất kinh người.

Hôm nay đã qua được một ngàn năm, nếu như mà Tiêu Phá Quân thực sự vẫn còn sống như một ngàn năm qua thực lực của hắn liệu tinh tiến tới cảnh giơi nào?

Nghĩ tới đây Hàn Phong cũng không có dám nghĩ thêm nữa.

Đương nhiên những ý niệm trong đầu này đều khiến cho Hàn Phong cảm thấy bồi hồi hồi lâu, thế nhưng Hàn Phong hiện giờ cũng không có quan tâm đến. Điều mà hắn quan tâm lúc này chính là một cỗ năng lượng bàng bạc đang dâng trào trong cơ thể hắn.

Không thể không nói, cỗ năng lượng này vô cùng tinh thuần. Tuy rằng từ khi Hàn Phong tu luyện Cửu Chuyển Tiên Thiên đấu khí thì hầu như cũng không có đình chỉ hấp thu thiên địa nguyên tố ở xung quanh. Kể cả trong lúc ngủ thì hắn cũng vẫn hấp thu thiên địa nguyên tố.

Mà thiên địa nguyên tố sau khi tiến nhập vào trong cơ thể của hắn trải qua một vòng chuyển hóa, thì liền trở thành năng lượng của chính bản thân hắn.

Với thực lực Thiên giai lục phẩm hiện tại của Hàn phong thì tốc độ hấp thu thiên địa nguyên tố càng mau hơn rất nhiều.

Nhưng cũng chính vì như thế mà Hàn Phong đối với năng lượng lại vô cùng nhạy cảm. Nếu như không tính đến thời gian tu luyện thì nếu như muốn thu được một cỗ năng lượng thiên địa nguyên tố khổng lồ như vậy thì chính là cũng phải mất tời năm năm trời.

Đây cũng chính là Hàn Phong đã bảo thủ phỏng chừng, cho nên có thể thấy được cỗ năng lượng này cường đại tới mức nào.

Đồng thời Hàn Phong cũng rất nhanh minh bạch, vì sao lúc trước Diệt Hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ lại có tu vi Thiên giai thất phẩm chứ không phải là Thiên giai lục phẩm như mọi người suy đoán.

Chắc hẳn Diệt Hoàng cũng đã phát hiện được công dụng chân chính của Thiên Địa Chi Chứng mà Tiêu Phá Quân lưu lại. Đồng thời cũng nhờ sự trợ giúp của nó mà có thể bước vào cảnh giới Thiên giai thất phẩm. Chẳng qua hắn làm như vậy cũng không thể nghi ngờ chính là mổ gà lấy trứng. Đối với hoàng thất chính là tổn thất vô cùng lớn.

Đương nhiên những thứ này Hàn Phong cũng không có quan tâm. Lúc này hắn muốn nhanh chóng ly khai khỏi nơi này, hắn cũng không có muốn ở đây thêm một lúc nào nữa.

Ngay khi mà Hàn Phong còn đang manh động nghĩ cách thì vừa vặn đại môn mở ra. Mà Hư Không và Tiêu Chiến lại lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Lúc này Hư Không trong thấy Hàn Phong không có giống như là đang gặp phiền phức thì biểu tình cứng ngắc trên mặt cũng hòa hoãn xuống.

Mà Tiêu Chiến đứng ở bên cạnh lại thân thiết hỏi thăm:

- Hàn Phong, lúc trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao ngươi đột nhiên lại biến mất? Vì sao lại đột nhiên xuất hiện trong tẩm cung của tổ tiên Tiêu gia?

Nghe được Tiêu CHiến hỏi như vậy thì tâm tình Hàn Phong bất biến, hắn thoáng suy tư một lát rồi không chút do dự trả lời một cách hồ đồ:

- Ta cũng không có rõ ràng. Lúc trước ta dường như nghe được một đạo âm thanh giống như đang gọi ta. Tiếp đó ta dựa theo bản năng mà dựa sát vào cửa sắt. Kết quả là khiến ta bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này. Vốn đang nghĩ cách ly khai thì các ngươi lại xuất hiện ở đây.

- Chỉ đơn giản như vậy thôi?

Tiêu Chiến bất khả tư nghị hỏi thăm.

Mà Hàn Phong thì cũng nhanh chóng gật đầu, khẳng định nói:

- Cũng chỉ có như vậy.

Kỳ thực thì Hàn Phong cũng không có tâm dấu diếm, chẳng qua nếu như Tiêu Phá Quân đã lựa chọn mình thì tự nhiên hắn cũng không có muốn đệ lộ ra điều bí mật này một chút nào. Như vậy đối với Tiêu Phá Quân và cả hoàng thất cũng chính là điều tốt nhất.

Cho nên tư tiền tưởng hậu, Hàn Phong mới quyết định giấu diếm sự tình này. Đồng thời hắn cũng tự thầm nhủ bản thân mình không có được cho bất kỳ kẻ nào biết.

Về phần hắn vô ý đoạt hết năng lượng trong hòn đá lam sắc kia thì càng không có nói ra. Bất quá hắn lần này có một chút chú ý tới Hư Không. Lúc này thì Hư Không đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Phong, ánh mắt không ngừng quét trên người Hàn Phong. Mà Tiêu Chiến ở tại địa phương này cũng không thấy rõ cảnh vật xung quanh nên mi đầu cũng hơi nhăn mặt lại.

Chẳng qua, khi hắn nghe được Hàn Phong giải thích như vậy Hư Không cũng biết được Hàn Phong không có muốn nói ra sự thật cho nên hắn từ đầu tới cuối không có nói gì chỉ ngậm miệng, coi như giúp Hàn Phong giấu diếm.

Mà nghe được đáp án từ Hàn Phong thì Tiêu Chêến cũng là nửa tin nửa ngờ. Dù sao thì lúc trước sự tình phát sinh vô cùng quỷ dị. Nếu như nói trong chuyện này không có phát sinh sự tình gì đặc biệt thì Tiêu Chiến cũng không có tin.

Chẳng qua lúc này Hàn Phong nếu đã nói như vậy thì mặc kệ hắn tin hay không tin Tiêu Chiến cũng không có tiếp tục truy vẫn.

Đồng thời việc cấp bạch của ba người bây giờ chính là bọn hắn phải ly khải khỏi nơi này.

Tại đây ở trong tẩm cung của thủy tổ tới một ngày một đêm, Tiêu Chiến cũng biết những thủ hạ được lưu lại ở bên ngoài lúc này chỉ sợ đã bị Diệt Hoàng tập kích. Mặc dù còn chưa có bị tiêu diệt hoàn toàn những cũng là không thể chống cự thêm được nữa.

Cho nên bây giờ Tiêu Chiến cũng không có lo lắng đến những sự tình khác mà hắn muốn nhanh chóng trở về đế đô. Đem những sự tình phát sinh ở đây nói cho Tiêu Tấn biết, đồng thời cũng để hoàng thất có thời gian chuẩn bị cho việc Diệt Hoàng mang đại quân tới đánh chiếm đế đô bất ngờ. Với thực lực của đế đô hiện giờ thì muốn ngăn cản được Diệt Hoàng thì vẫn còn có chút trắc trở.

Hàn Phong tự nhiên biết được lúc này tình cảnh của đế đô cấp bạch như thế nào. Mấy người cũng không có thời gian nói chuyện phiếm mà cùng nhau nhanh chóng ly khai khỏi tẩm cung của thủy tổ.

So với việc tiến vào bên trong thì lúc đi ra thời gian nhanh hơn rất nhiều. Cuối cùng thì cũng không đến nửa ngày ba người đã đi ra khỏi động khẩu. Hàn Phong ngay lập tức quay đầu lại nhùn huyệt động mà không chớp mắt, trong lòng cũng có chút cảm khái.

Ai có thể nghĩ được tại đây một động khẩu bé tý lại có thể cất giấu một địa cung xa hoa như vậy. Mà ngay trước đó một ngày một đêm, trên mặt đất bên trong địa cung cũng đã phát sinh ra rất nhiều sự tình không có bình thường. Đối với Hàn Phong mà nói thì điều này chính là mạo hiểm tới tính mạng.

Sau khi mọi người ly khai khỏi huyệt động thì cũng không có dừng lại mà trực tiếp bay thẳng về Bạch Đế trấn.

Chẳng qua khi bọn hắn bay tới ngoại vi Bạch đế trấn thì cảm thấy được trong không khí truyền đến mùi vị máu tanh vô cùng nồng đậm. Điều này cũng khiến cho đám người của Hàn Phong phải dừng lại.

Chỉ thấy ở trên bình nguyên cách Bạch Đế trấn không đến ba mươi dặm tùy ý có thể nhìn thấy được thi thể ở trên mặt đất. Những thi thể này ăn mặc vô cùng đồng nhất. Hàn Phong tự nhiên cũng nhận ra những người này chính là cấm vệ quân mà Tiêu Tấn cố ý điều đến.

Mà chỉ nhìn sơ qua chỉ sợ rằng trên mặt đất cũng có tới hai trăm, ba trăm thi thể.

Xem ra thì bọn họ đã tới chậm rồi. Diệt Hoàng hành động cũng vô cùng nhanh. Hàn Phong cũng chỉ còn biết thở dài.

Mà lúc này Tiêu Chiến đứng bên cạnh thì sắc mặt âm trầm không gì so sánh được. Quyền đầu của hắn đã nắm chặt đến nỗi mà bắt đầu rỉ máu. Hiển nhiên đối với cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn kích động không thôi.

Tiếp theo đó mọi người bay tới Bạch Đế trấn, mà cảnh tượng trên đường đi cũng khiến cho Hàn Phong phải nổi giận. Trên mặt đất không những có thi thể của cấm vệ quân mà còn có thi thể của bách tính.

Lúc này dưới chân của Hàn Phong chính là thi thể của một hài tử ba tuổi. Thực không nghĩ tới Diệt Hoàng dĩ nhiên lại phát rồ đến như vậy. Đến cả dân thường cũng không có buông tha.

Bên ngoài đế đô hơn hai trăm dặm có một đám người đang phi hành. Đám người đó một đường phi hành từ Bạch Đế trấn trở về. Ngày hôm qua, Bạch Đế trấn vẫn còn là một nơi an nhàn bình thường thế mà hôm nay đã trở thành luyện ngục nhân gian, mấy vạn cư dân đã tắm máu tươi khiến cho Bạch Đế trấn trở thành một nơi vô cùng đáng sợ.

Mà trong lúc thấy được tình cảnh đó thì trong lòng mọi người cũng cảm thấy khiếp sợ thủ đoạn tàn ác của Diệt Hoàng.

Nhưng lập tức, Tiêu Chiến và Hàn Phong lại càng lo lắng hơn tới tình hình của đế đô. Tiêu Chiến lo lắng cho sự an nguy của hoàng thất và Tiêu Tấn mà Hàn Phong thì lại lo lắng Tiêu Linh và phụ thân ở tại đế đô không biết có bị làm sao hay không.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.