Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 265: Chương 265: Phụ tử nói chuyện.






Ngay sau đó, thân thể Hàn Quang kịch liệt co giật một trận, trong miệng liên tục phát ra tiếng kêu la thảm thiết, khi Hàn Phong buông tay ra thì hắn như mảnh vải rơi oặt xuống đất.

Tứ chi khi chạm vào mặt đất khiến hắn đau đớn không chịu nổi mà hôn mê.

Mọi người đều kinh ngạc không kịp phản ứng gì cả!

- Ngươi ...

Hàn Nguyên Hoành vốn đã rất kinh ngạc đối với thái độ của Hàn Thiên Sơn với Hàn Phong. Mà lúc này Hàn Phong lại tiếp tục khiến hắn kinh hãi không thôi.

Lúc nãy hắn còn chưa hiểu tại sao lại dễ dàng bị Hàn Phong đánh bay đi như vậy, mà hiện tại Hàn Phong lại còn dám ở trước mặt gia chủ xuất thủ đả thương Hàn Quang. Điều này khiến hắn và đám thủ vệ xung quanh chỉ biết trợn mắt mà nhìn.

Lúc cơ thể Hàn Quang rơi xuống đất phát ra một tiếng bịch giống như một tiếng chuông cảnh báo. Lúc này mọi người mới hoàn hồn được.

Ánh mắt của Hàn Nguyên Hoành và đám thủ vệ nhất thời đểu tập trung lên người Hàn Thiên Sơn. Sự tình tới mức này bọn họ đã không thể xử lý được nữa, chỉ có thể chờ hành động của Hàn Thiên Sơn.

Hàn Thiên Sơn cũng không ngờ Hàn Phong lại chẳng nể mặt mình, sau khi hắn đã tự mình đứng ra mà Hàn Phong vẫn dám hạ thủ với Hàn Quang!

Tuy thực lực của Hàn Thiên Sơn chỉ là Địa giai đỉnh phong nhưng với nhãn lực của hắn tự nhiên có thể thấy được một đòn vừa rồi của ho đã phá nát toàn bộ kinh mạch của Hàn Quang.

Kinh mạch bị huỷ không phải chuyện nhỏ, nặng thì cả đời không thể tiếp tục tu luyện đấu khí mà nhẹ thì ít nhất trong vòng vài năm cũng rất khó khôi phục hoàn toàn.

Nghĩ vậy, đầu mày Hàn Thiên Sơn không khỏi càng nhíu lại.

Đám người Hàn Nguyên Hoành đứng bên cạnh thấy Hàn Thiên Sơn nhíu mày thì không dám thở mạnh. Đối với sự uy nghiêm xưa nay của gia chủ bọn họ rất rõ cho nên rất sợ lúc này có hành động gì đó làm cho Hàn Thiên Sơn phẫn nộ.

Nhưng bão tố trong tưởng tượng của họ lại không phát sinh. Hành động của Hàn Thiên Sơn khiến họ lần thứ hai kinh ngạc không hiểu ra sao.

Hàn Thiên Sơn thấy hành động của Hàn Phong cũng chỉ nhíu mày nhưng không có bất luận hành động gì mà chỉ nhẹ giọng nói:

- Đi theo ta, phụ thân ngươi đang chờ!

Sau đó hắn phân phó đám người Hàn Nguyên Hoành mang Hàn Bân và Hàn Quang rời đi rồi cũng xoay người đi vào nội viện.

Hàn Phong thấy Hàn Thiên Sơn rời đi cũng lập tức bước đi theo. Bỏ lại đám Hàn Nguyên Hoành tròn mắt nhìn nhau không hiểu ra sao. Bất quá, khi thấy Hàn Phong tới gần, bọn họ vô thức bước lui lại sau mấy bước, không dám tới gần hắn.

Thái độ vừa rồi của Hàn Thiên Sơn cùng với thân thủ quỷ dị của Hàn Phong một chiêu đánh bay Hàn Nguyên Hoành lúc nãy đã khiến bọn họ rất sợ hãi.

Nhìn Hàn Quang nằm co quắp trên mặt đất, bọn họ đều không tự chủ được rùng mình vài cái.

Hàn Phong cũng không để ý ánh mắt sợ hãi của họ mà một đường theo sau Hàn Thiên Sơn đi vào trong nội viện.

Lúc này Hàn Thiên Sơn đang đi đằng trước lại đột nhiên mở miệng:

- Hàn Quang chính là một trong những người lúc trước thường xuyên ức hiếp ngươi?

- Ừm!

Hàn Phong cũng không phủ nhận mà thẳng thắn thừa nhận.

Hàn Thiên Sơn thấy Hàn Phong thừa nhân, lúc này mới quay đầu lại nhàn nhạt nói:

- Đã vậy ta cũng không nói gì thêm nữa. Vừa rồi ngươi đã xả giận, sau này Hàn gia còn cần những hậu bối như các ngươi trợ giúp.

- Thứ nhất, ta vốn không định cùng hắn tính toán chuyện cũ, chẳng qua là hắn chứng nào tật đó, giựt dây Hàn Bân gây phiền toái với ta nên ta mới tiện tay giáo huấn một chút.

Hàn Phong nghe Hàn Thiên Sơn nói thì cũng nhàn nhạt nói.

Dừng một chút, Hàn Phong lại nói tiếp:

- Thứ hai, tình huống Hàn gia ta không muốn nói nhiều hơn. Ta chỉ muốn nói trong đám hậu bối của Hàn gia không hề có ta trong đó! Lời này lúc trước ta đã từng nói với ngươi rồi!

Hàn Thiên Sơn nghe Hàn Phong nói, sắc mặt liền trầm xuống. Hàn Phong ba lần bảy lượt không chừ mặt mũi cho hắn, cho dù hàm dưỡng của hắn có tốt đến mấy cũng khó mà nhịn được.

Hắn là nhất gia chi chủ, mà Hàn Phong còn là tôn tử của hắn lại hết lần này đến lần khác đối chọi với hắn. Nếu là một Hàn gia đệ tử khác thì Hàn Thiên Sơn hắn cũng không cần nhiều lời mà đã trực tiếp trục xuất khỏi Hàn gia rồi.

Nghĩ vậy, Hàn Thiên Sơn có chút tức giận nói:

- Hàn Phong, đừng tưởng rằng hiện tại thực lực ngươi mạnh mẽ thấy ta cầu ngươi thì ngươi lại có thái độ như vậy trước mặt ta! Đừng quên, trên người của ngươi đang chảy dòng máu của Hàn gia ta, đây là sự thực không thể cải biến!

- Vậy thì sao?

Hàn Phong giống như không nhận thấy sự tức giận của Hàn Thiên Sơn, vẫn nhàn nhạt nói.

- Ngươi ...

Thấy Hàn Phong như vậy, Hàn Thiên Sơn tức giân không thôi, nhưng nghĩ lại, hắn cũng không có cách nào ép được Hàn Phong nên nhất thời nhụt chí thở dài một hơi.

Thấy vẻ mặt này của Hàn Thiên Sơn, Hàn Phong cũng không có chút biểu tình gì.

Mọi việc đều có nhân mới có quả. Nếu lúc trước Hàn Thiên Sơn đối đãi với phụ tử hắn tốt một chút, thậm chí chỉ cần giả bộ dặn dò vài câu thôi thì hai phụ tử hắn cũng không phải lưu lạc ra ngoài.

Nếu như Hàn Phong hắn không phải ngoài ý muốn trọng sinh thì lúc này tình huống của phụ tử hắn như thế nào!

Vì vậy Hàn Phong không hề có dự định tha thứ cho Hàn Thiên Sơn, mà đối với Hàn gia càng không có nửa điểm cảm tình. Hiện tại hắn đứng ở chỗ này cũng chỉ là dùng thân phận minh hữu mà đứng.

Ngay lúc bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng thì Hàn Nhất Nguyên vốn đợi Hàn Phong bên trong hồi lâu không thấy nên đi ra tìm thì gặp ngay lúc này.

Thấy bầu không khí quái dị giữa hai người, Hàn Nhất Nguyên lập tức bước tới cười nói:

- Phong nhi, ngươi tới rồi à?

- Phụ thân.

Hàn Phong thấy Hàn Nhất Nguyên thì lên tiếng thưa, sau đó liền hỏi:

- Phụ thân lần này gọi có gì không?

Nghe Hàn Phong hỏi, Hàn Nhất Nguyên liền gật đầu nói:

- Đúng là có chuyện.

Sau đó Hàn Nhất Nguyên đảo mắt nhìn quanh một chút rồi nói tiếp:

- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào rồi nói.

Sau đó hắn nhìn Hàn Thiên Sơn nói:

- Gia chủ, việc này để ta nói cho Phong nhi, lát nữa sẽ báo lại cho ông.

Hàn Thiên Sơn nghe vậy thì nhìn Hàn Phong một chút rồi thở dài nói:

- Thôi được rồi, lão đầu này mà còn đứng ở đây sẽ khiến người nào đó mất hứng mất. Ta cần gì phải làm việc dư thừa khiến người ta chán ghét chứ!

Dứt lời hắn liền vung ống tay áo, có chút tức giận xoay người đi ra bên ngoài.

Thấy phản ứng của Hàn Thiên Sơn, Hàn Nhất Nguyên hơi ngẩng ra một chút rồi liền hiểu được có lẽ là do nhi tử của mình. Nghĩ vậy, Hàn Nhất Nguyên khẽ lắc đầu thở dài nói:

- Phong nhi, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, phụ thân cũng không ép ngươi nhưng hi vọng sau này ở trước mặt người ngoài ngươi hãy cho ông ấy một chút mặt mũi, dù sao ông ấy cũng là nhất gia chi chủ.

- Con biết.

Hàn Phong nghe vậy chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp.

Hàn Nhất Nguyên thấy biểu tình của Hàn Phong cũng không biết nói gì hơn nữa. Ông biết nhi tử của mình tuy tuổi không lớn lắm nhưng đã nói là làm, cho nên nếu Hàn Phong đã quyết định thì ông cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.

Sau đó hai phụ tử đi vào một căn phòng bên trong.

Vào bên trong Hàn Phong mới thấy căn phòng này so với căn nhà tranh lúc trước của hai người tốt hơn không biết bao nhiêu lần!

Thấy vậy, Hàn Phong không khỏi cảm khái, thế giới này quả nhiên thực lực vi tôn, chỉ cần có thực lực là có thể có tất cả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.