Chỉ là, đây không phải là điều Hàn Phong mong muốn, dù sao ai cũng không chịu nổi chính mình hàng ngày phải đối mặt với những mãnh thú xấu xí lại kinh khủng như thế này.
Chỉ là, tình huống của bọn họ không cho phép suy nghĩ nhiều, bởi vì không quá lâu sau, Hàn Phong và Lý Ngọc lại một lần nữa đụng phải mãnh thú.
Hơn nữa, lần này đồng thời gặp hai đầu.
Tuy rằng hai đầu mãnh thú này không cường đại bằng những mãnh thú trước đó, thế nhưng đồng hai hai con, tuyệt đối khiến Hàn Phong phải đau đầu.
Trước đó, Hàn Phong và Lý Ngọc đã từng thử qua, tạm thời nghỉ ngơi một chỗ, nhưng kết quả so với tiếp tục tiến lên không khác nhau, không quá lâu lại xuất hiện mãnh thú.
Rơi vào đường cùng, Hàn Phong không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tiến lên.
Lúc này đối mặt với hai đầu mãnh thú nhìn chằm chằm, Hàn Phong phân phó Lý Ngọc tránh ra sau, không đợi hai mãnh thú phản ứng, ngược lại dẫn đầu chủ động công kích.
Không có biện pháp, hắn phải quyết chiến, bằng không bị một con quấn lấy, như vậy Lý Ngọc sẽ gặp phải nguy hiểm, hắn không thể nhìn chuyện như vậy phát sinh.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, khi đầu mãnh thú thứ hai không cam lòng ngã xuống, lúc này Hàn Phong mới thở phào nhẹ nhõm.
Thấy Hàn Phong độc đấu hai mãnh thú Thiên giai, trong lòng Lý Ngọc đằng sau ngoại trừ có chút khó chịu, đồng thời mọc lên tình tự bất đắc dĩ thật sâu.
Loại cảm giác vô lực này thực sự khiến hắn sắp điên rồi, nhưng hắn không có biện pháp nào.
Tinh lực của Hàn Phong hoàn toàn đặt vào việc đối phó mãnh thú, hoàn toàn không chú ý tới biến hóa trong lòng Lý Ngọc.
Lúc này, Lý Ngọc biết rõ, những tư liệu thu thập từ trước hoàn toàn không còn tác dụng.
Từ khi hai người tới đây, ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, cơ bản đều vượt qua trong chiến đấu với mãnh thú.
Mà các vị tiền bối Thiên Môn tiêu tốn vô số thời gian điều tra khu vực an toàn, căn bản không có bất cứ tác dụng gì.
Có thể nói, hóa ngoại chi cảnh ngày hôm nay và hóa ngoại chi cảnh Thiên Môn biết trước đây đã là hai địa phương hoàn toàn khác nhau.
Bất quá, có một chút khong sai, đó là theo bước tiến càng lúc càng sâu của Hàn Phong và Lý Ngọc, nguyên tố thiên địa càng lúc càng nồng nặc.
Hai người đi một ngày một đêm, nhưng có đông đảo mãnh thú ngăn cản, thực tế không đi được xa.
Nhưng tại địa điểm đang đứng hiện tại, nồng độ nguyên tố thiên địa so với bên ngoài hơn lúc đầu Hàn Phong cảm thụ rất nhiều. Căn cứ vào Hàn Phong cảm giác, nồng độ nơi đây ít nhất cũng gấp hai lần lối vào.
Đây chính là điều duy nhất khiến Hàn Phong cảm thấy đáng giá.
Hắn đã nhịn không được suy nghĩ, theo bước chân không ngừng vào sâu, độ nồng đậm của nguyên tố thiên địa sẽ đạt tới mức kinh người như thế nào.
Hai người vừa đi vừa dừng lại nghỉ ngơi, lúc này đã vượt qua khu rừng núi.
Hiện ra trước mắt mọi người chính là một phiến xa mạc mênh mông.
Hàn Phong nhìn phương xa, mênh mông vô bờ bến, nhìn đến nơi đây, Hàn Phong không khỏi cau mày, thuận miệng hỏi:
- Phiến sa mạc này nhìn không thấy đầu cùng, ngươi xác định chúng ta phải vượt qua hay sao?
Đối mặt với nghi vấn của Hàn Phong, Lý Ngọc không nhịn được có chút chần chờ, những kinh lịch trước đó đã khiến hai người bọn họ sản sinh hoài nghi cực lớn đối với tư liệu ghi chép.
Bất quá, sau một lúc suy nghĩ, Lý Ngọc do dự hồi đáp:
- Ta nghĩ hẳn là không sai, hơn nữa theo độ dày của nguyên tố thiên địa, chí ít chúng ta đang đi phương hướng chính xác.
Hàn Phong nghe vậy, cũng gật đầu, lúc này mới nói:
- Ngươi nói không sai, chúng ta không nên dừng lại nữa, tiếp tục đi thôi!
Nhìn xung quanh không có bất cứ thứ gì che lấp, Hàn Phong và Lý Ngọc đồng thời thở một hơi thật dài.
Không vì cái khác, chỉ bởi vì như vậy hai người có thể xác định được tung tích mãnh thú khi đến gần, cuối cùng có thể thoáng thả lỏng một chút.
Chỉ là, khi hai người Hàn Phong và Lý Ngọc dần dần đi tới trung tâm sa mạc, sắc mặt hai người không hẹn mà cùng trầm xuống.
Xung quanh trống không như cũ, không hề phát hiện bất cứ vết tích mãnh thú nào.
Nhưng không biết vì sao, Hàn Phong có thể cảm thụ được xung quanh dần dần truyền tới ba động năng lượng mãnh liệt, cường liệt tới mức khiến cho bản thân hắn là cường giả Thiên giai ngũ phẩm cũng cảm thấy một tia áp bách.
Ngay cả Hàn Phong còn cảm thấy như vậy, đừng nói tới Lý Ngọc.
Loại cảm giác áp bách này xuất hiện không lâu, giữa lúc hai người muốn tạm thời lui lại một chút, tại phía sau bọn họ đột nhiên xuất hiện gió lóc mịt mù.
Khi Hàn Phong chú ý tới biến hóa phía sau, rất nhanh cơn lốc đã cuốn toàn bộ cát sỏi xung quanh bọn họ lên, hình thành bão cát càng kinh khủng.
Nếu như đơn thuần là bão cát, thực ra không khiến Hàn Phong quá mức lưu ý.
Thế nhưng bão cát nhìn qua rất bình thường này, Hàn Phong có thể cảm thụ được rõ ràng trong đó ẩn chứa năng lượng cực cao, hoàn toàn không kém hơn uy lực cường giả Thiên giai tri triển.
Uy lực cường đại khiến lỗ chân lông Hàn Phong dựng thẳng lên, hiển nhiên năng lượng trong bão cát kéo tới đã đủ uy hiếp tới an nguy bản thân Hàn Phong.
Không có bất cứ do dự nào, tại lúc cảm nhận được uy lực kinh khủng từ bão cát truyền tới, Hàn Phong trực tiếp nắm cánh tay Lý Ngọc, đồng thời quán nhập toàn bộ đấu khí vào hai chân, Thốn Ảnh dùng để bảo mệnh một lần nữa được Hàn Phong thôi động tới mức tối đa.
Vì vậy, trên mặt đất sa mạc mênh mông vô bờ hình thành một màn quỷ dị.
Hai đạo thân ảnh mờ ảo đang dùng lộ tuyến mười phần quỷ dị, đi động cực nhanh, mà không xa phía sau bọn họ là một trận bão cát không ngừng lớn mạnh, nối thẳng trời cao, đuổi theo không bỏ.
Mà theo thời gian trôi đi, bão cát càng lúc càng lớn mạnh, mà năng lượng ẩn chứa trong đó đã mạnh mẽ hơn vài tầng.
Cảm thụ được uy hiếp từ phía sau không ngừng tới gần, nội tâm Hàn Phong đã có chút hoảng sợ.
Nguyên vốn tưởng rằng nơi đây không có mãnh thú dây dưa, chính mình có thể dễ dàng hơn một chút.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, nguyên lai mặt đất nhìn như bình tĩnh dĩ nhiên ẩn chứa nguy cơ khủng khiếp như vậy.
Hàn Phong hiện tại có chút hiểu ra, vì sao trong mảnh sa mạc rộng lớn này lại không hề có dấu chân mãnh thú qua lại.
Nghĩ đến, hẳn là mãnh thú biết được uy lực khủng khiếp của bão cát nơi đây, vì vậy đều không dám tiếp cận khu vực này.
Mà lập tức trong lòng Hàn Phong không ngừng quở trách Lý Ngọc.
Đương nhiên, hắn mắng không phải Lý Ngọc, mà là những tư liệu Thiên Môn cung cấp cho Lý Ngọc.
Trong đó dĩ nhiên không ai nhắc với bất cứ tình hình nào liên quan tới bão cát.
Hắn không tin Thiên Môn trải qua nhiều năm như vậy, sẽ không ai phát hiện ra điều dị thường này.
Chỉ là lúc này Hàn Phong đã hiểu lầm Thiên Môn.
Kỳ thực trong sa mạc không hề xuất hiện bão cát liên tiếp, mà những đệ tử Thiên Môn tiến vào phiến sa mạc này, rất ít người gặp phải hoàn cảnh giống như Hàn Phong.
Duy nhất mấy đệ tử đụng tới bão cát, cũng bởi vì không đủ năng lực né tránh bão cát trùng kích, do đó tảng thân nơi sa mạc, tự nhiên không thể hồi báo chuyện này về tông môn.
Nguyên nhân như vậy Thiên Môn mới không có bất cư tư liệu nào liên quan tới bão cát này.
Chỉ là, trong lòng Hàn Phong thoáng mắng vài câu liền tập trung toàn bộ tinh lực vào công cuộc chạy trốn.
Theo thời gian trôi qua, hắn cảm giác được bão cát phía sau càng lúc càng tiếp cận chính mình.
Nguy cơ đã tới, cũng để sau gáy Hàn Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh.