Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 14: Chương 14: Xuân quang sạ tiết






Thời gian trôi nhanh, mới đó mà hai cha con Hàn Phong đã ở Vân Sơn trấn hơn một tháng.

Trong một tháng này, Hàn Phong dựa tốc độ tu luyện nghịch thiên của Ngạo Thị Thiên Địa quyết cùng các loại dược vật phụ trợ đã đề thăng đấu khí từ Cơ sở ngũ phẩm tới Cơ sở thất phẩm.

Mà từ khi Hàn Nhất Nguyên có được Phần Tẫn Bát Hoang, mặc dù ông không biết tên và lai lịch của tâm pháp nhưng cứ như nhặt được chí bảo, mỗi ngày đều say mê trong đó, tu luyện tới cảnh giới vong ngã.

Hơn nữa, Hàn Phong dùng kim tệ còn dư đến trong trấn đổi lấy dược liệu, cách vài ngày đều tiến hành ngâm thuốc một lần cho ông để đẩy nhanh tốc độ tu luyện. Hàn Nhất Nguyên trong một tháng này cũng đã đột phá từ Nhân giai nhị phẩm lên tam phẩm, mà đấu khí trong cơ thể vẫn đang không ngừng gia tốc.

Phải biết rằng, Hàn Nhất Nguyên đã đình trệ ở cảnh giới Nhân giai nhị phẩm hơn hai năm.

Mà mấy ngày nau, Hàn Phong ngoại trừ tu luyện cũng thường xuyên mượn cớ lão gia gia râu bạc muốn dạy hắn bản lĩnh mà mỗi ngày đều chạy ra ngoài.

Hàn Phong sở dĩ mỗi ngày đều đi ra ngoài là bởi vì trong trí nhớ của hắn, 200 năm sau ở phụ cận Vân Sơn trấn sẽ có một bảo tàng được khai quật. Nghe nói bảo tàng này là do thiên hạ đệ nhất đạo tặc Chấn Phi danh chấn đại lục ngày xưa lưu lại.

Tục truyền, từ nhỏ Chấn Phi đã thiên tư trác tuyệt, bất luận tâm pháp vũ kỹ gì chỉ cần cho hắn xem qua một lần là hắn đều có thể rất nhanh học xong. Theo lý thuyết, với thiên phú như vậy thì Chấn Phi sẽ rất nhanh có thể trở nên danh chấn đại lục.

Nhưng sự thực lại ngược lại, mãi cho đến năm ba mươi tuổi, Chấn Phi vẫn không có tiếng tăm gì. Điều này chủ yếu là xuất thân của hắn không tốt, đầu tiên hắn là một cô nhi, được một tên khất cái nuôi nấng lớn lên.

Vì vậy, cho dù hắn có thiên phú hơn người nhưng lại không có tâm pháp cao giai để hắn tu luyện.Cho nên đến ba mươi tuổi, thực lực của hắn vẫn chỉ là dừng lại ở Nhân giai.Vì thế hắn đi tầm sư khắp nơi trên đại lục, hi vọng có được chỉ điểm. Đáng tiếc lại không vấp vải trắc trở không thành.

Sau khi về nhà, Chấn Phi nhớ lại tao ngộ của bản thân mấy năm vừa qua, trong lòng rất hận, nhất thời một ý niệm đáng sợ nảy sinh trong đầu hắn.

“Các ngươi đã không chịu dạy ta, vậy ta sẽ đi trộm học.”

Ôm ý nghĩ như vậy nên Chấn Phi bắt đầu lựa chọn mục tiêu là các tiểu thế lực để hạ thủ. Mà khi hắn tiếp xúc với tâm pháp, vũ kỹ càng nhiều thì đã có rất nhiều đại gia tộc và tông môn bị hắn ghé thăm qua. Nhưng lúc này Chấn Phi đã có cao giai tâm pháp nên tu vi tiến rất nhanh, người bình thường rất khó bắt được hắn.

Mà mỗi lần, sau khi đắc thủ, hắn đều mai danh ẩn tích một đoạn thời gian. Đến khi học xong tâm pháp và vũ kỹ trộm được mới lựa chọn mục tiêu kế tiếp.

Dựa vào vô số bí tịch trộm được cùng với thiên phú hơn người, rốt cuộc lúc hắn gần trăm tuổi đã thành công đột phá Thiên giai trở thành một Thiên giai võ giả.

Cái tên Chấn Phi từ đó về sau cũng bị mọi người trên đại lục nhớ kỹ.

Bất quá, từ sau khi trở thành Thiên giai võ giả, Chấn Phi giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, từ đó về sau mai danh ẩn tích, bặt vô tin tức.

Cho đến 200 năm sau động phủ lúc ẩn dấu của hắn lúc sinh tiền bị người phát hiện thì nhân vật truyền kỳ này mới được mọi người nhớ lại.

Năm đó, lúc động phủ của Chấn Phi bị phát hiện thì Hàn Phong đang bế quan cho nên cụ thể tình hình hắn không rõ ràng lắm. Chẳng qua nghe đồn, bên trong động phủ này không chỉ có vô số kim tệ mà còn có vô số binh khí, lợi giáp trân quý. Mà khiến cho mọi người càng điên cuồng chính là vô số tâm pháp và vũ kỹ mà Chấn Phi năm đó trộm được.

Vì thế đã đưa tới tràng cảnh các tuyệt thế cao thủ của vài đại môn phái tranh nhau. Mà hiện giờ động phủ đó còn chưa bị phát hiện nên Hàn Phong dự định, trước khi người khác phát hiện ra thì mang mọi thứ trong đó ra ngoài trước. Đây cũng là nguyên nhân hắn chọn chỗ ở không phải trong Vân Sơn trấn.

Khi trăng lên mỗi ngày, Hàn Phong đều đến phụ cận tìm kiếm tung tích động phủ của Chấn Phi. Chẳng qua hắn đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không có được đầu mối nào hữu dụng, mà ngược lại kiếm được một ít dược liệu mang về.

Sáng sớm hôm nay, Hàn Phong đã gọi phụ thân cùng xuất môn. Tuy rằng tìm kiếm lâu mà không có đầu mối nhưng Hàn Phong không hề có ý buông tha. Nếu như động phủ này có thể dễ dàng tìm được như thế thì năm đó Chấn Phi đã sớm bị người ta bầm thây vạn đoạn rồi.

Đi tới phụ cận sơn lâm, trải qua một tháng dò xét, Hàn Phong đã thu nhỏ phạm vi tìm kiếm lại trong phiến sơn lâm này. Hắn tin tưởng động phủ của Chấn Phi nằm chỗ này, mà đường đi thông vào động phủ cũng cất giấu gần đây.

“Rốt cuộc là ở đâu? Nếu là chỗ người ở thì nhất định phải có cửa mới đúng, nhưng cả toài sơn lâm này mình đã lật lên vài lần mà cũng không phát hiện địa phương nào khả nghi. Chẳng lẽ Chấn Phi hắn có thể chui xuống đất?” Hàn Phong lẩm bẩm nói.

Cho tới giữa trưa, Hàn Phong đã đi quanh cả phiến sơn lầm này nhưng cũng không có thu hoạch gì.

Thở dài, Hàn Phong đi tới bên bờ một cái hồ nước. Hiện tại đang là buổi trưa, khi trời rất nóng bức, đi lòng vòng cả ngày, Hàn Phong lúc này toàn thân đã đẫm mồ hôi. Thấy mặt hồ nước trong mát, hắn liền cởi quần áo nhảy xuống.

Một sự lãnh lẽo trong nháy mắt truyền vào cơ thể khiến mỗi một dây thần kinh của Hàn Phong đều thoải mái không thôi.

Mà khi Hàn Phong đang hưởng thụ thì đột nhiên từ xa xa truyền tới tiếng bước chân rất nhỏ hướng tới bên này. Hàn Phong tuy rằng lúc này vẫn là hài đồng nhưng vẫn không muốn bị người khác nhìn.

Vì không kịp lên bờ nên hắn lặn xuống nước rồ kiếm một cái cây sống dưới nước che giấu đi cơ thể của mình.

Chỉ một lát sau, tiếng bước chân ngày càng gần, thẳng đến bên bờ hồ mới ngừng lại. Hàn Phong trốn một góc, nhìn xuyến qua hồ nước thì phát hiện người tới lại là một cô gái không lớn lắm.

Căn cứ biểu hiện của nàng, Hàn Phong dùng kinh nghiệm của mình đoán nàng hơn phân nửa có tu vi Nhân giai đỉnh phong, thậm chí là Địa giai. Loại thực lực này không phải Hàn Phong hiện tại có thể trêu vào.

Phát hiện điểm này, Hàn Phong càng lặn sâu xuống nước.

Đang lúc Hàn Phong đang thắc mắc đối phương đến đây làm gì thì thấy nàng ta nhìn quanh bốn phía kỹ càng rồi mới do dự cởi bỏ y phục trên người ra.

Thấy cử động của đối phương, Hàn Phong nhất trời hai mắt trừng to, trái tim không phải đập nhanh hơn.

Trong chớp mắt, nữ tử kia đã trần như nhộng, Hàn Phong tuy hiện giờ còn là thân hài đồng nhưng đối với chuyện nam nữ sao lại không biết! Lúc này bỗng nhìn thấy một nữ tử khoả thân, hai điểm đỏ hồng ngạo nghễ trước ngực dưới ánh nắng chiếu rọi có vẻ đặc biệt mê người khiến Hàn Phong nhất thời không khống chế được, huyết khí dâng lên. Thằng nhỏ dưới thân mặc dù còn chưa phát dục nhưng cũng đã có dấu hiệu ngẩng đầu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.