Con này lối vào tuy nhỏ nhưng khá dài, hai người càng đi vào trong thì không gian trong hẻm càng rộng. Hai người cũng không nói với nhau nhiều, vì thực ra lúc này Hoàng Trần đang đóng vai một vị tiền bối là bạn của sư phụ mình, đang rất cần tìm kiếm một số linh dược quý hiếm cho luyện đan. Lý Hùng thì lại vì mối quan hệ với Hoàng Trần nên nhận lời dẫn đường và bảo đảm một suất vào hội đấu giá.
2 người gần như im lặng tiến vào trong hẻm, trên đường đi khá đông đúc, Hoàng Trần để ý thấy tu vi của những người này thoáng xa xa cũng chỉ chủ yếu dừng lại ở Trúc cơ trung kỳ hoặc sơ kỳ mà thôi, số lượng tu sỹ đạt đến hậu kỳ như hắn cũng chỉ lác đác một vài người, những người này thì đi lại khá vội vàng, dường như không có thời gian để quan sát xung quanh.
- Trần đạo hữu lần đầu tới nơi này nên không biết, để đảm bảo sự bí mật cửa vào của đấu giá hội này nằm trong một khu vực hội chợ phổ thông. Những người có tu vi Trúc cơ hậu kỳ trở lên và có lệnh bài như chúng ta thì mới được vào đấu giá hội.
“Thì ra là vậy, đa tạ Lý đạo hữu đã giải thích, việc này ta đúng là không biết a”, Hoàng Trần đáp lời, rồi 2 người tiếp tục tiến về phía trước.
Sau thời gian khoảng một bữa cơm con hẻm đột nhiên đổi hướng dốc xuống phía dưới, rồi liên tiếp ngẹo trái ngẹo phái mấy lần thì tới một chiếc cổng lớn bằng đá cũ kỹ. Hai người tiếp tục đi vào phía trong cổng, không gian nơi đây bắt đầu thay đổi, toàn bộ đường được lát bằng một loại đá dạ quang phát sáng rộng chừng 1 mét, hai bên đường là các cột đá lớn đường kính cỡ nửa mét, phía trên đỉnh mỗi cột đều được bố trí các chụp đèn lồng được thắp sáng rực rỡ. Nhìn xa xa cảm tưởng như lọt vào một lễ hội đèn lồng hóa trang nào đó. Lúc này trên đường lác đác đã có những nhóm người túm năm, tụm ba cùng nhau đi tới, có lẽ cũng đã xếp thành tổ đội giống như 2 người vì đa số những người này đều có tu vi Trúc cơ hậu kỳ trở lên.
2 người nhanh chóng tiến vào một quảng trường lớn, nơi đây đèn đuốc sáng trưng, các gian hàng đan dược, pháp bảo, công pháp... được bày bán la liệt, lượng người có mặt thực sự lên tới vài ngàn người.
Lý Hùng cũng không giải thích nhiều, thẳng một mạch đi trước dẫn Hoàng Trần xuyên qua khu vực trung tâm của hội chợ nhanh chóng tiến vào một quán trà 2 tầng có phong cách tao nhã cổ xưa.
Quán trà này khá là yên tĩnh, trong quán có hơn chục chiếc bàn uống trà, mỗi bàn đều đã có người ngồi, thoáng thấy 2 người Hoàng Trần tiến vào cũng không ai nói gì, chỉ âm thầm quan sát.
Lý Hùng kéo Hoàng Trần tới một chiếc bàn gần trong góc phòng, bàn này có năm chỗ ngồi, lúc này vừa khéo còn trống 2 ghế. 2 người vừa ngồi xuống thì một tiểu nhị đã nhanh nhẹn trà đến rồi nhẹ nhàng rút lui mà không nói gì.
Hoàng Trần sau khi quan sát môt lượt, thấy mọi người đều yên lặng thưởng thức trà thì hắn cũng không khách khí nâng chén lên uống một hớp nhỏ. Một mùi hương thơm nồng xộc lên trên mũi rồi một cảm giác mát lạnh lan tỏa toàn thân làm cho cơ thể hắn cảm thấy thanh tỉnh hơn nhiều.
- “Đây chính là Thanh Linh trà nổi tiếng của Hoàng Sa quận chúng ta, thông thường chỉ có những môn phái hoặc gia tộc lớn mới giám sử dụng. Có tác dụng bổ xung linh lực, bổ tinh thần, la là một thứ tốt bồi dưỡng phát triển thần thức” Lý Hùng truyền âm nói nhỏ với Hoàng Trần khi thấy hắn uống trà.
Hoàng Trần nhìn Lý Hùng rồi gật đầu tỏ ý cám ơn vì đã giải thích. Thời gian khoảng một bữa cơm sau đó thì chỗ ngồi trong quán đều đã kín, lúc này từ phía trên quầy ba, một giọng nói lan tỏa vào không gian nơi đây: “đã tới lúc, kính mời các vị theo tại hạ”. Nói rồi một âm thanh ken két vang lê, một vòm cửa rộng chừng 3 mét từ từ hé mở ngay phía sau của quầy ba, từ trong đó một lão già tiên phong đạo cốt đột nhiên xuất hiện, không ai bảo ai đều lần lượt đứng dậy tiến về phía vòm cửa.
Hoàng Trần cũng đi theo sau Lý Hùng, mỗi người khi đi qua vòm cửa đều phải trình thẻ bài của mình để xác minh kiểm tra. Đến lượt Hoàng Trần hắn cũng rút cái thẻ bài của mình đưa cho lão nhân, lão nhân cầm lấy rồi quẹt nó qua chiếc hộp kiểm tra, một chùm sáng lóe lên rồi theo đó từ phía trong hộp đẩy ra một vật nhỏ cỡ nắm tay, lão đưa nó cho Hoàng Trần rồi gọi người tiếp theo.
Hoàng Trần cầm lấy vật đó thấy mềm mại vô cùng, hắn truyền thần thức vào thì trong thức hải xuất hiện một cặp số 26, đồng thời vật đó bỗng nhiên động đậy rồi biến thành một chiếc mặt nạ rất mỏng nằm gọn trên tay hắn. Thoáng một chút do dự, sau đó Hoàng Trần trùm chiếc mặt nạ lên trên mặt mình, một cảm giác khá tự nhiên, không hề vướng víu. Chiếc mặt nạ này có công dụng che dấu dung nhan cùng khí tức của người tham gia dao dịch, con số 26 chính là biểu tượng số giao dịch của mỗi người.
Sau khi bước qua vòm cửa, không gian nơi đây chợt thay đổi, hiển nhiên là một tiểu không gian độc lập, linh khí nơi đây cũng khá nồng đậm, toàn bộ không gian là một hội trường rộng lớn cỡ vài trăm mét vuông, phía cuối hội trường à một bình đài rộng chừng trăm mét, có kết cấu tương tự như một sân khấu điện ảnh.
Lúc này Hoàng Trần cùng Lý Hùng cũng đã tách nhau ra không còn đi chung nữa, đó có lẽ cũng là cả 2 đều cố ý như thế, vì thực ra 2 người cũng không có quan hệ gì với nhau.
Phía dưới hội trường là các vị trí ô trống đã được đánh số sẵn, hắn đi thẳng tới vị trí của mình, số 26 nằm ở một vị trí khá bình thường gần giữa nên cũng không có gì đặc biệt. Thời gian khoảng một chén trà sau, toàn thể các vị trí đã đầy kín, lúc kín, lúc này phía trên bình đài sân khấu rộng lớn một giọng nói trong treo vang lên:
- Đã để các đạo hữu phải đợi lâu, ban tổ chức đấu giá hội có lời xin lỗi, kính mong các vị đạo hữu gần xa chớ có sốt ruột, các mặt hàng trong đấu giá hội lần này chắc chắn sẽ làm hài lòng các vị!
Âm thanh vừa dứt phía trên sân khấu một bóng người nhẹ nhàng bước ra, toàn thân trang phục một màu phấn hồng hiển hiện ra các đường nét vô cùng gợi cảm, đôi chân thon dài, săn chắc, trắng như tuyết ẩn hiện ra sau tà váy ngắn khiễn cho mỗi bước chân nâng lên làm cho một số người không khỏi khô khan trong cổ họng.
Nhìn lên phía trên, cặp váy bó sát thân thể khiến cho các được cong được phô ra một cách triệt để, bầu ngực căng tròn rung rinh theo mỗi bước chân, khiến cho phía dưới một số âm thanh xuýt xoa không thôi.
Đợi cho toàn thể hội trường im lặng trở lại, nữ nhân mới tiếp tục cất tiếng: “Bích Loan xin kính chào chư vị đạo hữu, có lẽ từ lâu lắm mới có dịp gặp lại các vị, hi vọng Bích Loan không làm các vị thất vọng. Đấu giá hôi hôm nay Bích Loan đặc biệt có mặt để dẫn chương trình phụ cho một vị tiền bối đức cao vọng trọng chủ trì buổi đấu giá này: xin kính mời tiền bối:
Cùng với tiếng nói vang vọng của Bích Loan một lão già tiên phong đạo cốt từ phía sau sân khấu đi ra, người này dáng vẻ đạo mạo, nét mặt độ chừng năm sáu mươi tuổi, tuy nhiên cũng là người đeo mặt nạ. Sau khi bước lên phía trước bình đài trong tiếng ồn ào bàn tán của quan khách đạo nhân hắng giọng rồi lên tiếng:
- Hôm nay là kỳ đấu giá hội long trọng nhất từ 20 năm nay của Hoàng Sa quận chúng ta, lão đạo tôi hôm nay được sự tín nhiệm của ban tổ chức nên đảm đương gánh vác trách nhiệm chủ trì cho hội đấu giá.
Lần này số lượng mặt hàng đăng ký tham gia đấu giá rất lớn, có đến hơn năm mươi chủng loại mặt hàng đã được hội đồng kiểm định thẩm tra về chất lượng rõ ràng. Riêng số phẩn vật áp trục lên tới 5 món, số hàng này có thể nói là thiên tài địa bảo, ngàn năm khó gặp ở Hoàng Sa quận chúng ta, mong chư vị đừng bỏ lỡ cơ hội.
Để tiết kiệm thời gian tôi xin tuyên bố đấu giá hội chính thức khai mạc phần đấu giá thứ nhất.
Bích Loan nhanh chóng tiến lên phía trước cất giọng:
- Vật phẩm thứ nhất là một thanh thượng phẩm binh khí, thanh kiếm này mới được luyện khí sư nổi tiếng của một môn phái cấp 5 gửi xuống. Thanh kiếm này đã được thẩm định kỹ càng, rất phù hợp với những vị có mộc linh căn thuộc tính. Giá khởi điểm là 10 linh thạch (xin lưu ý chư vị đạo hữu, đơn vị tiền tệ được sử dụng trong đấu giá là Linh thạch Trung phẩm).
Lời vừa dứt một thiếu nữ bưng từ phía trong hậu trường ra một chiếc khay có phủ lụa xanh.
Khi chiếc khăn được bỏ ra một thanh kiếm dài chừng 1 mét, toàn thân kiếm tỏa ra một luồng linh lực dao động màu xanh bạc.
“Quả nhiên là kiếm tốt” ta ra giá 12 linh thạch, một đạo nhân từ vị trí chính giữa hội trường lên tiếng trước.
Ta ra giá 15 linh thạch, một giọng nữ lên tiếng.....
Rất nhanh vật phẩm đầu tiên đã có chủ rơi vào tay nữ nhân với giá 20 linh thạch. Hoàng Trần không mấy quan tâm đến binh khí vì thực ra hắn đã có quá nhiều. Thậm chí nếu như biết trước hắn còn có thể xuất ra một số thứ để tham gia đấu giá.
Buổi đấu giá diễn ra khá nhanh, thời gian chừng một canh giờ trôi qua thì số lượng vật phẩm bán ra đã tới con số hơn 40 vật phẩm, trong đó chủ yếu là binh khí, áo giáp và một vài món đan dược nhưng không làm cho Hoàng Trần phải quan tâm. Hắn chỉ âm thầm quan sát và chờ đợi, cái hắn muốn chính là linh dược nhưng cho tới giờ vẫn chưa thấy có xuất hiện.
Hoàng Trần đã tỏ ra khá sốt ruột thì lúc này âm thanh của Bích Loan vang lên khiến hắn phải chú ý:
- Vật phẩm tiếp theo là một nguyên liệu chủ yếu để luyện chế Ngũ Hành Đan, có tên là Ngũ Hoàng tinh, linh dược này qua đánh giá đã đạt tới 500 năm tuổi, có thể luyện chế ra cực phẩm Ngũ Hành Đan. Giá khởi điểm là 50 linh thạch trung phẩm cho một cây. Trong đợt đấu giá này sẽ bán ra 3 cây.
Nói rồi thiếu nữ bưng khay đồng trên đó có một hộp ngọc dài chừng 50 cm, trên hộp ngọc có gián phù lục khá cẩn thận nhưng vẫn tỏa ra từng trận linh lực nhè nhẹ.
Ngũ Hành Đan là loại đan dược vô cùng có ích cho tu sỹ Trúc cơ đột phá kết thành Kim đan, ngoài ra đối với tu sỹ đã Kết Đan cũng có công dụng cực lớn trong tu luyện tăng tiến tu vi Hoàng Trần qua ghi chép trong luyện dược kỳ thư có nói rõ điều này hắn thực ra cũng đang khá quan tâm tới nó, tuy nhiên đan dược này thuộc loại đan dược cấp 4 nên vô cùng khó luyện, hắn còn đang mắc kẹt ở tại Luyện Đan Sư cấp 3 nên còn phải cố gắng nhiều. Tuy nhiên việc tích lũy linh thảo cũng là việc cần phải chuẩn bị trước, những linh thảo quý hiếm này ở khu vực Hoàng Sa quận không phải lúc nào cũng có.
Ngũ Hoàng Tinh vừa xuất hiện đã khiến không ít xôn xao của hội trường, giá của nó nhanh chóng được đẩy lên tới 100 linh thạch cho 1 cây.
110 linh thạch cho 1 cây, Hoàng Trần ra giá.
Một thoáng im lặng rồi một âm thanh già nua ở góc phía phải hội trường cất lên: ta ra giá 130 linh thạch.
150 linh thạch cho một cây, Hoàng Trần tiếp tục nâng giá.
Một phút trôi qua, cả hội trường không thấy có ai tăng giá, tiếng của Bích Loan trong trẻo vang lên:
- Nếu không còn ai tăng giá thì 3 cây Ngũ Hoàng Tinh thuộc về số 26, giao dịch thành công.
Liên tiếp theo đó là mấy mẫu khoáng thạch quý hiếm, tuy nhiên cũng không qúa cấp thiết đối với Hoàng Trần, dù sao tài phú của hắn lúc này cũng không phải quá giầu, vì vậy nếu không phải là vật quá cần thiết thì hắn cũng không ra giá để đợi các vật phẩm tiếp theo.