C11. Nguy cơ của môn phái
Trong khi Nguyễn lão đang chật vật trị thương, thì tại Đông Phong Phái, Hoàng Trần lại bình yên như không có gì sảy ra. Sau khi tấn cấp Luyện Khí Kỳ tầng 2 và chuyển hóa được toàn bộ dược lực của Địa hỏa sâm vào trong phong ấn của cổ đỉnh. Hoàng Trần nhanh chóng ổn định tinh thần sắp đặt kế hoạch trong thời gian tới. Thời gian không còn nhiều, chỉ còn hơn một tuần nữa là kỳ tuyển chọn đệ tử mới kết thúc, sau khi ổn định các đệ tử vào môn phái thì những đệ tử còn có khúc mắc cần giải quyết việc gia đình sẽ có thời gian 2 năm để sắp xếp.
Đối với những đệ tử xuất thân tại gia tộc có truyền thống tu tiên, thì cơ bản sẽ ở lại môn phái tu luyện luôn. Chỉ những những trường hợp như Hoàng Trần xuất thân phàm nhân thì mới tranh thủ đoạn thời gian này.
Hắn muốn tranh thủ luyện chế thành công Bảo mện hoàn và luyện tập một số pháp thuật đơn giản để phòng thân, nhưng thời gian không đủ, hắn quyết định chỉ tập trung vào luyện dược.
Thế là mấy ngày tiếp theo hắn chỉ tập trung nghiên cứu luyện đan. Vốn đã có kinh nghiệm thất bại nhiều lần, Hoàng Trần không có nản chí, lần này hắn bỏ ra không ít thời gian dành cho việc tinh hóa dược liệu, hắn rất muốn ngưng đan nhưng đã thử qua vài lần vẫn không thành công. Sau khi nghiên cứu kỹ tâm đắc luyện dược của sư phụ có đoạn viết: “việc ngưng đan không chỉ đòi hỏi pháp quyết, linh lực, cũng như khả năng khống hỏa chính xác, còn có một phần quyết định không nhỏ do sự tinh thuần của dược lực chiết xuất. nếu dược lực kém tinh thuần thì đan dược tạo có tạo được sẽ có phẩm chất không cao, phế đan, thậm chí không thể tạo hình đan dược ”.
Trước đây do quá nóng vội nên hắn không để ý đến vấn đề này. Chính vì vậy hắn bỏ ra mấy ngày liên tiếp để tăng cường luyện tập chiết xuất linh dược. Càng làm nhiều hắn càng cảm thấy tâm đắc với việc này. Quả nhiên linh dược hắn chiết xuất đã có phẩm chất khác hẳn với ban đầu, từ chỗ chỉ là dạng dung dịch thông thường thì nay linh dược được hắn chiết xuất đã có màu sắc tươi sáng, thoảng thoảng mùi thơm của hương liệu. Biết đã đi đúng hướng, hắn càng tập trung tinh thần cho việc luyện tập hơn nữa. Thông qua luyện dược, pháp lực trong cơ thể hắn cũng được áp súc ngày một tinh thuần, cảnh giới Luyện Khí Kỳ tầng 2 đỉnh phong đã thực sự được củng cố không ít, nếu như hắn muốn thậm chí có thể thử đột phá Luyện Khí Kỳ tầng 3. Nhưng hắn luôn nhớ lời sư phụ đã nói: “ việc tu luyện không được nóng vội, dùng dược lực hoặc đan dược để thăng cảnh giới quá nhanh mà không đánh vững căn cơ ban đầu thì sau này sẽ có di chứng, và gặp bình cảnh càng khó vượt qua khi ở cấp độ cao hơn”. Chính vì thế hắn không muốn cố gắng đột phá mà mong muốn đánh thật vững cơ bản, rồi sau đó mới tấn cấp.
Khi Hoàng Trần vẫn say mê với công việc của mình thì tại Đông Long Phái, vòng thi đấu lựa chọn nội môn đệ tử đã kết thúc, các đệ tử đều trở về động phủ có 02 ngày để nghỉ ngơi chuẩn bị cho việc lựa chọn 03 vị trí đứng đầu của lần tuyển chọn này.
Tối hôm đó tại chính phong của Đông Long Phái, trong một tòa động phủ bí mật nằm ở trung tâm, toàn bộ cấm chế đã được mở ra, bên trong đó bốn lão già dang ngồi cùng nhau quanh một chiếc bàn. Nét mặt ai đấy đều hết sức căng thẳng. Ngồi vị trí chủ vị là Trần Thế Hào, trưởng môn Đông Long Phái, ba người còn lại hiển nhiên là 3 vị đường chủ.
Nguyễn lão sư, bộ dáng đã tương đối tốt, sau mấy ngày bế quan điều dưỡng sức lực đã phục hồi được năm sáu thành nên vội vã trở về tông môn, hôm nay lão có mặt tại đây.
Nhìn bộ dáng của sư đệ, mấy lão già không khỏi quan hoài, sau vài câu hỏi thăm thương thế, mọi người nhanh chóng vào chính sự
Trần Thế Hào, trưởng môn nhân lên tiếng trước:
Nguyễn sư đệ, lần này đệ thật vất vả rồi!
Không có gì sư huynh, đây cũng là trách nhiệm của đệ thôi, sư huynh cần gì câu nệ chứ.
“Theo đệ nói thì sự việc đánh cướp cửa hàng đan dược của chúng ta tại phường thị là do Hắc Long cùng Tây Long liên thủ thực hiện sao?”
Việc này thực sự là không sai được, nói rồi, Nguyễn lão một lượt kể lại những sự việc đã qua việc lão nghe được cũng như bị chính Trần Tuyền cùng Đắc Khôi lão quái, truy sát.
Việc này không thể xem thường rồi, mấy năm nay giữa Đông Long và Hắc Long luôn thường xuyên có va chạm nhỏ khi đệ tử của chúng ta ra ngoài công cán, tuy nhiên chưa lần nào lại trắng trợn và tổn thất lớn như lần này. Theo ý các đệ thì việc này thế nào? Trần Hào chân nhân nói.
Thưa chưởng môn Huynh, Đặng chưởng lão lên tiếng: Việc ngoại sự thông thường do đệ phụ trách, lần này để sảy ra việc này một phần lỗi là do đệ tắc trách. Việc trước mắt đệ đã cho ổn định lại cửa hàng đan dược, đồng thời phân phó một số đệ tử có tu vi tương đối tọa trấn tại đó. Việc kế tiếp theo đệ nghĩ chúng ta cũng phải nhanh chóng tìm cách đối phó với Hắc Long, không thể để chúng càn quấy mãi được.
Ta đồng ý với Đặng sư đệ, Hồ chưởng lão lên tiếng. Việc này không chỉ là trách nhiệm của Ngoại Đường, đã là việc an nguy của môn phái, giữa Đông Long chúng ta và Hắc Long mặc dù có va chạm nhưng chưa lần nào lại tới cấp độ như chúng ta. Lần này Hắc Long quá khinh thường chúng ta rồi, đề nghị Chưởng môn Huynh cho ký kiến chỉ đạo, bọn đệ sẽ không ngại từ nan, cho chúng một bài học.
Ta hiểu tâm tư của các đệ, Trần Hào chân nhân nói: sự việc lần này theo như Nguyễn sư đệ nói, cũng như theo mật thám của môn phái chúng ta thì quả thật là do Hắc Long cấu kết Tây Long làm. Nếu chỉ có Hắc Long thì không nói, nhưng lần này nếu Tây Long nhúng tay vào thì thực lực của chúng ta khó mà chống đỡ nổi. Cửa hàng đan dược chỉ là bước đầu trong kế hoặc của bọn chúng để gây chiến với chúng ta mà thôi. Hiện tại là lúc chúng ta đang tập trung vào tuyển chọn đệ tử, bọn chúng lợi dụng điều này gây rối. Việc lần này có lẽ phải phiền Hồ sư đệ xuất môn một lần để tới Hoàng Long Phái vậy.
Nếu ý sư chưởng môn sư huynh đã quyết, đệ nào giám từ nan. Hồ chưởng lão cung kính.
Rất tốt, thống nhất như thế, các đệ trở về chuẩn bị cho tốt, tăng cường tuần tra canh gác, đồng thời hối thúc đệ tử tu luyện tăng tiến thực lực. Nguyễn sư đệ ở lại ta có chút việc cần trao đổi thêm.
Mấy phút sau, căn phòng trở nên thoán im lặng, chỉ còn Trần Hào chân nhân cùng Nguyễn Lão sư.
Nguyễn đệ, đệ vừa mới đột phá cảnh giới không lâu, lần này khổ chiến sẽ có ảnh hưởng không nhỏ, đệ nhanh chóng bế quan tu luyện để hồi phục, mọi việc trong phong tạm thời đệ cứ giao cho các sư đệ là được.
Trần Hào thở dài, nói tiếp: bao nhiêu năm nay sư huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực xây dựng môn phái nhưng thiên tượng khó đoán, không những không khôi phục được thanh thế mà ngày càng khó khăn. Gần đây ta bế quan cảm nhận thấy cách thời điểm đột phá Kết Đan hậu kỳ đỉnh phong cũng còn không xa. Không nghĩ bọn Hắc Long lại không chịu yên thân. Thái thượng trưởng lão thì sau khi đột phá Nguyên Anh kỳ thất bại, bao nhiêu năm nay không màng thế sự, một mực bế quan khổ tu, chỉ sợ không đột phá thì thọ nguyên cũng đã sắp cạn. Lần này quả thật sư huynh rất lo lắng.
Sư huynh yên tâm, đệ nghĩ Hoàng Long Phái cũng sẽ không ngồi yên nhìn chúng ta bị họa, vì nếu toàn bộ địa bàn này rơi vào tay Tây Long cùng Hắc Long thì chắc chắn sẽ uy hiếp không nhỏ tới Hoàng Long. Lần tuyển chọn đệ tử lần này theo đệ được biết thì kết quả khá tốt, nếu như may mắn bình ổn được cục diện, đệ nghĩ qua vài trăm năm nữa hẳn thực lực của chúng ta sẽ có biến chuyển không nhỏ. Việc mấu chốt bây giờ là làm sao để Hoàng Long đồng ý viện thủ cho chúng ta. Việc Hồ sư huynh đi lần này phải chuẩn bị thật chu đáo.
Ừ, việc này ta sỹ trao đổi kỹ lưỡng thêm với Hồ sư đệ, Nguyễn đệ cứ yên tâm. Việc chuẩn bị cho một số đệ tử trở lại gia đình sắp tới, đệ có ý kiến gì không?
Sư huynh, việc này trước nay vốn dĩ cũng bình thường, tuy mấy trăm năm nay, nhân giới đã thay đổi nhiều. Việc bảo đảm bí mật của giới tu tiên chúng ta trước phàm nhân ngày càng phải cẩn thận hơn. Đệ đã chuẩn bị sẵn một số vật phẩn, đan dược cần thiết để trang bị cho các đệ tử lần này. Sư huynh yên tâm.
Vậy thì tốt, ta cũng yên tâm. Thôi đệ về nghỉ ngơi đi, có gì huynh sẽ truyền âm báo cho đệ.
Vậy cáo biệt huynh, nói rồi Nguyễn lão nhanh chóng rời khỏi động phủ, biến thành một dạo thanh quang bay vút về phía Dược phong.