Theo sau là Tố Loan cũng lập tức phi thân đuổi theo, sau mấy nhịp thở 2 người đã có mặt taị sát vị trí vòng sáng cấm chế, Hoàng Trần phất tay áo, một luồng linh lực ba động ồ ạt lao vào bề mặt cấm chế, cấm chế rung lên một hồi rồi lan tỏa ra xung quanh, ngay lập tức phía trong cấm chế 3 thân ảnh trong trang phục thủ vệ từ phía đằng xa phi thân tới.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Trần cùng Tố Loan thì một trong 3 người hướng về phía Hoàng Trần cung kính cất lời: “Tiền bối muốn nhập bản thành ạ?”
- Hừm, còn phải hỏi, ta có chút việc cần vào trong thành gấp, mau mở cấm chế! Hoàng Trần lạnh lùng lên tiếng.
Rõ, thưa tiền bối, nói rồi 3 tên nhanh chóng tế xuất lệnh bài, từ 3 tấm lệnh bài phát ra những đoàn sáng màu xanh lét phóng mạnh về phía cấm chế, cấm chế thoáng một hồi rung động rồi mở ra một khe rộng chừng 1 mét.
Hoàng Trần không chút chần chừ kéo Tố Loan tiến vào bên trong màn sáng, ngay sau đó màn sáng lập tức khép lại, hắn vung tay lên một chiếc túi vải bay về phía ba người, tên ban nãy đối đáp với Hoàng Trần vội vàng chụp lấy, sau khi truyền thần thức vào thì mừng rỡ lên tiếng: “Đa tạ tiền bối trọng thưởng, chúc tiền bối mọi việc thuận lợi” nói rồi làm động tác mời, hai tên còn lại thấy tên này làm thế cũng vội vã nghiêng đầu cúi chào Hoàng Trần.
Bọn chúng làm nghề này đã lâu, nói là quy chế phải có phí mới vào trấn được, nhưng cũng không ít lần các tiền bối có tu vi cao đều ỉ vào đó mà không giao nộp linh thạch mà bọn chúng chẳng thể làm gì. Dù sao ở cái mảnh đất Hạ Thuỷ trấn này nắm đấm to hay nhỏ sẽ quyết định tất cả nên khi thấy tu vi Hoàng Trần đã là Trúc cơ trung kỳ thì hiển nhiên đều không muốn phiền phức.
Tuy nhiên Hoàng Trần là người sống có nguyên tắc, nếu không phải vạn nhất thì không khi nào lại bạc đãi một người gác thành cả, linh thạch hắn cũng không thiếu nên tiện tay ném cho chúng tận 5 viên Linh thạch hạ phẩm rồi cùng Tố Loan một đường phi hành thẳng vào trung tâm Hạ Thủy trấn.
Hạ Thủy trấn lúc này đã vào đêm, cuộc sống nơi đây khá tấp nập, người qua lại vẫn đông đúc như thường, tại trung tâm của trấn, đèn đuốc sáng trưng, các cửa hàng buôn bán tấp nập, dọc theo đường đi Tố Loan luôn là người dẫn đường. Nàng tới nơi này cũng không phải lần đầu, 2 lần trước là cùng với ông nàng tới đây để tìm tung tích cha mẹ, nhưng đều không có tin tức gì. Chính vì vậy trong trấn nàng cũng khá quen đường lối, chỉ sau chưa đến nửa canh giờ hai người đã có mặt trong một khu vực khách điếm khá khang trang nằm tại trung tâm trấn, sau khi trao đổi với chủ tiệm mấy câu thì Hoàng Trần và Tố Loan được đưa lên lầu 2 của khu vực nhà trọ. Hai người được bố trí phòng cạnh nhau.
Hoàng trần bước vào phòng trọ, căn phòng trọ có không gian khá nhỏ gọn và sạch sẽ, hắn cũng không có ý định ở đây lâu nên chỉ đơn giản bố trí mấy vòng cấm chế rồi ngồi xuống nhập định, sau một canh giờ hắn mới mở mắt. Toàn bộ mệt nhọc sau trận chiến đã hoàn toàn loại bỏ, tinh thần hắn hết sức tỉnh táo. Trận chiến này đối với hắn cúng có lợi không ít, nhất là kinh nghiệm chiến đấu càng thêm phong phú.
Lúc này trên tay hắn đang là chiếc 3 chiếc nhẫn trữ vật chiến lợi phẩm của trận chiến vừa rồi, sau khi lần lượt kiểm kê tất cả nét mặt hắn giãn ra. Hắn thật sự không ngờ tài phú của 3 tên này không hề nhỏ, riêng linh thạch trung phẩm hắn thu được tới gần một ngàn viên, ngoài ra linh thạch hạ phẩm cũng tới con số gần một vạn. Không ngờ rằng đám người này giàu có đến thế. Ngoài ra còn một số binh khí, pháp bảo và phù lục phổ thông không khiến hắn chú ý, cái hắn quan tâm nhất chính là trong trữ vật của Bạch phát lão nhân hắn thu được một tấm thú phù nữa.
Tấm thú phù này được lão cất rất cẩn thận trong hộp, bên ngoài có mấy đạo cấm chế khá phức tạp, sau khi gỡ bỏ cấm chế một dao động linh lực vô cùng mạnh phát ra từ tấm phù, trên phù lục có hình vẽ một con Hỏa kỳ lân vô cùng hung giữ. Hoàng Trần sau một hồi quan sát liền cất giữ cẩn thận để sau này có thời gian nghiên cứu kỹ hơn.
Đồng thời Hoàng Trần cũng phát hiện được trong trữ vật của Trương Tam và Lý tứ, mỗi tên đều có một tấm lệnh bài nhỏ màu đen, trên đó có khắc một chữ Sa vô cùng nhỏ. Hoàng Trần phỏng đoán, có lẽ 2 tên này cùng thuộc một bang phái, có thể là Hắc Sa bang nổi tiếng, hai tấm lệnh bài có lẽ là lệnh bài thân phận của chúng.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vừa hửng sáng Hoàng Trần đang nghiên cứu một số ngọc giản mới thu được về địa phương nơi đây thì có tiếng gõ cửa:
“ Ân công có ở đó không, tiểu nữ Tố Loan xin cầu kiến ” một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên.
- Sau khi lấy ra mặt nạ và biến đổi dung mạo thành Trần Chân, Hoàng Trần lên tiếng đáp lại: Mời vào!
Cửa phòng khẽ mở, một cô gái trong trang phục màu tím trang nhã, làm nổi lên những nét quyến rũ của một thiếu nữa đang độ tuổi trăng rằm rón rén bước vào.
- Ồ! Hoàng Trần có chút ngạc nhiên, nhưng chỉ thoáng qua rồi bình thường trở lại. Hiển nhiên hôm nay trông Tố Loan khác hẳn ngày hôm qua, phong thái của nàng đã đỡ hơn, sự lôi thôi lếch thếch cùng với nét mặt tái mét đã không còn nữa, thay vào đó là sự ngây thơ trong trắng của một tiểu thư khuê các. Tuy nhiên trong đôi mắt vẫn ánh lên một nỗi buồn sâu kín. Hắn cất tiếng: “có chuyện gì cô nương cứ bình tĩnh ngồi xuống rồi nói ”!
“Tiểu nữ không giám nếu ân công không chê cứ gọi thẳng tục danh Tố Loan là được ”, nói rồi nàng cung kính đứng đó chờ đợi.
- Được rồi, không cần khách khí, ta gọi ngươi là Tố Loan cũng được, ngươi cũng nên bỏ cái danh xưng ân công đi, cứ gọi ta là Trần tiền bối. Vậy có việc gì? Hoàng Trần nhìn Tố Loan rồi lên tiếng hỏi lại.
Thực ra cũng không có việc gì trọng đại, có điều sợ Trần tiền bối bận mải nên Tố Loan mới phải gặp người sớm một chút. Nói tới đây nàng như ngân ngừ chưa biết nói tiếp ra sao, sau một thoáng suy nghĩ mới tiếp tục lên tiếng.
Thưa tiền bối, quả thật đêm qua Tố Loan đã suy nghĩ rất kỹ, hiện tại gia gia đã bị hại, cha mẹ của Tố Loan thì đã thất lạc hơn 5 năm nay mà không hề có tin tức. Giang hồ hiểm ác, một thân một mình cũng chẳng biết về đâu. Chủ nhà trọ nơi này là một tán tu trước đây đã từng chịu ơn của gia gia tiểu nữ, nhưng cũng không thể làm phiền mãi được. Hôm qua đã tận mắt chứng kiến Tiền bối ra tay với kẻ thù, trong lòng Tố Loan vô cùng ngưỡng mộ. Biết rằng với tư chất của tiểu nữ không xứng đáng làm đệ tử của tiền bối nhưng kính xin tiền bối thu nhận tiểu nữ làm nô tỳ để có đền đáp ơn cứu mạng. Nói rồi nhanh chóng quỳ gối dập đầu trước mặt Hoàng Trần.
Hoàng Trần thoáng ngẩn người, sự việc này đúng là diễn ra ngoài dự liệu của hắn. Quả thực hắn cũng chưa có chuân bị tâm lý để thu đồ đệ hay người hầu gì cả, chỉ muốn tập trung hết vào gia đình và tu luyện mà thôi. Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ ra một phương án chu toàn rồi chậm rãi lên tiếng:
“Ta là một tán tu, nay đây mai đó, nếu như theo ta cuộc sống của ngươi sẽ không ổn định ở một chỗ. Với lại trên thế giới tu tiên này thì cường giả vi tôn, mặc dù tu vi của ta có cao nhưng còn có người cao hơn nữa, chưa hẳn đã an toàn với ngươi, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời ta cũng chưa muộn!”. Nói rồi Hoàng Trần nâng ly trà lên thưởng thức một ngụm trà chờ đợi.
Những tưởng rằng khi hắn nói thế thì Tố Loan sẽ chần chừ, nhưng ngược lại nàng lại tỏ ra hết sức phấn chấn, có lẽ vì qua lời nói của Hoàng Trần nàng cảm thấy mình đã có cơ hội đi theo hắn. Nàng ngẩng đầu rồi lên tiếng:
- Tố Loan đã nghĩ kỹ, tuyệt đối không hối hận. Chỉ có đi theo người thì Tố Loan đời này mới có cơ hội tìm lại cha mình, kính mong tiền bối thu nhận.
“Được rồi, đã như thế thì hãy đi theo ta, trước mắt cứ gọi ta là Lão gia là được”.
- Tiểu tỳ Tố Loan xin ra mắt Lão gia! Nói rồi vui vẻ đứng dậy cung kính trước mặt Hoàng Trần.
“Đã đi theo ta thì cứ yên tâm, ta cũng không để ngươi phải chịu uỷ khuất, không có thời gian chuẩn bị, có mấy thứ tặng ngươi coi như là quà ra mắt của lão gia”. Nói rồi tay hắn vung lên, một chiếc nhẫn trữ vật bay tới bên tay Tố Loan.
Tố Loan cũng không ngần ngại cầm lấy nó, thoáng quét thần thức vào trong nhẫn khiến nàng giật nẩy mình, vội vàng lên tiếng: “Cái này.... thưa lão gia??”.
Chỉ là một chút quà nhỏ, không nên quá thất thố như thế! Đứng lên đi, mau về thu xếp hành lý, ta cũng đang vội, không có thời gian lưu lại nơi này lâu, chúng ta sẽ khởi hành trở về Phong Châu thành”, nói rồi ra hiệu trục khách.
Tố Loan đi rồi, Hoàng Trần cũng bắt đầu thu dọn cấm chế quanh phòng, quả thật đối với Tố Loan lúc đầu Hoàng Trần cũng không có ý định thu nhận nàng, hắn giúp đỡ nàng là vì một mục đích khác, nhưng sự việc diễn ra quá bất ngờ nên hắn đành phải tòng quyền vậy. Hắn cũng đã có phương án bố trí cho nàng ổn thoả, nên cũng không quá lo lắng, thậm chí nếu thuận lợi thì sau này nàng sẽ giúp ích cho hắn không nhỏ.
Nửa canh giờ sau, hai người thanh toán tiền trọ rồi cùng nhau rời khỏi Hạ Thuỷ trấn. Xung quanh Hạ thuỷ trấn vào buổi sáng vô cùng trong lành, thuỷ triều đã rút, toàn bộ giải đất phía bên ngoài trấn được hiện lên dưới ánh dương quang trải dài dường như vô tận. Những dấu tích hoạt động của con người ngày hôm trước đã bị dòng nước thuỷ triều xoá đi tất cả, mỗi ngày mới đến vùng đất này lại trở lại như ban đầu vốn có.