Không cần phải đợi chờ lâu, phía bên ngoài động phủ của Hoàng Trần, cấm chế lay động, một âm thanh quen thuộc truyền vào: “đã đến giờ rồi”!
Sau thời gian một bữa cơm, Hoàng Trần đã có mặt tại một hang động rất sâu trong lòng đất. Nơi này cách động phủ của hắn khá xa.
“Đây là một cái hang động cổ xưa, do tổ tiên môn phái vô tình phát hiện được nên phát triển trở thành động phủ bí mật” Trần Lãm nhìn Hoàng Trần rồi cất tiếng.
Trước mắt Hoàng Trần là một không gian khá rộng lớn, có lẽ tới ngàn mét vuông, nhiệt độ nơi đây khá cao, mặt đất tương đối bằng phẳng, nhưng ở chính giữa trung tâm của động phủ có một vị trí ước chừng 50 mét vuông là lõm sâu xuống khoảng chừng ngàn mét, nhìn xuống phía dưới là một đài đá to cao sừng sững như mọc ra từ trong lòng đất thẳng lên tới khoảng giữa của hố sâu này. Trên đỉnh đài đá có một vị trí vừa đủ cho 1 người ngồi.
Hoàng Trần nhìn lên phía trên đỉnh của hang động thẳng chỗ đài đá nhô lên là một tảng đá lớn cỡ chừng trăm mét có màu ngũ sắc tỏa ra một uy áp nhè nhẹ khiến cho cơ thể hắn cảm tưởng như đứng trước một cỗ lực lượng tuyệt đối của tự nhiên.
- “Đó chính là Tịnh Linh Cổ Thạch, một bảo vật trấn phái truyền lại từ thời thượng cổ, không rõ lai lịch như thế nào, chỉ biết theo điển tịch thì không biết cũng không chỉ rõ nguồn gốc, mà chỉ ghi lại là nó xuất hiện từ trận đại hồng thủy từ trăn vạn năm trước, khi mới đầu phát hiện ra nó thì người ta cũng không rõ công dụng, chỉ coi nó như vật trang trí, cho đến cách đây 3000 năm vô tình có người phát hiện ra công dụng của nó, nó đã gây ra một hồi gió tanh mưa máu của tu chân giới Á châu. Thậm chí lan tràn sang cả một số đại lục còn lại của địa cầu. Nghe nói môn phái sở hữu vật này sau chỉ trong một đêm toàn tông bị diệt, nhóm người tham gia vụ thảm sát cướp đoạt này sau khi đắc thủ thì nội bộ không phân chia được nên thảm sát liên miên. Cuối cùng vật này rơi vào tay một Đại tu sỹ cổ của Âu châu. Người này cướp được báu vật nhưng lại bị vây công trọng thương, không tiếc tự bạo thân thể còn lại nguyên anh yếu ớt trốn chạy. Cuộc truy tìm tu sỹ này diễn ra mấy trăm năm nhưng đều không có tung tích. Cho tới sau đó cả nghìn năm trong một lần ra ngoài vân du của lão tổ Đông Long ta, lúc đó tu vi cũng là Nguyên Anh trung kỳ, vô tình gặp nạn ngoài Đông Hải, trọng thương trốn xuống một vực sâu dưới biển khu vực gần Trường Sa quận thì vô tình lạc vào một hải động cực sâu trong lòng biển, nơi đây phát hiện một tấm bia đá còn giữ lại một tia tàn hồn của vị đại tu sỹ kia và lão tổ đã bị nó tiến hành đoạt xá, nhưng may mắn có pháp bảo bảo vệ thần hồn mà tránh thoát được một kiếp nạn. Sau đó lão tổ mất gần 20 năm mới hồi phục được thương thế, mang được báu vật này trở về và thành trấn phái bảo vật. Bí mật này trong môn chỉ có đệ tử hạch tâm mới được biết đến, nếu một khi bị lộ ra thì thảm kịch không cần phải nói cũng biết”. Trần Lãm nói đến đây đưa mắt nhìn lại Hoàng Trần.
Hoàng Trần lúc này biểu hiện trên khuôn mặt hết sức chắm chú, hắn hiểu rằng đây là một hồi đại cơ duyên của hắn. Nhìn ánh mắt của Trần Lãm thái thượng trưởng lão, hắn hiểu rằng ra rằng mình cần phải làm gì. Không chần chừ, hắn bước lên phía trước một bước rồi mạnh dạn quỳ xuống khấu đầu sau đó lên tiếng: “ Đệ tử Hoàng Trần trước mặt anh linh tổ tiên môn phái và Thái thượng trưởng lão, lấy tâm phát thệ: một lòng trung thành với môn phái, thề chết bảo vệ bí mật tông môn, nếu trái lời thề hình thần câu diệt”.
Được rồi, đây là một lần tạo hoá cho ngươi, hãy nhớ mỗi người cũng chỉ có 1 lần cơ hội được Tịnh Linh Cổ Thạch công dụng. Nếu như được cổ thạch dung nhập càng lâu thì tác dụng cải tạo linh căn càng lớn. Ta cũng không biết là đối với người có ngũ hành linh căn như ngươi thì công dụng sẽ ra sao, trước đây các đời đệ tử hạch tâm trước đều là đơn linh căn. Sau khi được Tịnh Linh Cổ Thạch cải tạo trong vòng 12 canh giờ thì có thể nói mức độ thuần linh căn phải đạt tới mức trên 90 % thuần khiết, tốc độ tu luyện có thể nói là sánh với thiên tài bẩm sinh. Dứt lời toàn thân thể Hoàng Trần như bị một bàn tay vô hình nhấc lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống phía trung tâm của đài đá, trong thần thức của hắn vang lên tiếng nói của Trần Lãm, mau chóng ngồi xuống buông lỏng thần thức để Cổ Thạch dung nhập.
Hoàng Trần y lời buông bỏ toàn bộ ý niệm, nhanh chóng chìm vào vô thức.
Lúc này sau khi Hoàng Trần đã tĩnh toạ nhập định, Trần Lãm mới lui về phía sau, ngồi tĩnh tọa trên một tảng đá cách đó không xa.
Lão quan sát Hoàng Trần một hồi, sau khi dặn dò hắn nên làm thế nào liền bắt đầu tiến hành. Chỉ thấy 2 tay lão liên tục bắt quyết, từng đoàn linh lực được phóng tới Tịnh Linh Cổ Thạch, dưới sự thúc dục của lão, Tịnh Linh Cổ Thạch liền phát ra ánh sáng quang mang ngày càng rực rỡ, từng đoàn tia sáng buông xuống bảo phủ toàn thân Hoàng Trần một cách kỳ dị.
Hoàng Trần lúc này đã thu lại tâm tình, nghe theo lời của Trần Lãm chậm thả thần thức của bản thân ra cảm ứng. Rất nhanh sau đó thần thức của hắn liền xuất hiện dấu hiệu của sự dung hợp, hòa làm một thể với thứ ánh sáng lạ kia.
Tịnh Linh Cổ Thạch càng ngày càng sáng, phun ra vô số tinh điểm, hóa thành một dòng xoáy nhỏ cuồn cuộn nhập vào cơ thể của Hoàng Trần.
Bên trong cơ thể hắn lúc này, như cuộn cuộn đảo điên, từng trận nổ vang rung động tỏa ra phù văn huyền ảo. Vô thượng kim quang xuyên thấu qua máu thịt, chiếu sáng ra bên ngoài khiến cơ thể của của hắn sáng rực như mặt trời ban trưa. Cả tòa động phủ đều rực sáng, nếu chẳng phải nơi này ngoài cấm chế của động phủ và khi vực hậu sơn tầng tầng lớp lớp thì cả Đông Long đều đã kinh động rồi.
Biến hóa này kéo dài liên tục đã 3 ngày chưa dứt, kim quang dần dần nội liễm, ánh sáng bao phủ Hoàng Trần xuất hiện ngày một nhiều hơn, đan xen hóa thành một chiếc kén màu đỏ rực, bao bọc cơ thể của hắn vào giữa. Cơ thể hắn, mỗi giọt máu, mỗi một tế bào đều đang tiến hành lột xác kinh người, gần như cải biến một cách triệt để.
Đây chính là tác dụng lớn nhất của Tịnh Linh Cổ Thạch, tịnh hóa linh căn của con người đi tới tinh thuần thuộc tính. Chỉ có điều không biết đối với Hoàng Trần một thể ngũ hành tạp linh căn thì khi thành công phá kén mà ra, hắn sẽ có biến đổi như thế nào nữa. Có điều thời gian tịnh hóa đối với Hoàng Trần như vậy mà vượt qua dự định của Trần Lãm.
Trần Lãm suốt 3 ngày qua vẫn chăm chú quan sát biến hóa của Hoàng Trần. Mãi cho tới khi hóa kén hoàn toàn thì lão mới rời đi ánh mắt. Ngồi xuống đả tọa, chờ đợi Hoàng Trần phá kén lột xác mà ra.
Không gian xung quanh chìm vào trong tĩnh lặng, một ngày, 3 ngày trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì. Trần Lãm lúc này bắt đầu có chút không bình tĩnh, theo như hiểu biết của lão, người bình thường tiến hành tịnh hóa linh căn chỉ khoảng 12 canh giờ, tại sao lần này lại lâu như thế? Chẳng lẽ có biến cố bất ngờ nào xảy ra sao?
Lão chậm rãi bay xuống gần chỗ Hoàng Trần kết kén, ánh mắt không rời những gợn sóng đang lan truyền trên vỏ kén, Trần Lãm suy tư một hồi, sau đó vui mừng lẩm bẩm:
- Thật không ngờ! Tên tiểu tử này quả nhiên không phải tầm thường, cơ duyên không nhỏ, không chỉ được cải tạo linh căn mà còn được cải tạo cả huyết mạch nữa nên thời gian lâu hơn bình thường. Đồng thời đôi mắt lão cũng ảnh lên một sự kinh ngạc sau đó là nghi hoặc không thôi:
Cải tạo huyết mạch sao? Chẳng nhẽ Gia tộc của tiểu tử này có lẽ là một nhánh của đại gia tộc nào đó thời Thượng Cổ, nên trong huyết mạch còn sót lại một tia truyền thừa. Bây giờ được Tịnh Linh Cổ Thạch cải biến, liền trở nên thuần huyết rồi. Quả thực là ông trời ưu ái Đông Long ta rồi, đôi mắt lão toát lên một sự mong chờ, không biết là loại huyết mạch cường đại của gia tộc nào đây?
Bên trong chiếc kén, Hoàng Trần đúng như lời của Trần Lãm, đang tiến hành bước lột xác quan trọng nhất. Cả linh căn cùng huyết mạch cơ thể cùng lúc được cải tạo, vượt qua rất xa trước đây. Y phục của hắn đã sớm bị hóa thành tro bụi, để lộ một cơ thể cường tráng. Từng tấc máu thịt, xương cốt không ngừng được kim quang tràn qua, tái cấu trúc lại từ đầu.
Sinh linh từ khi sinh ra, đã có tinh hoa cố định bất biến của riêng mình, đó là sự kết hợp từ tiên thiên chi khí thừa hưởng từ cha mẹ và hậu thiên chi tinh từ giai đoạn sơ khai hình thành. Thông thường, tinh hoa của sinh linh tự khi sinh ra là cố định bất biến trong suốt cuộc đời của sinh linh đó. Có lẽ cũng chỉ có những thứ đồ vật nghịch thiên như Tinh Linh Cổ Thạch mới có thể làm được điều tưởng chừng như không thể này, thay đổi tạo hóa. Phương pháp Tịnh Linh Cổ Thạch chính là như tên của nó, ban đầu là loại bỏ toàn bộ tạp chất trong linh căn cũng như máu huyết kinh mạnh, chỉ giữ lại cái cốt lõi nhất, cho dù chỉ là một phần rất nhỏ nhưng sẽ tuyệt đối tinh thuần, sau đó dùng phương thức hóa kén để tiến hành cấu trúc nhân bản những tinh hoa này để hình thành một hệ thống mới, mang theo những gì tinh túy nhất. Có thể nói nếu sau khi thành công thoát kén mà ra thì Hoàng Trần sẽ trở thành thiên tài trong số những thiên tài tu luyện. Ngoài ra huyết mạch truyền thừa của hắn lần trước được Sùng Lãm lão tổ kích phát nhưng mức độ tinh thuần của tinh huyết lại quá nhỏ nên công dụng còn có hạn, nhưng phúc duyên thâm hậu, lần này thiên đại cơ duyên này lại giúp hắn tịnh hóa cả tinh huyết của mình, có thể nói từ khi Viêm Đế rời khỏi địa cầu tới nay thì hắn sẽ trở thành người đầu tiên có huyết mạch tiên đế nồng đậm đến thế.
Lại 2 ngày nữa trôi qua, như vậy là đã 8 ngày kể từ lúc Hoàng Trần tiến hành dung nhập với Tịnh Linh Cổ Thạch lúc này Trần Lãm cũng khá mệt mỏi, hiển nhiên việc liên tục mỗi canh giời đều phải dùng linh lực thôi động Tinh Linh Cổ Thạch cũng khiến lão khá chật vật, tuy nhiên trong mắt lão không khỏi kinh hỉ và mong chờ khi thấy chiếc kén bắt đầu xuất hiện những vết nứt, các vết nứt càng ngày càng nhiều.
Thời gian khoảng 3 canh giờ sau đó một âm thanh trầm đ-c vang lên: “Bùm....Bụp” chiếc kén đỏ rực đã hoàn toàn bị phá vỡ, một thân ảnh nam tử với mái tóc dài không gió mà tung bay hiện ra trước đài đá, một khí tức Trúc cơ hậu kỳ tỏa ra bốn phía, nhưng quan trọng nhất chính là trong khí tức này làm cho người ta cảm nhận thấy một sực cao quý như muốn sùng bái một cách mù quáng.
Khí tức đó tỏa ra khiến Trần Lãm cũng phải thoáng ngẩn người. Ồ tu vi của ngươi! Thật không ngờ, chúc mừng ngươi tăng tiến tu vi và đã thành công tịnh hóa lại linh căn cùng máu huyết. Nói rồi lão ném cho Hoàng Trần một bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước.
Sau một hồi còn bàng hoàng Hoàng Trần nhanh chóng thích ứng với cơ thể mới, hắn nhận tra tình trạng của mình thì hết sức mừng rỡ, tuy nhiên cũng nhanh chóng thay y phục vào rồi bái tạ Trần Lãm.
Được rồi, được rồi, mau theo ta trở lại động phủ ổn định tu vi cái đã. Nói rồi lão phất tay, hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.