Mặt trời đã lên khá cao, lúc này Hoàng Trần trong khuôn mặt của một trung niên quắc thước đang tiến vào khu vực giao dịch phường thị tại Âu lạc thành. Qua mấy khúc cua quanh co Hoàng Trần đã có mặt tại gian hàng chuyên bán đan dược hôm trước.
Đón chào hắn lúc này vẫn là tiểu cô nương hôm rồi, nhưng với dáng vẻ tươi cười và khách khí hơn lần trước: “Ồ kính chào tiền bối, vãn bối đã cố tình chờ tiền bối từ lâu, kính mời người vào trong cùng nói chuyện với lão gia của vãn bối”. Nói rồi nhanh chóng đi trước, dẫn Hoàng Trần vào căn phòng phía trong của quầy hàng.
Căn phòng này khá nhỏ, nhưng trang nhã, xung quanh có một số tủ thuốc khá tinh xảo, ở giữa là một chiếc bàn bằng gỗ đơn sơ với 2 chiếc ghế nhỏ.
Một lão già chừng độ năm sáu mươi tuổ trong trang phục màu xanh xám trang nhã đang ngồi ở đó, nhìn thấy lão cô cái liền lên tiếng: “Bẩm lão gia, vị tiền bối hôm trước đã tới”.
Nghe thấy thế lão già bèn đứng lên hướng phía Hoàng Trần chào giọng đầy niềm nở: “Các hạ đây là người giới thiệu cung cấp đan dược cho quý tiệm của ta mấy hôm trước phải không”? mời ngồi mời ngồi. Rồi quay sang phía cô gái, mau ra ngoài chuẩn bị linh trà.
“Rõ, thưa lão gia”, nói rồi cô gái nhanh chóng lui xuống.
Trong căn phòng lúc này chỉ còn 2 người Hoàng Trần và lão già lúc này Hoàng Trần mới để ý tới tu vi của lão, cũng là Trúc cơ hậu kỳ, lão già lên tiếng trước: “ tại hạ giới thiệu trước, tại hạ là Lý Hùng, là trưởng lão của Lý gia phụ trách kinh doanh của gia tộc, xin phép được hỏi quý danh của đạo hữu?”.
“Tại hạ là Trần Chân, một tán tu mà thôi”, Hoàng Trần khiêm tốn lên tiếng.
“Ồ đạo hữu là tán tu, vậy những đan dược này cũng là do đạo hữu tự mình chế luyện sao?” Lý Hùng nhìn Hoàng Trần với ánh mắt có chút tò mò.
Đúng lúc này, thiếu nữ ban nãy bưng vào một khay trà, rồi nhanh chóng cáo lui.
Hoàng Trần nhấp một ngụm linh trà rồi từ tốn lên tiếng:
“ Tại hạ trước đây cũng có may mắn bái làm môn hạ của một tông sư luyện đan, nhưng do biến cố bất ngờ, sư tôn yểu thọ qua đời do tai nạn nên từ đó đành làm tán tu tiêu dao tự tại, xin hỏi đạo hữu có khúc mắc gì không?” Hoàng Trần hỏi lại.
Không có gì chỉ là nhìn đan dược các hạ luyện chế thì phẩm chất quả là không tồi, nếu một tán tu không có danh sư chỉ điểm thật khó mà có được tạo nghệ như thế, nhưng nếu là như đạo hữu nói thì không có vấn đề gì rồi. Xin mạn phép hỏi đạo hữu, có hứng thú ra nhập vào Lý gia của chúng ta làm một trưởng lão cung phụng không, tuyệt đối sẽ không thiếu chỗ tốt đối với đạo hữu, mà đan dược đạo hữu chế luyện Lý gia sẽ bao tiêu toàn bộ với giá cả tuyệt đối là hợp lý, ngoài ra Lý gia của chúng ta cũng sẽ có ưu đãi không nhỏ trong việc cung cấp linh dược đối với việc luyện đan của đạo hữu.
Đối với lực lượng của 4 môn phái thì Lý gia của chúng ta không thể so sánh, xong riêng về luyện đan mà nói, truyền thống gia tộc Lý gia cũng không hề thua kém nhiều so với 4 tông phái kia. Nhất là những năm gần đây, thị phần đan dược của Lý gia cung cấp trong Hoàng Sa quận cũng ngang ngửa 4 tông môn, thậm chí có thời điểm còn nhiều hơn cả Đông Long.
Ý Trần Chân đạo hữu thấy sao?
Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Trần mới chậm rãi cất tiếng: “ tại hạ làm tán tu đã nhiều năm, quanh năm tiêu dao tự tại, chủ yếu là bế quan tu luyện, nên việc tham gia công việc môn phái sợ rằng không phù hợp cho lắm”.
Ồ tưởng việc gì, việc làm cung phụng trưởng lão cũng không có việc gì ràng buộc, chỉ cần thi thoảng cung cấp đan dược cho gia tộc là được, nếu bế quan dài ngày chỉ cần thông báo trước. Đối với công việc của gia tộc thì không cần thiết phải tham gia vì có các trưởng lão khác giải quyết rồi. Ngoài ra hằng năm đều được gia tộc cung cấp đan dược và linh thạch để hỗ trợ cho tu luyện. Lý Hùng giải thích.
Được rồi để ta suy nghĩ thêm, có gì lần sau gặp lại ta sẽ cho đạo hữu câu trả lời, việc trước mắt là bàn việc cung cấp đan dược trước đã.
Sau nửa canh giờ Hoàng Trần mới rời khỏi phường thị. Lúc này số lượng đan dược mang theo trong người Hoàng Trần đã được hắn quy đổi thành linh thạch cùng một số linh dược cần bổ xung. Việc giao dịch đan dược thuận lợi hơn hắn tưởng nhiều, giá cả không cần phải nói. Hoàng Trần rất hài lòng về điều này, thời gian tới tạm thời hắn sẽ không cần phải lo lắng nguồn tiêu thụ đan dược. Là một Luyện Đan Sư việc tiêu thụ đan dược là một vấn đề trọng yếu. Nhất là giai đoạn này hắn còn đang thiếu tài nguyên để luyện tập và phát triển.
Cuối giờ chiều hôm đó Hoàng Trần đã trở về tới động phủ của mình tại tông môn. Sau khi xem xét mọi thứ một cách tỷ mỷ không có vấn đề gì, hắn mới khởi động toàn bộ cấm chế và tuyên bố bế quan.
Sau khi tới phòng tu luyện, việc đầu tiên hắn cần xử lý chính là chiến lợi phẩm của trận chiến vừa rồi. Thần thức hắn vừa động thì một vật to lớn, lông lá sù sì trông hết sức ghê tởm xuất hiện trong thạch thất. Đó chính là xác của Huyết Bức. Sau khi hì hục mất thời gian khoảng một bữa cơm thì trên tay Hoàng Trần xuất hiện 2 vật kích thước to nhỏ khác nhau.
Bên tay trái là một viên cầu hình tròn, màu đỏ sáng bóng cỡ bằng quả trứng gà, chính là yêu đan của huyết bức. Đây chính là yêu đan của yêu thú cấp 5 hỏa thuộc tính a, mặc dù mới là sơ cấp yêu thú nhưng cũng là hi hữu. Hoàng Trần cất nó cẩn thận vào trong trữ vật sau này còn có chỗ phải sử dụng.
Còn phía tay kia là một viên cầu khác, có màu vàng hổ phách, trong suốt, to cỡ quả nhãn, ở giữa có một điểm nhỏ bằng đầu đũa màu vàng óng. Đây chính là Hoàng Linh Thiên Mục, con mắt biến dị thứ 3 của Huyết Bức, cũng là thứ mà Hoàng Trần quan tâm nhất lúc này. Hắn rất tò mò về năng lực đặc biệt của nó, vì chính bản thân mình đã thực tế trải nghiệm qua nên hắn càng khao khát tế luyện được bảo vật này. Qua ký ức của Huyết Bức thì việc tế luyện nó đòi hỏi cần phải có một nghi thức hết sức đặc biệt, nếu như không đảm bảo được yêu cầu mà tế luyện thì không những sẽ hủy đi Hoàng Linh Thiên Mục, mà còn khiến cho người tế luyện bị rơi vào trạng thái umê khó có thể tỉnh táo lại.
Điều kiện thứ nhất đó là người tế luyện phải có thần thức lớn hơn rất nhiều so với tu sỹ có cùng tu vi, vì có như thế mới đảm bảo có được khả năng sử dụng Hoàng Linh Thiên Mục;
Điều thứ 2 là trong quá trình tế luyện phải tìm được nơi có linh khí cùng loại với Hoàng Linh Thiên Mục đủ nồng đậm để làm môi trường kích phát dung nhập, thuộc tính này phụ thuộc vào thuộc tính linh căn của chủ nhân ban đầu sản sinh ra Hoàng Linh Thiên Mục. Trong trường hợp này thì chính là Hỏa thuộc tính;
Điều kiện thứ 3 cũng là điều kiện khó có thể thực hiện nhất chính là phải có được linh huyết của người sở hữu Hoàng Linh Thiên Mục trước đó làm vật dẫn. Điều kiện này tuy đối với người khác thì khó, nhưng với Hoàng Trần thì lại vô cùng đơn giản vì hẵn sẵn có cả cơ thể của Huyết Bức thì lo gì thiếu linh huyết.
Trong 3 điều kiện trên thì Hoàng Trần còn thiếu duy nhất chính là điều kiện thứ 2, tuy nhiên trong đầu hắn đã xác định được một nơi phù hợp với điều kiện này, có điều lúc này chưa thể tiến hành ngay được, vì thế phải đợi một thời gian nữa, khi tu vi đạt tới Trúc cơ trung kỳ hắn sẽ tới nơi đó.
Tạm thời gác vấn đề này qua một bên, tiếp theo hắn kiểm tra tới chiếc nhẫn trữ vật của Huyết Bức. Sau khi nhìn vào trong trữ vật thì Hoàng Trần mới phát hiện ra, tên Huyết Bức này nghèo đến không thể nghèo hơn. Trong nhẫn trữ vật chỉ lèo tèo có mấy lọ đan dược cấp thấp, linh thạch có vài chục viên, ngoài ra khoáng sản và thảo dược đồng dạng cũng chả có là bao. Thực sự là khá thất vọng, Hắn nhìn vào phía trong góc của nhẫn trữ vật, thì ở đó mấy miếng ngọc giản đã cũ nằm rải rác.
Tùy tiện lướt qua một lượt mấy miếng ngọc giản thì Hoàng Trần chú ý tới một miếng ngọc giản rất cổ xưa và cũ kỹ ở phía tận trong góc cùng. Miếng ngọc này tuy đã rất cũ nhưng lại toát lên một nét thần bí. Tâm thần chợt động, miếng ngọc đã xuất hiện trên tay hắn, một Thần thái vô cùng cổ xưa nhưng tạo cho người đọc một nét uy nghiêm khó tả.
Áp miệng ngọc bội vào trên trán, sau khi phóng thần thức vào đó Hoàng Trần cảm giác như thần thức của mình rơi vào một cái động không đáy, sau thời gian mấy nhịp hô hấp thì thần thức của hắn đã gần cạn, nhưng điều quan trọng chính là Hoàng Trần không thể nào cắt đứt liên hệ thần thức của mình được. miếng ngọc giản như một cái động không đáy không ngừng thôn phệ thần thức của hắn.