Sô cô la của anh đã chữa khỏi bệnh cho em.
Ngày hôm sau, em hết sốt.
Em thử rời giường, rời khỏi nỗi xót xa của mình.
Em thử đi ra ngoài.
Cuối cùng, nơi em đến lại là thư viện, và sách em mượn tất cả đều về kiến trúc.
Ngày qua ngày, em dùng những cuốn sách đó để nhớ về anh, cũng dùng những cuốn sách đó để tập quên anh.
Em quyết tâm thi ngành Kiến trúc, trở thành một kiến trúc sư.
Chỉ có trở thành người giống anh thì em mới có thể tiếp cận anh, xứng đôi với anh.
Hai năm nữa em sẽ phải thi Đại học. Em nhân lúc nghỉ hè mà ra sức ôn tập, cố gắng tiến bộ.
Tất cả tâm tư của em đều đặt vào việc này.
Em thậm chí không để ý đến mấy lần Hạ Hạ gọi điện cho em oán trách việc anh phải tăng ca, không có thời gian ở bên cậu ấy.
Cậu ấy luôn nghĩ mình là trung tâm của thế giới, ai cũng phải bỏ mặc tất cả để chờ lệnh của cậu ấy.
Nhưng anh lại là ngoại lệ.
Cậu ấy thì tức đến mức dậm chân, còn em thì lại thầm vui vẻ.
Để trả thù anh, trả thù việc anh lạnh nhạt cậu ấy, cậu ấy liền gặp gỡ những người con trai khác.
Em không ngờ, đó là cách anh rời xa một cô gái.
Cách chia
tay của anh tao nhã như vậy đấy! Thông minh như vậy đấy! Anh không xúc
phạm tự tôn của đối phương, nhưng cũng không cho cô ta cơ hội dây dưa.
Anh âm thầm lui bước, nhưng lại tạo cho cô gái đó cảm giác như thể cô ta mới là người bỏ anh vậy.
Hạ Hạ hiển nhiên cũng nghĩ thế.
Dù sao cậu ấy cũng trẻ hơn anh, kinh nghiệm còn non, sao thành đối thủ của anh được.
Một buổi
hoàng hôn nọ khi đang nghỉ hè, khi em đi thư viện về, thấy cậu ấy đang
ngồi trên mui một chiếc xe thể thao hạng sang. Lái xe là một cậu nhóc
mang vẻ mặt ân cần mà em chưa gặp bao giờ.
Hạ Hạ thấy em liền chạy đến:
“Cậu đi đâu thế? Mình đang nghĩ, đợi thêm tí nữa mà không thấy thì bọn mình đành đi, bọn mình định đi xem phim.”
Sau đó, cậu ấy đưa cho em một vật.
“Cậu trả cho Kiều Tín Sinh giúp mình được không?”
Em mở chiếc hộp ra, trong đó là đôi bông tai ngọc trai mà anh từng tặng cậu ấy.
Cậu ấy giận dữ nói:
“Chưa từng có gã nào đá mình cả! Cậu nói với anh ta là mình muốn đá anh ta, mình có bạn trai mới rồi.”
Cậu ấy nói xong liền ném cho cậu nhóc trên xe một cái nhìn tình tứ.
“Cái thứ cho bà già này, cậu trả lại cho anh ta giùm mình với! Mình không muốn gặp lại anh ta nữa.”
Lòng em không khỏi mừng như điên.
Anh và cậu ấy chia tay sao?
Em nhìn đôi
bông tai, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ như không có gì. Em không thể để lộ
cho cậu ấy thấy vẻ mặt mừng thầm của em được.
“Cậu làm ơn đi! Giờ cậu trả cho anh ta giùm mình ngay đi, một ngày mình cũng không chờ được!”
Cậu ấy thế nhưng lại khẩn cầu em đi gặp anh.
“Được rồi.” Em kiềm chế hưng phấn trong lòng đáp.
Em cầm lấy đôi bông tai ấy, nhưng không đi gặp anh ngay.
Em chạy vội
lên nhà, bỏ sách xuống, mở chiếc hộp tinh xảo bằng nhung kia, lấy đôi
bông tai ra, vui sướng đeo lên, sau đó ở trước gương ngắm nghía chính
mình.
Đôi bông tai ấy rất đẹp, vì là đồ anh mua.
Em ngắm mình trong gương thật lâu, quyến luyến không nỡ trả lại nó cho anh, em ngu ngốc mong anh nói với em:
“Nếu Hạ Hạ không cần thì em cứ giữ đi.”
Em soi gương lâu thật lâu, ngắm đi ngắm lại hết bên này đến bên kia rất nhiều lần,
khoảnh khắc thấy những viên ngọc trai đong đưa bên tai em, em cảm thấy
như nó đã là của em vậy.
Sau đó, em lục tung tủ đồ để tìm bộ quần áo đẹp nhất mặc vào, cất đôi bông tai vào trong hộp rồi chạy đi tìm anh.
Em náo nức như đi gặp người yêu vậy, vội chạy về phía anh.
Người giúp việc già của anh mở cửa.
Anh chưa về nhà. Bà ấy nhận ra em nên cho em vào nhà chờ.
Vì thế, em lại một lần nữa lén nhìn trộm cuộc sống của anh.
Khi người
giúp việc của anh đã vào bếp, em bắt đầu vuốt ve cây đàn dương cầm của
anh, cả những đĩa nhạc và sách trên giá của anh nữa, trong đó có mấy
cuốn về kiến trúc mà em đã đọc ở thư viện, trong lòng không khỏi đắc ý.
Em lại lặng lẽ nhìn trộm phòng ngủ của anh. Lúc này đây, em không chỉ nhìn thấy một góc giường của anh mà thấy trọn vẹn nó.
Sau đó, em ngồi lên chiếc sô pha màu trắng đặt sát đất chờ anh.
Chiếc sô pha ấy thật dễ chịu, trách không được anh thích nó như vậy.
Em cơ hồ vùi cả người vào đấy, mắt nhìn chằm chằm ra cửa. Anh mãi chưa về, em hết
lần này đến lần khác mở chiếc hộp nhung màu lam ra, ngắm nghía đôi bông
tai ngọc trai. Chỉ cần nghĩ đến việc phải trả nó cho anh là em lại thấy
luyến tiếc.
Đến tận khuya anh mới về, khi đó hình như đã qua nửa đêm thì phải?
Em đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Em vội đứng bật dậy, vuốt lại tóc và váy, cầm chặt chiếc hộp nhỏ trong tay.
Cả người em đều khẩn trương, tim đập thình thịch. Đã rất lâu rồi em chưa được gặp anh, em vẫn luôn nhớ mong anh.
Cửa mở, trông anh có vẻ rất vui.
Khi thấy em, mặt anh lộ vẻ kinh ngạc.
“Tây Tây? Sao em lại ở đây?”
Em vốn muốn nói với anh rất nhiều điều, nhưng một khắc đó, mặt em lại đỏ bừng, lắp bắp nói:
“Hạ Hạ muốn em trả vật này lại cho anh.”
Em đưa đôi bông tai cho anh.
Anh nhíu nhíu mày, tựa như không nhớ ra đó là cái gì. Sau đó, anh mở ra nhìn.
Khi thấy đôi bông tai, mặt anh cũng không lộ vẻ thất vọng hay khó chịu. Nhưng anh
cũng không tặng nó cho em mà tùy tiện nhét nó vào túi, thuần thục như
thể đây không phải lần đầu có cô gái trả lại quà cho anh.
Dường như anh chẳng chút nào quan tâm đến nó nữa, tựa hồ như đã vứt nó khỏi đầu rồi.
Mở ra xem lại đi, nói anh tặng cho em đi.
Em thầm cầu xin trong lòng.
Sau đó, anh
nhìn em cười cười, hóa giải tình thế khó xử. Có lẽ anh cũng từng muốn
bày ra vẻ mặt buồn bã. Cho dù tình yêu đã không còn, nhưng nếu bày ra vẻ mặt sầu não vẫn khiến cô gái bị anh bỏ rơi nghĩ rằng đời này anh sẽ
không quên được cô ta.
Anh quả thật là cao thủ tình trường, chẳng phụ nữ nào có thể hận được anh.
Em đứng im đó, đợi anh nói những điều em khao khát nghe, nhưng anh không nói gì. Cõi lòng em tràn đầy thất vọng, nhỏ giọng nói:
“Em về đây.”
“Chờ một chút.” Anh đột nhiên nói.