Ngày Anh Mãi Yêu Em

Chương 20: Chương 20




Mười năm trôi đi, em vẫn sưu tầm tin tức về anh, chỉ cần tờ báo nào nhắc đến anh, dù là bài phỏng vấn hay chỉ đưa tin vắn, em đều cắt lại giữ gìn cẩn thận.

Em đặt mua tập san nghệ thuật kiến trúc, vì không muốn bỏ quaất cứ tin tức nào về anh.

Chỉ cần là sản phẩm anh thiết kế, dù nó ở thành phố nào, em cũng sẽ đến đó xem, thậm chí em còn vuốt ve từng phiến đá một.

Anh vẫn luôn ở trong tim em. Những ký ức ấy trong em chưa từng phai nhạt, mà ngày càng thêm rõ nét hơn.

Em từng mơ mộng có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại nhau, có lẽ anh sẽ yêu em của hiện tại. Em từng nói, em đã đẹp ra đúng không?

Có hai lần, em từng thấy anh.

Lần đầu tiên, là ở một bữa tiệc khiêu vũ, em đến cùng vị kiến trúc sư già kia, trong đám khách mời đông đúc, em nhìn thấy anh. Anh vẫn như xưa, vẫn mê người. Tối đó, có rất nhiều phụ nữ lén nhìn anh.

Năm ấy, anh ba mươi bảy tuổi, đứng cạnh anh là một cô gái trẻ đẹp, xem ra chỉ độ hai mươi.

Lần thứ hai thấy anh, là ở trên xe em.

Ngày đó, lái xe đang chở em về nhà.

Khi chạy ngang một nhà hàng sang trọng, em đã trông thấy anh. Anh mới vừa bước ra từ đó.

Năm ấy, anh bốn mươi hai.

Anh vẫn phóng khoáng như trước, chẳng thay đổi gì. Anh nắm tay một cô gái trẻ, chắc cũng chẳng quá hai mươi tuổi, mong manh như một đóa hoa vừa chớm nở.

Hai lần gặp nhau, anh đều không thấy em.

Lần đầu tiên, em vốn dĩ có thể đi đến chào hỏi anh. Lần thứ hai, em vốn có thể nói lái xe dừng trước mặt anh.

Song em không làm thế. Bởi vì, trong mắt tình nhân già của em, em vẫn còn rất trẻ. Nhưng, nếu so với thiếu nữ đang đứng cạnh anh, thì em đã quá già.

Cuối cùng em cũng hiểu vì sao đàn ông lại yêu thích tuổi trẻ như thế.

Trong cuộc sống, chỉ có tuổi trẻ là đặc biệt. Nó là môt loại thiên phú, anh không cần làm gì cũng có được nó. Nhưng, khi nó trôi qua rồi, thì dù anh có làm gì cũng không giữ nó lại được.

Em nói rồi, em rất đẹp.

Có điều, phụ nữ càng xinh đẹp thì càng thấy rõ những biến hóa nhỏ nhặt nhất trên người mình bởi sự vô tình của thời gian.

Năm đó, em ba mươi bảy tuổi.

Khi em ba mươi bảy tuổi, em có được tất cả mọi thứ mà năm mười bảy tuổi em không có.

Nhưng, em đã không còn mười bảy tuổi nữa.

Em sẽ càng ngày càng già thêm. Dù có gặp lại, anh cũng sẽ không yêu em.

Lòng em không hiểu sao thấy đau đớn.

Người đàn ông bên cạnh thấy dáng vẻ đó của em, lại càng yêu thương em hơn.

Nếu em muốn trăng trên trời, chắc ông ấy cũng sẽ hái xuống cho em, nhưng thứ em muốn, ông ấy chẳng thể cho được.

Em chỉ muốn anh, mà em biết, cả đời này em cũng không thể có được anh.

S’TENT

Mãi đến một đêm tháng Tư nọ, khi lái xe đưa em về sau buổi hòa nhạc. Em vừa nghe xong một màn biểu diễn dương cầm, nghệ sĩ kia chính là thân nhân của Chopin.

Em nghe “Dạ khúc” đều vì anh. Một lần nữa em lại nhớ đến hình ảnh anh chơi bản “Dạ khúc” ngày đó.

“Để tôi xuống đây được rồi. Tôi biết đường mà, anh về trước đi.” Em nói với lái xe.

Em xuống xe, cõi lòng giăng đầy ưu thương, cô đơn bước lang thang trên đường phố náo nhiệt, từng khuôn mặt trẻ trung một, lướt qua em.

Em rong ruổi vô định trên đường.

Vô tình em phát hiện một phòng triển lãm tranh trên đường Thiên Cầm.

Trước đây em đã từng đi qua đây, nhưng chưa bao giờ thấy phòng triển lãm tranh này.

Phòng triển lãm tranh này không giống với bất cứ nơi nào khác, chỉ rộng chừng ba mét. Mặt tiền nhỏ, nếu không phải thấy một bức chân dung ở cửa, em sẽ hoàn toàn không biết đây là phòng triển lãm tranh.

Cánh cửa nơi đó làm bằng sắt, trên đó có một ô cửa sổ nhỏ bằng thủy tinh, em nhón chân nhìn vào trong qua ô cửa đó, chỉ thấy bên trong là ánh đèn mịt mờ.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, khiến em giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.