Trên con đường về nhà, Dao Quang ngậm gói bánh nhảy lên cây phù dung mình thích nhất, chờ tự chủ tan tầm.
Tất cả dây đeo cổ của Dao Quang đều có gắn thiết bị định vị, không lo không tìm được vị trí của nó. Chỉ cần mèo không ở cạnh mình, Tổng giám đốc Trì thích nhất là nghiên cứu vị trí cụ thể của Miêu bệ hạ nhà anh, hận không thể một ngày xem mười bảy mười tám lần.
Ban đầu, Dao Quang rất không thích đeo mấy cái vòng phiền phức này, hành tung của Miêu bệ hạ há có thể lộ?
Nhưng sau một lần mèo ta đại chiến ba trăm hiệp với bọn người vô lương tâm buôn thịt chó, mèo. Dù Miêu bệ hạ chẳng bị làm sao cả, còn rất khí phách chỉ huy đám chó, mèo, nhân danh Mặt Trăng tiêu diệt thế lực tà ác (thủy thủ mặt trăng =))). Nhưng tự chủ thì bị tin tức mèo mất tích kích thích không nhẹ, suýt chút đã phát bệnh… Cuối cùng giữa vòng cổ và tự chủ nhà mình, Miêu bệ hạ quyết định thỏa hiệp.
Thật sự là chiều tự chủ quá rồi! Lười biếng ghé vào nhánh cây, mèo trắng diễn sâu, ra vẻ ta đây rất chi là ưu thương.
Không phải đợi lâu lắm, chiếc xe quen thuộc đã dừng lại dưới tán phù dung.
Rất nhanh sau đó, xe tiếp tục lăn bánh. Chú Điền lái xe, qua gương nhìn một người một mèo ở ghế sau thân thiết đã thành quen.
Bánh gạo nóng hổi còn vương hương sen thơm ngát, thanh khiết mềm dẻo. Trì Hử ăn thử một lần thấy rất thích, từ đó về sau, mỗi lần Dao Quang qua nhà Lâm Lai Lễ, nhất định sẽ mang về một gói bánh gạo hấp do bà Lâm làm.
Chú Điền nhìn gương chiếu hậu vài lần, thấy đại thiếu gia tươi cười cầm bánh tình yêu của Miêu bệ hạ. Chú Điền không khỏi nhớ tới những cô nàng vắt óc tìm đủ các loại socola tặng cho đại thiếu gia để tăng hảo cảm, lại chẳng hiểu vị này bằng một con mèo, thật chua xót làm sao~
Nếm một miếng bánh, Trì Hử vui vẻ tán dương: “Hương vị bánh gạo hấp của Lâm gia luôn vừa phải như thế, quá một phần thì ngọt, ít một phần lại nhạt, rất ngon.”
Làm một con mèo, khẩu vị của Dao Quang có chút nặng, thích ăn thịt mê gặm xương và yêu các thể loại đồ ăn vặt, nướng luộc hầm xào, chua ngọt cay đắng, không chối cái gì. Vậy nên thật sự không thưởng thức nổi loại bánh gạo chỉ ngọt hơn bánh bao một chút này. Nhưng thấy tự chủ nhà mình thích, Dao Quang không giữ nổi biểu cảm nghiêm túc, vui vẻ “meo meo” một tiếng, sau đó bị thồn một miếng bánh vào mồm….
Miêu bệ hạ với khuôn mặt bánh bao: “…”
Trước khi Miêu bệ hạ bật mode “trở mặt”, Trì đại thiếu hướng tới mục tiêu “tát hổ, nhổ râu hùm vẫn phải trở về toàn thây”, lập tức lấy ra một hộp socola rượu được đóng gói tinh xảo.
“Cố ý nhờ cậu bạn mua cho đó, Dao Quang bệ hạ thích không?”
“Meo meo~” tiếng kêu mang theo mấy phần thẹn thùng và ngọt ngào.
Không khí trong xe lần thứ hai trở nên tim hồng bay phấp phới. Chú Điền im lặng bi ai thay cho những cô nàng vẫn tin chắc rằng tổng giám đốc thích ăn socola.
#
Một người một mèo vui vẻ đi về, còn không khí trong nhà lại chẳng thể vui nổi.
Vừa xuống xe, còn chưa kịp vào nhà, má Vân (một người giúp việc nhà họ Trì) đang kiễng chân ngóng trông ở cửa đã vội chạy tới, “Đại thiếu gia, ngài nhanh đi khuyên ông cụ đi, ông đang phát giận với nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia làm sai thì phải phạt, nhưng ông cụ tuổi đã cao, nếu tức giận ảnh hưởng đến thân thể thì không tốt.”
Dao Quang thỏa mãn dựa vào ngực tự chủ, như muốn tan chảy theo miếng socola trong miệng, vừa nghe lời này liền ngẩng đầu, dựng thẳng lỗ tai, nhảy vèo xuống đất, nhanh như chớp chạy đi hóng hớt.
Lòng hiếu kỳ của mèo, nó mãnh liệt như vậy đấy.
Trì đại thiếu quá hiểu tính nết con mèo nhà mình, cũng lười ngăn nó lại, quay đầu hỏi má Vân: “Ông nội phát giận với Quý Thung, vậy những người khác đâu?”
“Ông bà chủ dẫn tam thiếu gia đi nướng thịt ở sau vườn, hai vị tiểu thư thì chèo thuyền ra hồ sen, có lẽ…” Má Vân cố nén trào phúng trên mặt, dừng một chút rồi nói tiếp, “Có lẽ chẳng-ai-biết-chuyện-này.”
Nhị thiếu gia trông thì ít nói, nhưng thực tế tính tình vừa ương vừa cứng, từ nhỏ đến lớn bị ông cụ đánh mắng không ít lần. Má Vân từng chăm sóc cho Quý Thung một thời gian, rất có cảm tình với hắn.
Trước đây nhìn đứa bé nho nhỏ bị răn đến ác, má Vân không đành lòng lén đi tìm Lâm Mỹ Trân, để cho người làm mẹ này nghĩ cách. A ha, nhưng kết quả là ngoài việc khóc lóc trông đến thảm thương thì chẳng có hành động nào khác, càng đừng nói sẽ chạy ra bảo vệ thằng bé lúc ông cụ nổi giận. Ngược lại, đại thiếu gia nếu thấy sẽ tìm cách giải vây cho đứa em trai cùng cha khác mẹ này. Má Vân nhìn nhiều cũng biết, thà trông cậy vào đại thiếu gia còn hơn đi tìm bà mẹ ruột Lâm Mỹ Trân.
Phòng khách vang vọng âm thanh gào thét của ông cụ Trì.
“Hôm qua hỏi vì sao trán mày bị thương, mày trả lời như thế nào? À, mày nói mày đi quay phim, không cẩn thận đụng đầu!”
“Ông tin mày, nhưng mày nhìn xem, trên báo hôm nay viết cái gì!”
“Đi bar uống rượu, chơi thuốc lắc, cướp bạn gái người khác còn đánh người ta nhập viện, bản thân cũng sứt đầu mẻ trán, mày định dùng mạng mày để vào showbiz hả con? Cái mặt mày chình ình trên báo đây này, mày đừng có chối không phải mày nhé! Lại còn “Ngôi sao đang lên thì ra là thiếu gia nhà giàu, thân thế siêu khủng”, chỉ chưa thẳng mặt gọi tên nhà họ Trì nữa thôi!”
“Lúc trước ông bảo mày chăm chỉ học hành thì mày chạy đi quay phim, dọn ra ngoài ở, nói gì mà muốn sống tự lập, mấy việc đó dù không vui, ông cũng không bắt mày phải sống theo tiêu chuẩn của ông, nhưng mày xem đi! Ông không trông cậy cái gì ở mày, chỉ cần mày đừng bôi tro trát trấu và mặt nhà họ Trì mà mày cũng không làm được…”
Nhìn thì có vẻ ông cụ chưa bao giờ hòa nhã với Quý Thung, còn thường xuyên mắng hắn té tát, nhưng sống dưới một mái hiên hơn mười năm, cũng phải có cảm tình chứ. Trừ cháu đích tôn Trì Hử, trong mấy người cháu trai cháu gái, Quý Thung là người sống với ông cụ lâu nhất.
Lúc trước Lâm Mỹ Trân vừa muốn quản lý ông chồng lăng nhăng Trì Thạc Thành, vừa muốn chăm sóc con trai út Trì Minh, đâu còn dư tinh lực cho con trai lớn Quý Thung. Một nhà ba người dọn ra ở riêng, Quý Thung thì để ở nhà chính, lấy danh nghĩa cho hắn ở lại để hiếu kính ông nội, bầu bạn với anh trai bị bệnh.
Cha không thương mẹ không yêu, Quý Thung mờ nhạt sống ở nhà chính đến thời kỳ phản nghịch, năm 18 tuổi dọn ra ngoài, tham gia vào showbiz.
Chung quy, có tình cảm mới có chờ mong, cho nên nhìn thấy tin tức bát nháo của Quý Thung ông cụ mới nổi trận lôi đình như vậy. Chứ giờ nếu là chuyện của Trì Trạc Thành, cụ sẽ làm như không thấy.
Nhưng bất kể người mắng hay người bị mắng, tâm trạng cũng chẳng thể nào thoải mái. Đúng như má Vân lo lắng, Quý Thung ăn mềm không ăn cứng, ngặt nỗi ông cụ lại nóng tính, mỗi khi ông cháu đối chọi, lần nào cũng là ông cụ bực bội răn dạy, Quý Thung thì trầm mặc chống đối, không giải thích không nhận sai im lìm đứng một chỗ, như vậy lại càng đổ thêm dầu vào lửa, cứ thế cứ thế tuần hoàn.
“Loẹt xoẹt!”
Tiếng xé túi đồ ăn vặt quen thuộc vang lên, hai ông cháu đang nồng nặc mùi thuốc súng cùng kẹt. Đây-không-phải-là-lần-đầu-đâu-nhé!
Ông cụ: “Dao Quang!”
Quý Thung: “Mèo ngốc, lại là mi!”
Theo tiếng nói nhìn về phía sofa, quả nhiên trông thấy một con mèo trắng chẳng biết đến từ lúc nào, đang nằm chổng vó trên ghế, ôm túi đồ ăn trong ngực, hóng hớt nhìn chằm chằm bên này. Thấy bọn họ dừng lại, móng mèo bất mãn vỗ lên sofa, mặt mèo cool ngầu tỏ vẻ ‘Mau diễn tiếp vở hài kịch này cho trẫm xem’, thật sự là tức chết người.
Vậy nên má Vân lầm ròi, Dao Quang mới là bình cứu hỏa tốt nhất. Miêu bệ hạ vừa ra tay, ông cụ cũng không mắng nổi mà Quý Thung cũng chẳng im được nữa.
Về phần làm sao để thu thập cục diện rắc rối này, tất nhiên là giao cho tự chủ nhà mình rồi. (Ahihi~ =)))))
Trì Hử đi vào phòng khách, nhặt tờ báo lên nhìn qua qua, so với ông cụ không hay tiếp xúc với giới giải trí thì bình tĩnh hơn nhiều, “Mấy tờ báo lá cải này chuyên môn phóng đại sự việc, ông nội tội gì phải nổi giận vì mấy điều không đâu.”
Có cháu đích tôn xoa dịu, ông nội Trì miễn cưỡng thu lại lửa giận, trừng mắt với thằng cháu thứ hai, nói: “Dù là phóng đại, nhưng có lửa thì mới có khói, bị chụp ảnh không phải thằng vô liêm sỉ này à!”
Trì Hử vỗ vai Quý Thung, “Sao còn ngồi ngốc ở đó, mau nói cho ông nội rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đi.”
Lần thứ hai được anh trai cứu nguy, Quý Thung cố gắng áp chế chua xót phức tạp trong lòng, trầm mặc một giây mới mở miệng nói: “Hôm đó mấy đứa bạn chúc mừng con nhận được dự án lớn, uống hơi quá chén… Hai cô gái kia tự đi đến chỗ tụi con, con không tranh đoạt với ai cả, về sau có một người đàn ông hùng hổ xông vào, anh ta cũng là người ra tay trước… Vô duyên vô cứ bị đánh sứt đầu, con cũng đâu thể đứng yên cho người ta đánh chứ ạ, không ngờ xui xẻo bị papazazi chộp được…”
Càng nói lại càng xót xa, Quý Thung cảm thấy hai ngày nay mình quá là xui xẻo.
Hắn thật sự rất thích nghiệp diễn.
Có lẽ chịu ảnh hưởng của mẹ, cũng có lẽ vì từ nhỏ đứng bên cạnh anh trai hoàn mỹ luôn bị xem nhẹ, khiến hắn say mê ánh đèn sân khấu và sự chú mục của công chúng.
Nhưng nói thế nào thì nói, Quý Thung đạt được thành tích như ngày hôm nay, cơ bản đều là tự thân cố gắng. Tuy lúc bắt đầu bước vào showbiz, ít nhiều cũng nhờ cái danh con trai của ảnh hậu, lấy thân phận nhị thiếu gia nhà họ Trì tham quan sau đó dấn thân vào giới giải trí. Nhưng những nghệ sĩ mới nhận đãi ngộ như thế nào, hắn cũng được đãi ngộ như thế ấy, muốn diễn vai gì cũng phải dựa vào bản lĩnh mà giành giật. Hắn lại luôn từ chối Lâm Mỹ Trân móc nối, ngốc nghếch muốn dựa vào thực lực để chứng tỏ bản thân với người trong nhà.
Hắn vất vả lắm mới nhận được vai diễn trong dự án lớn này, hơn ba năm đóng phim thần tượng, cuối cùng cũng tìm được điểm đột phá. Mắt thấy sự nghiệp có thể tiến thêm một bước, đáng tiếc vui quá hóa buồn, đi ăn mừng cùng bạn bè tí thôi cũng có thể xảy ra chuyện, còn bị papazazi chụp lén, bị báo lá cải xào nấu cho một loạt bài. Bên kia thì đơn vị sản xuất nói chuyện của hắn ảnh hưởng không tốt đến bộ phim nên phải thu hồi vai diễn. Bên này thì ông nội chẳng bao giờ xem báo giải trí hôm nay lại đọc được tin tức trên báo, mắng hắn té tát.
Đúng rồi, ông nội chẳng bao giờ xem báo giải trí, vì sao hôm nay lại đọc được tin tức về hắn? Là ai đã để tờ báo này ở phòng khách?
Quý Thung tức đến nghiến răng.
_______
1. Bánh gạo hấp:
2. Cây hoa phù dung: