Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 14: Chương 14




61.

Mạnh An Nho:

– Kính chào quý khách!

Nam tinh anh đồ Tây giày da:

– Xin chào, lần trước tôi có mua một dây dắt mèo ở chỗ anh nhưng mèo không chịu đeo, cũng không dắt được nó đi, sau đó tôi hỏi ý kiến của chuyên gia về thú nuôi thì anh ấy nói rằng không có cái gì là dây dắt đặc chế cho mèo cả, anh ấy nói anh lừa đảo.

Mạnh An Nho giận tím mặt:

– Thưa ngài, đây quả thực… Đây quả thực…

Hai tay anh vỗ trên quầy, trợn to mắt vô tội rướn về phía nam tinh anh đẹp trai:

– Làm sao tôi có thể lừa đảo chứ? Chuyên gia ở đâu nói bậy!

Nam tinh anh cứng cổ nghiêng ra sau:

– Vậy tại sao mèo không chịu đeo, tôi cố gắng đeo lên thì nó sống chết thế nào cũng không chịu ra ngoài?

Leng keng.

Tiếng chuông gió reo lên, nam thần đẩy cửa đi vào.

Nam thần:

– Xin chào, dây dắt tôi mua ở chỗ anh lần trước hiệu quả rất tốt, tôi nhớ anh có nói trong tiệm có chip định vị dùng cho động vật?

Mạnh An Nho hãnh diện:

– Ngài có nghe thấy không?! Dây dắt mèo nhà tôi hoàn toàn không có vấn đề!

Nam tinh anh:

– Nhưng mà…

Mạnh An Nho:

– Không nhưng gì cả! Mèo nhà anh ấy còn to hơn mèo nhà anh, hơn nữa còn là, là cái gì ấy nhỉ?

Nam thần:

– Mèo hổ.

Mạnh An Nho:

– À đúng, anh nghe qua loại mèo này chưa, loại này có thể nói là máy bay chiến đấu trong các loại mèo đấy, nó còn chịu mang mà mèo nhà anh lại không chịu, tôi kiến nghị với anh rằng anh nên về nhà xem thử trên cổ mèo nhà anh có thứ gì kì quái không thì tốt hơn.

Nam tinh anh chán nản:

– Anh…

Mạnh An Nho tươi cười hướng về phía nam thần:

– Nam thần, anh nói là chip đúng không? Chỗ tôi quả thật là có, còn có hiệu quả tốt hơn so với TPS của viện thú ý nữa. Chip thường có thể định vị trong một khu vực đất rộng lớn, ra khỏi rừng thì chưa chắc đã tìm thấy được, chip của tôi thì là vệ tinh toàn cầu đấy, kể cả có rơi vàorãnh Marianacũng tìm được.

Nam tinh anh:

– Rơi vào rãnh Mariana thì không có khả năng tìm được.

Mạnh An Nho:

– Sao ngài biết rơi vào rãnh Mariana thì không tìm được? Ngài rơi vào rồi à?

Nam tinh anh đỏ mặt:

– Tôi… Tôi không rơi vào thế nhưng tín hiệu không có khả năng truyền xa như vậy được.

Mạnh An Nho:

– Đây là một ý tưởng quảng cáo anh hiểu không? Chẳng lẽ anh ăn bánh quy mà còn hi vọng mở gói sẽ có một đàn Golden chạy ra à?

Nam tinh anh:

– …

Nam thần:

– Không cần xa như rãnh Mariana, đến Hoài Cảng là được rồi.

Mạnh An Nho trừng mắt lườm nam tinh anh, lỗ mũi thở phì phì rồi chuyển hướng sang nam thần:

– Yên tâm, tôi lấy danh dự của ông nội mình thề, tuyệt đối không có vấn đề gì!

62.

Nam thần:

– Đi thôi, tao dẫn mày tới một chỗ rất tốt.

Tiểu Lam:

– Grào!!!

Không cần dây à?

Nam thần cúi đầu mỉm cười:

– Hôm nay không cần.

Tiểu Lam ngẩn người rồi hưng phấn nhảy dựng lên, bám trên người nam thần:

– Grào grào grào!

Tôi thích anh thế này!

Ngoài cửa có một chiếc Hummer màu vàng rất phong cách đang đỗ.

Nam phụ:

– Thế nào? Xe này không sản xuất nữa đâu, đẹp chứ?

Nam thần gật đầu:

– Rất đẹp.

Vừa dứt lời, mèo hoa đã nhảy lên mũi xe.

Nam phụ thấy mèo hoa nhắm ngay vào kính chắn gió, hai chân trước thì khoát lên nóc xe, đuôi dựng lên:

– Nó đang làm gì thế? Tư thế mê người như vậy, soi gương nhìn trứng hồng của nó hả? Đừng nói nhá, người đẹp nhà cậu vóc người gợi cảm lắm… Trời ạ, mày đang làm gì thế?!

Trứng hồng kia rung lên mấy cái, nước tiểu từ chim nhỏ bắn vào kính chắn gió.

Nam phụ tan vỡ, ôm đầu:

– Đây không phải xe của tao!!!

Tiểu Lam đi tiểu xong, kiêu ngạo nhảy lên trần xe ngồi, cúi cổ xuống, nheo mắt:

– Grào

Anh thích thì tôi tặng cho anh đây

Nam thần nhìn Hummer đang nhỏ nước tong tỏng:

– …

Nam phụ:

– Đầu mày không bình thường hả? Mày tưởng nước tiểu của mày là dầu mỏ chắc?

Năm phút sau.

Nam thần hỗ trợ lau cái xe đầy nước tiểu:

– Xin lỗi.

Nam phụ:

– Không có gì, tôi là người, không chấp với con mèo phóng uế!

Nam phụ vẫn sợ hãi liếc nhìn con mèo đang lười biếng phơi nắng trên nóc xe:

– Nhưng mà cậu đối xử tốt với người đẹp nhà cậu quá, còn dẫn nó đến công viên sinh thái nữa hả?

Nam thần lau cửa kính xe, đẩy cái đuôi dài đang phe phẩy trước mặt ra:

– Ừ, cảm ơn nhiều vì cậu đã lái xe, nó không lên được tàu điện ngầm và taxi, tôi cũng không có cách nào để dùng ô tô chở nó đi cả.

Nam phụ:

– Chẳng phải nó chơi ở gần nhà cậu cũng rất khoái trá đấy à? Sao cậu không mang Tiểu Hạ cùng đi?

Nam thần lau nắp xe, đẩy cái đuôi phe phẩy trước mũi ra:

– Không cần mang Tiểu Hạ theo.

Nam phụ:

– Nó còn dùng đuôi lắc lư trước mặt cậu nữa thì chúng ta chặt đuôi nó đi!

Nam thần:

– … Không sao, cứ để nó vẫy.

Công viên sinh thái Sương Thạch.

Nam phụ vừa lái xe vừa hỏi:

– Muốn đi đâu?

Nam thần:

– Đến nơi ít người, càng hẻo lánh càng tốt.

Nam thần xuống xe, mở cửa sau:

– Đi nào, chẳng phải là mày muốn lăn trên cỏ lắm sao?

Tiểu Lam hưng phấn xông xuống xe:

– Grào!

Rồi nó dừng lại, quay đầu nhìn nam thần.

Nam thần:

– Tao không đi đâu, cả ngày hôm nay sẽ ở cùng mày, mày chơi xong thì chúng ta lại về.

Tiểu Lam:

– Grào grào

Sớm biết anh yêu tôi như vậy thì tôi đã đối xử tốt với anh một chút rồi!

Mặt trời lặn, một người một báo ngồi xuống dưới tàng câyhồng sam.

Nam thần nhìn thật kĩ mèo hoa chơi đến mệt lử đang nằm bên cạnh:

– Tiểu Lam, ngày mai tao sẽ dẫn mày đi làm một phẫu thuật nhỏ, một thủ thuật nhỏ vô cùng, không phải phẫu thuật cắt trứng đâu, không khác gì tiêm một mũi cả, có thể sẽ nhức một chút. Tao biết mày không thích tiêm, không thích đau nhức nhưng thủ thuật này rất quan trọng với tao, mày cố gắng nhẫn nhịn một chút, được không?

Tiểu Lam xoay người, nằm ngửa trên cỏ, nghiêng đầu nhìn nam thần rồi híp mắt ngáp một cái:

– Gr… ào…

Tôi có thể nhịn cả đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.