Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 23: Chương 23




115.

Kỷ Kỷ Somali lông dài vuốt râu:

– Phương án hai, dùng ảnh trước và sau khi biến thân của ngài làm thành hình nền máy tính và điện thoại của nam thần, từ từ anh ấy sẽ nhận ra hai người giống nhau như đúc!

Mèo già:

– Hừ, chỉ cần không quá ngu ngốc…

Tiểu Lam gật đầu:

– Được, cứ làm thế đi.

Sáng sớm, sau khi nam thần lên xe ô tô rời đi, Tiểu Lam liền mang theo một đám mèo đột nhập vào thư phòng. Một con mèo cắm điện, một con mở laptop, một con nhấn nút khởi động máy.

Kỷ Kỷ Somali lông dài nghênh ngang nhảy lên bàn làm việc, cạch cạch gõ phím:

– Đã xong.

Rồi nó xoay người, ưu nhã cúi chào:

– Ngài báo hoa, tôi không chỉ dùng bức ảnh đẹp nhất của ngài cài làm màn hình máy tính mà còn dùng nó để cài màn hình bảo vệ

Mèo canh gác:

– Không ổn! Nam thần về rồi!

Đám mèo lập tức giải tán, con thì nhảy lên nóc giá sách, con thì nhảy vào sọt rác, có con nhảy lên cửa sổ, đâm đầu vào cửa kính sáng loáng rồi ngất đi.

Tiểu Lam nhanh chóng mở ngăn tủ bên dưới giá sách ra, đang định chui vào thì phát hiện rằng thể tích bây giờ của mình là không thể vào nổi.

Kỷ Kỷ và mèo già trốn dưới bàn làm việc vội vàng tới mức hô to:

– Ngài báo hoa! Bên này!

Tiểu Lam nhanh chóng quay đầu, chui xuống gầm bàn, ngay khi nam thần bước vào cửa thì cậu đã kịp túm lấy con mèo Tiểu Hoàng bị ngất theo.

Nam thần vào thư phòng, Tiểu Hạ cũng đi theo.

Mèo già vuốt râu, từ dưới bàn làm việc nhìn căn phòng nơi nơi là mèo và nam thần vẫn chẳng hề có cảm giác gì:

– Loài người quả là sinh vật ngu xuẩn, điều này thực sự quá tốt…

Nam thần ngồi xuống trước bàn, Tiểu Hạ quen thuộc nhảy lên đùi anh, vừa nằm xuống nó đã đứng ngồi không yên. Nó quay đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Tiểu Lam, mèo đen “meo meo” hai tiếng rất tội nghiệp rồi nhảy từ trên đùi nam thần xuống.

Tiểu Lam nhìn nam thần mặc quần dài màu đen sạch sẽ, không tự chủ được mà sát mặt lại gần.

Mèo già:

– Hừ, ngài báo hoa, như thế này là quá mê trai rồi.

Tiểu Lam khổ sở rụt về, mặt chôn giữa hai đầu gối.

Kỷ Kỷ:

– Ngài báo hoa, ngài không thoải mái sao? À, cái bàn làm việc này cũng quá nho so với ngài.

Nội tâm Tiểu Lam cũng thống khổ: Đùi anh ấy đối với mình cũng quá nhỏ.

116.

Công viên San Hô.

Tiểu Lam uể oải bước trên đường mòn, đằng sau là một hàng mèo:

– Anh ấy luôn hỏi tên tao là gì, ở đâu, tao lười trả lời, anh ấy sẽ lén hỏi những người khác xem tao tên gì, ở đâu.

Cậu ôm cánh tay, nhíu mày:

– Tuy không muốn nói nhưng thực sự nhiều khi anh ấy ngốc tới mức không thể tha thứ được.

Kỷ Kỷ Somali lông dài:

– Ngài báo hoa, tôi nghĩ ngài nên có tên và thân phận loài người, như vậy sẽ giúp ngài và nam thần gần gũi hơn, cũng dễ dàng tăng độ tín nhiệm, ngài thấy sao?

Tiểu Lam liếc mắt xuống:

– Ta là Tiểu Lam.

Kỷ Kỷ:

– Hức, cái này không giống tên loài người lắm. Ví như ngài có thể lấy họ Lam… Tên là…

Tiểu Lam chớp mắt:

– Grừ?

Kỷ Kỷ:

– Đúng! Dùng hai chữ mấu chốt này, có khi một ngày nào đó nam thần sẽ nhớ ra mình từng nuôi một con mèo biết grừ, hơn nữa cái này cũng giống tên loài người đấy. Nói chung mục đích bây giờ là để nam thần đồng ý cho ngài ở lại.

Tiểu Lam cười xem thường:

– Sao nam thần có thể không đồng ý cho ta ở lại?

Kỷ Kỷ:

– Nhưng ngài chưa được anh ấy chính thức đồng ý, như thế lúc nào nam thần cũng có thể đuổi ngài ra ngoài bởi vì hành vi này của ngài là trái với luật pháp loài người, sẽ bị bắt đi tù đấy.

Tiểu Lam giận dữ:

– Cái gì?! Rõ ràng là tao có chỗ ở, là anh ấy cho tao đồ ăn rồi ôm tao về.

Kỷ Kỷ:

– Nhưng bây giờ ngài là người, anh ấy còn chưa nhớ ra ngài.

Tiểu Lam bất đắc dĩ, giật áo ra nhìn vào trong:

– Vừa không có lông vừa không có gai phiền toái quá, thật muốn biến về làm báo hoa.

117.

Chạng vạng, nam thần lái xe về, nghe thấy Tiểu Lam gọi mình ở sau lưng.

Thanh niên từ trên cây nhảy xuống:

– Chẳng phải anh vẫn luôn hỏi tên tôi là gì sao?

Nam thần xoắn xuýt trong lòng, cuối cùng cũng chịu nói sao?

– Ừ, cậu tên gì?

Tiểu Lam:

– Lam grừ.

Nam thần cố gắng phân biệt:

– Lam Ngạo Văn?

Tiểu Lam thở dài:

– Tùy. Được rồi, Lam Ngạo Văn, tên tôi.

Nam thần:

– Được, tôi biết rồi.

Tiểu Lam:

– Tôi có thể ở nhà anh không?

Nam thần:

– …

Lam Ngạo Văn hài lòng:

– Kiss your ass

Sau đó chìa ra một cái túi:

– Tôi có mang quà cho anh.

Nam thần nhận lấy túi, mở ra, bên trong đầy chim sẻ, cá vàng, cóc chết, chim sẻ còn vặt lông rồi.

Lam Ngạo Văn tiến tới, liếc nhìn biểu tình của nam thần:

– Thích không?

Nam thần đóng túi lại:

– … Ừ.

Thanh niên gật đầu.

118. Nhật kí của nam thần.

Cậu ấy nói tên cậu ấy là Lam Ngạo Văn, không nói chỗ ở, có thể là không có nhà để về. Biết dùng chim sẻ, cá vàng và cóc chết làm lễ vật thì chắc là đầu óc có chút vấn đề, thế nhưng làm mình nhớ tới Tiểu Lam, mà trùng hợp cậu ấy cũng họ Lam.

Tạm thời để cậu ấy ở lại vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.