Ngày Bình Thường Của Nam Thần Và Mèo

Chương 31: Chương 31




142.

Lúc nam thần trở về thì Lam Ngạo Văn đang tắm.

Nam thần đi tới ngoài phòng tắm, do dự:

– Lam Ngạo Văn…

Sau ván cửa truyền tới âm thanh hờn dỗi của Lam Ngạo Văn:

– Ừ?

Nam thần:

– … Cậu làm người mẫu à?

Sau cửa không người lên tiếng.

Nam thần:

– Xin lỗi, tôi biết mình không nên can thiệp vào chuyện riêng của cậu, nhưng mà..

Sau cánh cửa chỉ còn lại tiếng nước tiếp tục chảy.

Nam thần:

– Bỗng nhiên thấy cậu trên tạp chí, có chút kinh ngạc…

Tiếng nước phía sau cánh cửa càng to hơn.

Nam thần cúi đầu, trầm ngâm trong giây lát:

– Bởi vì mọi chuyện của cậu cho tới nay hình như tôi đều biết, nhưng chợt lại có một chuyện mà tôi chẳng biết gì cả, điều ấy khiến tôi chẳng biết làm thế nào.

Tiếng nước tí tách tí tách như một cơn mưa mùa hạ.

Nam thần ngẩng đầu:

– Lần sau cậu có dự định gì thì nói trước với tôi một tiếng, được không?

Sau cửa vẫn không có thanh âm gì, nam thần bỗng nhận ra tuy tiếng nước rất lớn nhưng lại hệt như một cơn mưa, không hề có hơi ấm tỏa ra, anh nhíu mày:

– Lam Ngạo Văn?

Tiếng nước ngừng. Lát sau, cửa kêu “két” một tiếng rồi mở ra.

Lam Ngạo Văn trần truồng, cả người ướt sũng đứng sau cửa:

– Tôi cố gắng rồi nhưng không thể làm nó xuống được.

Nam thần:

–???

Trên mi Lam Ngạo Văn vương một hạt nước, giọng nói xót xa:

– Có thể *** với tôi không?

Nam thần:

–!!!

Lam Ngạo Văn:

– Tôi cũng có thể tìm người khác, nhưng mà tôi không muốn *** cùng người khác, tôi chỉ muốn cùng anh.

Nam thần:

– …

143.

Chỗ này rút gọn mười nghìn chữ mô tả động tác nghìn lần như một và các từ tượng thanh không có ý nghĩa.

144.

Ban đêm, trong khu San Hô, có vô số tiếng mèo cái kêu gào thảm thiết.

Mèo cái A:

– Aaa! Cuối cùng ngài báo hoa đã *** rồi! Vì sao không phải là mình chứ?

Mèo cái B:

– Chim mang theo gai của ngài báo hoa! Thân thể ngài báo hoa là đẹp nhất mà! Huhuhu, không thể yêu nữa!

Mèo cái C:

– Tại sao phải *** cả một buổi tối???! Tại sao phải kịch liệt như vậy???

Mèo già vuốt râu:

– A, lúc này nên nghe điệu Valse *** đi

Kỷ Kỷ khiếp sợ:

– Điệu Valse *** là cái gì? Cả đời tôi chưa hề nghe qua cái điệu Valse đó!

Hai con mèo chân chó (giống này không có đâu) tìm được một chiếc di động cũ, câu trộm wifi nhà nào đó, mèo già ưu nhã chọn một khúc nhạc.

Bản“Waltz of the flowers”vang lên.

Kỷ Kỷ:

– Ôi tiếng dương cầm này khiến tôi xuân tâm nhộn nhạo Đáng tiếc…

Nó bi thương nhìn xuống cặp trứng đã không còn tung tích của mình.

Mèo già:

– Không sao, chúng ta khiêu vũ đi

Kỷ Kỷ cảm động, lấy móng gạt nước mắt:

– Cam tâm tình nguyện hướng tới

Những điệu Valse rực rỡ xoay tròn trong bóng tối. Đêm nay, ở khu San Hô, không có mèo nào ngủ.

145.

Sáng hôm sau.

Lam Ngạo Văn duỗi người, đẩy cửa sổ ra:

–?!

Mèo Somali lông dài, mèo Xiêm, hai con mèo chân chó (không có giống này đâu) đều ôm hoa ngồi ở bệ cửa sổ.

Lam Ngạo Văn:

– Vành mắt mấy đứa là sao?

Kỷ Kỹ ưu nhã khom lưng tặng hoa:

– Ngài báo hoa cao quý, chúc mừng ngài cuối cùng đã ăn được nam thần.

Lam Ngạo Văn:

– Sao mi biết?

Kỷ Kỷ loạng choạng, đôi mắt thâm đen cực kì vui mừng:

– Ngoài phạm vi hai kilomet cũng ngửi thấy mùi động dục của ngài nè Tất cả mèo cái ở khu San Hô đều phát tình đấy, cảnh tượng rất hoành tráng!

Lam Ngạo Văn:

– …

146.

Bệnh viện.

Bác sĩ Tư Đồ:

– Trời ạ! Lần này sao lại nghiêm trọng vậy?

Vén sơmi của nam thần lên:

– Bên trong còn không?

Nam thần nhìn bệnh nhân nữ xung quanh, yên lặng kéo áo xuống:

– Toàn thân đều có cả, cần uống thuốc không ạ?

Bác sĩ Tư Đồ:

– Nghiêm trọng thế này uống thuốc sao mà hết được? Cậu phải điều trị bằng truyền dịch! Trước tiên truyền ba ngày đi! Mèo nhà cậu có chuyện gì? Liếm toàn thân cậu luôn?

Nam thần:

– Là một con mèo rất lớn.

Bác sĩ Tư Đồ:

– Ôi, sao lại không cẩn thận vậy chứ, mèo to thì càng phải chú ý vệ sinh hơn mèo thường. Mèo nhà cậu là đực hả?

Nam thần:

– … Đúng vậy.

Bác sĩ Tư Đồ:

– Bảo sao! Mèo đực động dục rất đáng sợ, mà mèo nhà cậu còn to nữa, phải cận thận đấy thanh niên ạ!

Nam thần:

– …

Mèo đực to đang *** nằm trên giường phủ đầy hoa tươi:

– Hắt xì!

Một cánh hoa hồng bị thổi bay lên rồi lại rơi xuống, vương trên mái tóc xoăn của Lam Ngạo Văn.

Lam Ngạo Văn ngửa đầu nhìn trần nhà, nội tâm xoắn xuýt: Lúc nào thì về? Còn muốn *** nữa đây…

Rồi cậu trở mình chuẩn bị ngủ nhưng đột nhiên lại bật dậy, khổ não nhìn bên dưới, thôi thì đành nằm ngửa lên đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.