Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Giáo Thảo

Chương 11: Chương 11




Hai bên bàn học trong khán phòng trực tiếp dựa cửa sổ, Cố Phương Yến ngồi bên cửa sổ, dựa lưng vào ghế, tay trái cầm ở gáy một quyển sách, đặt nghiêng trên bàn, tay phải chuyển bút viết, viết câu được câu không.

Còn chưa tới giờ vào học, đại đa số người trong phòng đều đang nói chuyện trên trời dưới đất hoặc đang chơi đùa, nhưng tất cả đều có ý thức, không ai quấy rầy Cố Phương Yến cả. Cho nên khu vực nhỏ ở quanh chỗ ngồi của Cố Phương Yến trở thành nơi yên tĩnh nhất trong lớp học.

Không ai thích người khác ầm ĩ bên cạnh mình, Tạ Phỉ nhìn chằm chằm cái vị trí không người bên cạnh Cố Phương Yến kia vài giây, hạ một quyết định, ôm sách dịch qua.

Quả nhiên, người trong phòng học thấy hành động này của cậu lại bắt đầu đàm luận sang một chủ đề mới.

Tạ Phỉ nhìn thẳng, lập tức đi đến bên cạnh Cố Phương Yến, gọi hắn một tiếng, hỏi: “Tớ có thể ngồi ở đây được không?”

“Tùy cậu.” Cố Phương Yến hơi cụp mắt.

“Cảm ơn.” Tạ Phỉ đặt sách cẩn thận rồi ngồi xuống, phía trước bọn họ là Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh, là người quen, vì thế cậu hỏi: “Các cậu tới đây khi nào vậy?”

Chỗ ngồi đằng sau bình thường không dễ chiếm, Tạ Phỉ nghĩ muốn tìm hiểu thời gian, tuần sau có thể học theo một chút, tránh đỡ phải xấu hổ lần thứ hai.

Ai ngờ Hạ Lộ lại trả lời:

“Vị trí này ấy hả, đã ước định thành vị trí cố định bình thường của Anh Cố, trừ bỏ cậu ấy không có ai dám ngồi, cũng không ai dám ngồi xuống bên cạnh.”

Tiếp theo người này lại nói: “Dù sao cậu cũng không có bạn cùng nhóm, về sau đều ngồi chỗ này cũng được.”

“......” Tạ Phỉ nghiêm trang cự tuyệt, “Không được, như vậy sẽ tổn hại đến sự trong sạch của anh Cố nhà tụi mình.”

Động tác viết của Cố Phương Yến đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn Tạ Phỉ.

“Khụ, ý tớ là sẽ quấy rầy đến sự thanh tịnh của anh Cố.” Tạ Phỉ lập tức sửa miệng.

Chuông vào học vang lên, giáo viên giám sát đầu tiên tới kiểm tra phòng học là giáo viên của khối 12. Đôi mắt vị giáo viên này cực bình tĩnh, đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt ông đảo qua một cái, tất cả mọi người đều an tĩnh lại.

Nhưng an tĩnh chỉ duy trì trong nháy mắt, đây là tiết học nhóm, mục đích ở chỗ chia thành nhóm nhỏ học tập, giúp đỡ nhau cùng tiến bộ. Đại đa số người đều lấy đề thi ra rồi cùng 'cộng sự' bên cạnh tiến hành thảo luận. Giọng của mỗi người đều ép xuống rất thấp, tính ra âm thanh toàn bộ phòng học nói chuyện với nhau, vẫn ở trong phạm vi có thể thừa nhận.

Đại khái hai người Tạ Phỉ và Cố Phương Yến bảo trì cái miệng tuyệt đối an tĩnh. Bọn họ một người xem đề thi học sinh giỏi, một người xem lại bài kiểm tra hàng tuần của tuần này. Lớp của Tạ Phỉ còn chưa được giáo viên giải bài thi toán học, cậu nhìn một lượt những câu làm sai, mở vở nháp ra, bắt đầu làm lại.

Lần này cậu thi toán được 138 điểm (tối đa là 150đ), trong đó đề lựa chọn đáp án bởi vì sơ ý nên chọn sai, hai lỗi khác làm mất điểm là ở câu điền vào chỗ trống và câu ứng dụng cuối cùng.

Kiểm tra vào tuần khai giảng ở Nhất Trung vốn chỉ để đả kích đám học sinh đang còn tâm tình chơi đùa sau một kỳ nghỉ, để cho bọn họ nhanh chóng nhận ra sai lầm của mình và hồi tâm trở về chuyên tâm học hành. Thế nên đề thi được ra rất khó.

Câu điền vào chỗ trống Tạ Phỉ giải được, nhưng câu hỏi lớn cuối cùng, cậu mày mò nửa giờ, thay đổi rất nhiều cách để giải đề, thậm chí ghép các cách lại với nhau, cũng không tìm ra đáp án. Trong lòng không hỏi có chút cảm giác tang thương, loáng thoáng đầu óc còn có chút choáng váng.

Cậu nhớ tới bảng thành tích toán học trên bảng thông báo, cái tên Cố Phương Yến bên kia được 150 điểm xinh đẹp, nghiêng đầu sang nhìn người ta một cái. Cố Phương Yến đang nghiêm túc giải đề thi học sinh giỏi, tốc độ hạ bút như bay, chữ cũng xinh đẹp nốt.

Tạ Phỉ quay đầu về, cùng cuối lại trừng mắt nhìn câu đề cuối cùng kia vài phút, đổi sang đặt mấy quyển sách bài tập vật lý lên.

Không lâu sau đó thì hết tiết, Tạ Phỉ bỏ bút xuống, chậm rì rì úp đầu lên trên mặt bàn.

“Mệt mỏi sao? Ăn viên kẹo bạc hà nâng cao tinh thần này.” Hạ Lộ xoay qua đưa cho Tạ Phỉ cùng Cố Phương Yến mấy viên kẹo.

Tạ Phỉ không khách khí, lập tức cầm lấy hai viên, mở ra ném vào trong miệng, nhưng hai viên kẹo bạc hà siêu mát lạnh này không đưa đến chút hiệu quả nào, đầu óc vẫn ong ong như cũ.

Cố Phương Yến trực tiếp đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, mãi cho đến khi tiếng chuông vào học tiết thứ hai vang lên mới trở về. Tạ Phỉ còn đang đấu tranh với suy nghĩ có nên ngủ một giấc hay không, căn bản không chú ý tới điểm này.

Trong chốc lát, trước mặt cậu nhiều ra một tờ bài thi.

“Cái quỷ gì đây?” Tạ Phỉ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt theo hướng bài thi “trượt” lại đây, rơi xuống khuôn mặt Cố Phương Yến.

Vẻ mặt của người này trước sau như một khiến người cảm thấy lạnh lẽo.

Tạ Phỉ nhìn lại tờ giấy kia, phát hiện đó là bài thi kiểm tra tuần, chuyển mắt nhìn ở trên cùng vừa lúc là câu hỏi lớn cuối cùng kia. Tạ Phỉ đối diện những con chữ đẹp đẽ của Cố Phương Yến, mỗi bước giải đều viết kỹ càng tỉ mỉ, từ đầu tới cuối không hề phạm phải bất cứ sai lầm nào.

“Cảm ơn Cố ca.” Tạ Phỉ vừa cười vừa nói, rút ra bài thi của mình từ phía dưới sách bài tập, giơ tay thả tim cho Cố Phương Yến, “Hôm nay lại càng thích anh Cố thêm một chút.” (

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.