Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Giáo Thảo

Chương 20: Chương 20




# 20

Tác giả: Tụ Thanh Hiểu Bạch

Edit: Tira

...

Tạ Phỉ về đến nhà, gần 11 giờ, nghênh đón cậu chính là một khoảng không đen nhánh bao trùm, nhưng cũng không an tĩnh, trong một gian phòng ngủ có tiếng TV truyền ra. Cậu ấn bật sáng đèn ngoài hiên, đổi giày, lại tắt đèn đi, trở về phòng ngủ của mình.Buổi tối ăn lẩu, đến bây giờ mùi vị trên người cũng còn chưa bay hết, trong lòng Tạ Phỉ hiện lên duy nhất hai chữ 'tắm rửa'.

Cậu cầm áo ngủ xoay người tới phòng tắm, lúc đi ngang qua khung cửa sổ bước chân đột nhiên dừng lại.Dưới khung cửa sổ để hỗn loạn rất nhiều đồ vật, nào là máy chơi game, truyện tranh, các loại tạp chí.

Dễ thấy nhất chính là hộp đàn, một hộp đàn có mật mã khoá lại, cái loại khóa hai lớp vừa cần dấu vân tay vừa cần mật mã này, ngoại trừ Tạ Phỉ không ai có thể mở ra. Nhưng hiện tại, hộp đàn tựa hồ như đã từng bị người động vào.

Tạ Phỉ nhìn chằm chằm dấu vết kia vài giây, vung mạnh cái tay đang cầm áo ngủ, nhìn thoáng qua ngoài cửa phòng.

Hôm sau, theo thói quen thường ngày, buổi sáng 8 giờ Tạ Phỉ rời giường, vặn cửa phòng ngủ, đi ra ngoài.

Tạ Phong Minh không có ở nhà. Trong phòng bếp có tiếng động, chính là người vợ hiện tại của ông ta – Trình Thu đang bận rộn ở trong bếp, con trai út Tạ Tranh của ông ta đang ngồi ở bàn ăn bên cạnh, dùng dao nĩa ăn một khối bánh muffin mới ra lò. Trên sô pha đặt hộp đàn của nó, bên cạnh là mấy bản nhạc phổ đã được sửa sang lại, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị đi học.

Trên bàn cơm còn có một phần dao nĩa chưa bị đụng qua, Tạ Phỉ thong thả ung dung đi qua, đứng bên cạnh Tạ Tranh, cầm lấy dao ăn, dùng ngón giữa xoay một vòng.

Tạ Tranh ngẩng phắt đầu lên.

Lúc này, dao ăn trên tay Tạ Phỉ nhẹ nhàng trượt một cái, rơi xuống. Mũi đao hướng xuống, vừa vặn cọ qua mu bàn tay Tạ Tranh, rơi xuống bàn loảng xoảng một tiếng.

Tạ Tranh sợ tới mức đẩy đĩa đồ ăn ra, vội vàng đứng dậy lui về phía sau.

Đông!

Ghế dựa đổ ngã trên mặt đất, phát ra tiếng động phá lệ vang vọng trong buổi sớm mai còn đang yên tĩnh.

Trình Thu trong phòng bếp lập tức nhìn ra bên ngoài, sắc mặt đại biến, bước nhanh tới kéo Tạ Tranh ra, hướng về phía Tạ Phỉ quát: “Mày đang làm gì thế!”

“Tôi làm cái gì?” bên môi Tạ Phỉ mang theo nụ cười như có như không, đứng dựa vào bàn ăn, vẻ mặt nhàn nhạt.

Tạ Tranh co rúm lại ở phía sau Trình Thu, người phụ nữ kia cúi đầu nhìn vào mắt con trai, cả giận nói: “Tạ Phỉ, mày đừng quá đáng quá mức!”

“Bà Trình, tôi hy vọng bà tự giải quyết cho tốt.” Ngữ điệu Tạ Phỉ chậm rì rì, cầm lấy dao ăn vừa nãy làm rớt kia, ở xoay thành hình một bông hoa xinh đẹp, “Rốt cuộc thì chứng cứ lưu lại từ những chuyện năm đó bà làm, tôi đã chuẩn bị không dưới mười phần. Vạn nhất có một ngày nào đó tôi không vui vẻ, công khai giúp bà, sẽ hơi khó coi đó.”

“Mày ——”

Trình Thu hít vào một hơi, Tạ Phỉ lại không thèm nhìn bà ta, ánh mắt rơi xuống người Tạ Tranh, nhìn chằm chằm tay nó rồi nói:

“Nếu là một người bình thường, học đàn suốt bảy tám năm, mang một cây đàn trị giá mấy nghìn hoặc một vạn đi thi đều có thể đạt được thứ hạng tốt, nhưng mày cầm cây đàn tới mấy vạn, lại không làm được.”

“Cho nên, mày cần phải luyện tập nhiều thêm nữa mới đúng.”

Thanh âm của cậu càng ngày càng nhẹ, nói xong ném con dao ăn lên trên bàn, dưới tiếng vang loảng xoảng kia xoay người đi về phía phòng ngủ.

Trên đường, Tạ Phỉ nghe thấy Tạ Tranh mang theo tiếng khóc nức nở hô to: “Anh ơi, em sai rồi!”

Bước chân đình chỉ, cậu quay đầu lại, trước tiên là nhướng mày, toát ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, tiếp theo cười cười nhìn Tạ Tranh: “Ai là anh trai mày?”

Thứ hai là một ngày trời nắng, bầu trời xanh và trong, mặt trời treo ở phía trên cao, giống như là một quả trứng khổng lồ. Nhiệt độ như thế này, đặt quả trứng to đấy lên măt đất, chỉ sợ qua không bao lâu là có thể làm nóng.

Tạ Phỉ không muốn đi ra ngoài chịu tội, trốn buổi thể dục giữa giờ, ngồi ở phía sau phòng học chôn đầu vào gối ôm gối ngủ một giấc.

Không bao lâu sau, điện thoại trên bàn học bắt đầu rung. Tạ Phỉ hết sức ghét bỏ, đặt tay lên bàn sờ soạng một lúc, tìm được điện thoại trực tiếp ấn tắt âm.

Ngủ đến mãi khi buổi thể dục giữa giờ kết thúc, mọi người lục đục trở lại phòng học, bàn học Tạ Phỉ bị người gõ hai cái.

Cậu cố sức rút đầu mình từ gối ôm xoã tung mềm mại lên, mắt nửa mở nửa khép, hỏi người đứng ở trước mặt:

“Chuyện gì?”

Khương Thụ: “Quả nhiên cậu chưa xem tin nhắn WeChat.”

“Tớ chưa xem.” Tạ Phỉ “A” một tiếng, “Làm sao vậy?”

“Giáo bá muốn hẹn lớp chúng ta buổi trưa chơi bóng.” Khương Thụ trả lời.

Tạ Phỉ lấy điện thoại ra.

Trong nhóm WeChat, phần mở màn của Khương Thụ không khác một chữ với lời vừa nãy nói với Tạ Phỉ, nhưng ngay sau đó đã bị phản bác: “Buổi trưa? Cơm nước xong liền chơi bóng sao, có còn cần dạ dày nữa không vậy?”

“Là trước khi dùng cơm.” Khương Thụ nói.

Tiếp theo xuất hiện một cái sticker trợn trắng mắt: “Chọn thời điểm chúng ta đói đến da bụng dán da lưng... “

Khương Thụ: “Cậu ta nói đánh xong sẽ mờ cơm.”

Sau đó trên màn hình spam liên tiếp chữ “Chậc“.

Tạ Phỉ cũng “Chậc“.

Đợi đám người này “Chậc” xong, Khương Thụ hỏi bọn họ có đồng ý chơi bóng hay không, bọn họ sôi nổi nói “chơi”, duy độc mỗi Tạ Phỉ không thò đầu lên. Có người tag cậu, nhưng cậu bận ngủ, căn bản không phát hiện.

Tạ Phỉ bò hết lịch sử trò chuyện, ngẩng đầu hỏi Khương Thụ: “Hiện tại tớ cự tuyệt còn kịp không?”

Lâm Húc Quân vừa hẹn chơi bóng lại còn mời ăn cơm, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cậu ta có ý định gì, Tạ Phỉ không quá muốn cùng người đó tạo thành quan hệ.

“Nhưng mà tớ đã đáp ứng rồi.” Khương Thụ nghiêm trang, “Cách ngày thi đấu không còn mấy ngày, cùng bọn họ đánh một trận vẫn có chỗ lợi.”

“Thôi được.” Tạ Phỉ đem điện thoại ném về, dựa lên lưng ghế, gật gật đầu.

Cách giờ vào học còn mấy phút, Tạ Phỉ rời chỗ ngồi ra khỏi phòng học, đi tới WC trên đầu kia hành lang.

Thời điểm đi qua cửa sau lớp 1, Tạ Phỉ liếc mắt một cái thấy Cố Phương Yến ở chỗ ngồi hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ. Hắn mặc áo sơ mi trắng đồng phục thống nhất toàn trường, trong tay cầm gáy một quyển sách dày, lúc Tạ Phỉ nhìn qua, ngón tay thon dài kia vừa lúc lật qua một tờ.

Người này tự mang bộ lọc ánh sáng, ngay cả ánh nắng xuyên thấu qua khe hở bức màn rơi xuống trên người hắn cũng nhạt hơn so với nơi khác, từ đầu tới cuối, mười phần thanh lãnh.

Tạ Phỉ không tự chủ được: “Chậc.”

Không hổ là khối băng biết đi hình người tự chế, nếu đem Cố Phương Yến dọn đến phòng học của bọn họ, gác hắn ở phía sau, hiệu quả nhất định mạnh hơn nhiều so với cái ông cụ điều hoà kia.

Nam sinh đi WC vĩnh viễn sẽ không bận rộn như nữ sinh, đi một vòng, Tạ Phỉ cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Lần nữa đi ngang qua lớp 1, cậu thấy chỗ ngồi bên trong đều trống trơn.

Có thể là đến tiết thực hành nào đấy. Tâm Tạ Phỉ bảo vậy, không nhanh không chậm bước trở về. Ai ngờ lúc trở lại phòng học, phát hiện lớp học của mình cũng trống không. Còn may có một người đang định đi ra ngoài, cậu vội hỏi, “Sao lại thế này?”

Bạn học kia trả lời: “Thầy giáo Vật lý có việc không ở trường học, tiết này giáo viên chủ nhiệm lớp 1 dạy thay, cho chúng ta tới giảng đường lớn, học chung với lớp 1.”

Tạ Phỉ nói tiếng cảm ơn, cầm sách đi theo.

Giảng đường lớn ở trường bọn họ là phòng học xếp theo hình bậc thang chứ không giống với lớp học bình thường, diện tích cũng không lớn, có khoảng 80 chỗ ngồi, nhiều lắm có thể chứa được hai lớp học.

Tạ Phỉ là người cuối cùng rời khỏi phòng học, tự nhiên cũng là người cuối cùng tới giảng đường lớn, cậu giương mắt đảo một cái, quả nhiên chỉ còn trống mỗi một vị trí.

—— chỗ mà bên cạnh Cố Phương Yến. Đã tới thời gian vào học, lúc này, Tạ Phỉ không có ý nghĩ nào khác, trực tiếp đi qua.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên ngồi cùng hắn.

Phía trước vẫn là Đoạn Nhất Minh và Hạ Lộ, cách một lối đi, chỗ ngồi nghiêng phía trước là Khương Thụ.

Tạ Phỉ mới vừa lấy sách ra xong, mở ra, liền thấy Khương Thụ ném cục giấy nhỏ lại, nhưng cậu ta không khống chế tốt lực đạo, cục giấy kia trực tiếp rơi xuống ngay tầm tay của Cố Phương Yến. Tạ Phỉ sửng sốt một giây, sau khi phản ứng lại mới duỗi tay định cầm lên. Nhưng chậm một bước, Cố Phương Yến đã nhặt lên rồi.

Cố Phương Yến chậm rãi mở mẩu giấy kia ra, quét mắt một cái, đưa lại cho Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ nói thầm trong lòng “Tất nhiên là không phải cho cậu rồi.”, cúi đầu vừa thấy, trên tờ giấy viết:

“Giáo bá nói là ở cửa tây có một nhà hàng hải sản mới khai trương, hỏi cậu có muốn ăn ở đấy không.”

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Cố: A.

Editor: Anh Cố bắt quả tang em tò tí te với thằng khác rồi nhéee

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.