Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Giáo Thảo

Chương 26: Chương 26




# 26

Tác giả: Tụ Thanh Hiểu Bạch

Edit: Tira

...

Ánh đèn sáng rõ, tiếng gào thét chói tai, cả nhà thi đấu ồn ào sôi sục, tiếng hoan hô dồn dập hết đợt này đến đợt khác, vang dội lên cao tưởng như muốn tung cả nóc nhà.Bóng rổ nảy lên rồi lại rơi xuống, Cố Phương Yến giơ tay lau thấm mồ hôi chảy dưới cằm, ánh mắt rũ thấp xuống sau đó xoay người rời đi.Hạ Lộ bay qua, vèo một cái câu lấy bả vai Cố Phương Yến, cười lớn dùng nắm tay đấm nhẹ vào tay hắn: “Anh Cố, cậu vậy mà được lắm đó nha!”

“Cậu ta cũng rất được!”

Cùng lúc đó, ở trên khán đài, Khương Thụ dùng tay túm hai vai Tạ Phỉ lắc lắc điên cuồng.

“Cuối cùng tớ cũng hiểu ra vì sao một đám người các cậu khóc lên khóc xuống đòi kết hôn với Giáo thảo! Thật mẹ nó đẹp trai quá rồi aaaaa!”

Tạ Phỉ dở khóc dở cười: “Cảm giác cậu còn kích động hơn cả lúc mình giành chiến thắng.”

“Trận này điểm số giao động như đường cong của đồ thị hàm số, giây này vừa lên giây tiếp theo đã xuống. Trái tim của tớ cũng nhấp nhô theo nó luôn. Hiện tại rốt cuộc đã thắng rồi thử hỏi làm sao có thể không kích động chứ?” Khương Thụ buông tay, một lát sau lại giơ lên, gắt gao nắm thành nắm đấm.

Trước mắt cậu ta chính là gương mặt Tạ Phỉ, nửa giây sau rốt cuộc cũng nhận ra có điểm không đúng, Khương Thụ ngạc nhiên nói: “Tại sao trông cậu chẳng thèm kích động chút nào vậy?”

“Con người tớ ấy à... lúc mà kích động trông sẽ càng cực kỳ bình tĩnh á.” Tạ Phỉ trả lời đúng lý hợp tình, “Hơn nữa vốn dĩ tớ đã cảm nhận được bọn họ nhất định sẽ thắng.”

Tạ Phỉ tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, đôi mắt đào hoa nhẹ cong thành chiếc lá, con ngươi đen nhánh ánh lên từng vụn sáng nhạt, long lanh thành làn sóng. Nét vui sướng hiện rõ từ trong ra ngoài.

Trên sân bóng rổ cầu thủ hai bên đang chào lẫn nhau theo lễ nghi. Sau đó đi xuống, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút để bắt đầu nghi thức trao giải.

Tạ Phỉ móc di động ra, dựa vào ghế gửi tin WeChat cho Cố chấm câu.

“Tớ bắt đầu gọi món đây.”

“Tớ muốn ăn lẩu.”

Nhưng vừa mới ấn xuống tin gửi đi lại nghĩ tới điều gì đó, vì thế bổ sung: “Có điều chắc là buổi tối các các cậu sẽ tổ chức tiệc mừng đúng không? Vậy thôi khỏi nha.”

Gửi xong câu này, Tạ Phỉ ấn khóa máy, không nghĩ tới còn chưa buông di động xuống Cố Phương Yến đã trả lời.

Anh đại không phải nên lên đài nhận thưởng sao? Như thế nào lại có thời gian rảnh để xem di động?

Tạ Phỉ giương mắt nhìn về phía giữa sân. Phân đoạn trao giải đã tiến hành đến á quân, người đứng chờ ở bục ví trí cao nhất kia là... Hạ Lộ.

Không hổ là Cố Phương Yến, thần tiên căn bản khinh thường tới nhận phần thưởng do người phàm ban tặng.

Tạ Phỉ cúi đầu trở về nhìn màn hình.

WeChat, Cố chấm câu nói: “Ngày mai thứ hai còn phải đi học, bọn họ dời tiệc mừng tới cuối tuần.”

Tạ Phỉ không tiếng động “Ồ“.

Kỳ thật ban đầu Tạ Phỉ chỉ nói chơi chơi thôi, căn bản không trông đợi vào chuyện Cố Phương Yến sẽ đáp ứng. Cậu chạy tới thuần túy là muốn chọc ghẹo em trai “nhỏ” này thôi, để cho Cố Phương Yến không trưng khuôn mặt cá chết kia ra nữa.

Không nghĩ tới Cố Phương Yến còn thành thật như vậy.

Nếu Cố Phương Yến đã hào phóng như vậy, Tạ Phỉ đương nhiên sẽ không khách khí, cậu click mở vào app gõ trả lời: “Vậy ăn lẩu nha.”

Nhưng mà chỉ có hai người đơn độc ăn cơm hình như không thích hợp lắm, rốt cuộc thì sau cái hành động lúc cậu mới vừa chuyển trường tới kia, nếu bị người bắt gặp không chừng lại được lên bài đính trên đầu diễn đàn trường mất. Tạ Phỉ có thể bất chấp tất cả mặc kệ, nhưng lại phải suy nghĩ cho “thanh danh” của Cố Phương Yến nên đành bảo: “Gọi cả đám bọn Hạ Lộ nha?”

Giao diện nói chuyện thể hiện “Đối phương đang nhập...”, một lát sau, Cố Phương Yến trả lời: “Ừ.”

Tạ Phỉ chuẩn bị tắt cửa sổ đ”Vậy ăn cái gì đây?”

“Không cay.” Đối thoại, ngón tay còn chưa kịp lướt qua đã thấy trên màn hình nhảy ra tin thứ hai: “Không ăn lẩu.”

Tiệc ăn mừng mà lại không ăn lẩu? Cái đồ em trai nhỏ nhà cậu sao lại thế này?

Cậu lập tức định phản bác, nhưng giây tiếp theo nghĩ tới vị này là ba ba mời khách, là kim chủ rút hầu bao, nên đành miễn cưỡng sửa miệng:

Tạ Phỉ: “Vậy ăn lẩu uyên ương đi? Cậu dùng nước không cay, bọn tớ ăn bên nước cay.”

Cố chấm câu gửi tới một từ: “Không.”

“......”

Em trai à cậu hơi bị bướng bỉnh đó nha, cậu kỳ thị lẩu đúng không?

“Thịt nướng?”

Tự cậu nêm gia vị, cay hay không cay đều tự cậu quyết, Tạ Phỉ chửi thầm.

Lần này, người bỏ vốn Phương ba ba trả lời lại: “Được“.

Tạ Phỉ lúc này mới vào nhóm, nói cho mọi người tin ông chủ Cố mời mọi người ăn thịt nướng.

Bàn luận một lúc cuối cùng chọn địa điểm là quá cũ nổi tiếng gần trường học. Nghi lễ trao giải vừa mới kết thúc, mọi người hẹn tập chung ở cửa sân bóng rổ rồi cùng nhau đi.

Năm người, cần phải ghép bàn. Lúc ghép một bàn hai người và một bàn bốn người lại, Hạ Lộ đã than thở không biết bao nhiêu lần: “Tớ cũng muốn đi tìm đối tượng, sau này sẽ không lẻ loi ngồi đối diện với ghế trống, hoặc là đối diện tường.”

Nhưng mới vừa nói xong, lại ý thức được không đúng, “Chậc” một tiếng: “Nếu tớ tìm được đối tượng rồi còn thèm cùng các cậu ăn cơm chắc?”

“Náo nhiệt a.” Tạ Phỉ nhận giấy bạc trên tay Cố Phương Yến xếp lên trên bàn, hừ cười nói.

“Có đối tượng ai còn muốn náo nhiệt cùng mấy người.” Hạ Lộ hết sức ghét bỏ.

Đoạn Nhất Minh cho cậu ta một đôi xem thường, đứng dậy đi lấy đồ ăn, nêm gia vị.

Hạ Lộ và Vưu Sâm đi theo phía sau hắn, trên chỗ ngồi chỉ còn lại Tạ Phỉ và Cố Phương Yến, hai người phải có một người ở lại trông đồ, Tạ Phỉ định bảo để cậu trông, Cố Phương Yến đã mở miệng trước một bước: “Cậu đi đi.”

Tạ Phỉ “Ôi chao” đứng dậy, đi một bước rồi lại dừng lại, quay đầu nói với Cố Phương Yến: “Ông chủ Cố, hôm nay cậu đặc biệt đẹp trai ó.”

Sở dĩ quán thịt nướng này có danh tiếng tốt, không chỉ bởi vì đồ ăn phong phú mới mẻ, còn có rất nhiều loại đồ uống, nước cam, nước chanh, sữa đậu nành, trà sữa, cà phê, cùng với rượu mơ tự ủ, hương vị đều không tồi.

Vưu Sâm đã mang thật nhiều trở về, vô cùng quen thuộc mà giới thiệu với Tạ Phỉ: “Rượu mơ này độ cồn không cao, chua chua ngọt ngọt, lại nồng hơn so với nước mơ một chút, tớ cảm thấy hẳn là cậu sẽ thích.”

“Thật sự?” Tạ Phỉ tràn ngập tò mò.

“Thật sự có, khẩu vị của cậu tớ tất nhiên rõ ràng.” Vưu Sâm chỉ vào máy làm kem tươi bên cạnh, “Cậu có thể ăn trước nửa ly kem, rồi đổ thêm vào nửa ly rượu mơ, hiệu quả càng tốt.”

Sau đó Vưu Sâm liếc Tạ Phỉ một cái, bổ sung: “Làm vậy còn có thể hòa tan độ cồn, thích hợp với loại người một ly đã gục như cậu.”

Tạ Phỉ mặt vô biểu tình: “Trái lại tớ mới không phải loại một ly đã gục đâu biết không?”

Vưu Sâm cười: “Được rồi, ba ly là ngoắc cần câu.”

Nghe vậy, Tạ Phỉ vỗ một cái vào ót Vưu Sâm.

Vưu Sâm rụt rụt đầu, chuyển qua chỗ khác lấy đồ ăn. Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn số độ cồn viết ở trên nhãn bình rượu mơ, so ra thì chỉ thấp như rượu trái cây, nhưng lại cao hơn chút so với bia.

Tửu lượng của cậu thật sự không được tốt lắm, uống nửa chai bia liền sẽ lâm vào trạng thái hơi say, lại thêm nửa bình, đại não sẽ trực tiếp rớt lại. Nhưng được Vưu Sâm giới thiệu như vậy làm cậu càng cảm thấy vô cùng hứng thú với loại rượu này.

Ly đựng nước do cửa hàng thịt nướng cung cấp dung lượng khá nhỏ, cỡ vừa bằng một phần ba chai bia, nếu bỏ thêm nửa ly kem nữa vào thì số rượu chứa được trong ly chỉ còn không tới một phần sáu chai bia.

Tạ Phỉ tính toán kỹ càng liền cảm thấy này chỉ thường thường thôi, chạy tới bên máy làm kem tươi lấy nửa ly kem, sau đó mở bình rượu mơ ra.

Hương rượu tức khắc tràn ngập, trong ngọt có cả chua, làm cậu vượt khỏi đắn đo tương đối vừa lòng.

Sau đó, Tạ Phỉ đi lấy một chén gia vị. Đám Vưu Sâm còn đang chọn đồ ăn, trên tay hai người là hai cái mâm tròn lớn. Tạ Phỉ cảm thấy nếu mình lại lấy thêm lát nữa bàn ăn sẽ không còn chỗ để mất thế nên bèn trở về chỗ ngồi đổi cho Cố Phương Yến đi lấy đồ.

Người này cũng không lấy đồ ăn, lấy mỗi chén gia vị, không bao lâu đã trở về, sau khi ngồi xuống còn đưa cho Tạ Phỉ một cái muỗng.

“Để làm gì? Lát nữa có canh hả?” Vẻ mặt Tạ Phỉ đầy nghi hoặc.

Ánh mắt Cố Phương Yến bình tĩnh: “Cậu bỏ kem vào ly, không lấy muỗng múc sao mà ăn?”

“......” Tạ Phỉ cúi đầu nhìn cái ly trước mắt, cảm thấy điều này cũng không nghĩ tới làm mình có vẻ giống như thiểu năng trí tuệ. Cậu nhận lấy cái muỗng trên tay Cố Phương Yến chân thành mà nói: “Cảm ơn Ông. chủ Cố, ông chủ Cố hạ phàm phổ độ chúng sinh vất vả rồi.”

Cố Phương Yến: “...”

Bọn họ ăn là loại thịt nướng trên giấy bạc, đối lập với thịt nướng trên bếp than, chả cần bất cứ kỹ thuật nào cả. Đây cũng là nguyên nhân chính khiến đám bọn họ chọn ăn ở tiệm này. Ngoại trừ Cố Phương Yến, cả đám đều từng có trải nghiệm không cẩn thận tạo ra một đống đen xì không đặc điểm nhận dạng lúc nướng thịt trên bếp than.

Nhưng đã đổi không dùng bếp than rồi, Tạ Phỉ vẫn tạo ra được những thứ như bị hắc ám: Cánh gà dính vào nồi bị chia da cắt thịt cũng không muốn lìa xa, thịt bò chín đến nỗi không cách nào cắn nổi, còn có mấy con mực mang theo hình dạng và màu sắc kỳ quái.

Cố Phương Yến ngồi bên cạnh cậu, không tiếng động thở dài, cướp đi cái kẹp trong tay cậu: “Cậu lo phụ trách ăn đi.”

“Tớ có thể nghe được một chút giận dưx không cách nào hiểu nổi từ trong giọng của cậu đó. “ Tạ Phỉ thì thầm.

“Không nghe lầm.” Cố Phương Yến thừa nhận đến là thản nhiên.

“Được rồi, ai lại không muốn được ăn mà không cần làm đâu?” Tạ Phỉ uống một ngụm kem rượu mơ, ung dung tiếp nhận đề nghị của Cố Phương Yến, còn cười đến có chút đắc ý.

Ranh con này ăn uống rất chậm, nửa ly kem nửa ly rượu, hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua mới ăn được một phần ba. Kem trên cơ bản đã tan hoàn toàn, cậu lấy cái muỗng ra, trực tiếp uống nước.

Phối hợp kiểu này so với uống rượu mơ thuần túy thì ngọt hơn rất nhiều, nhưng ăn kèm với thịt nướng nên cũng không hề ngấy, càng không say. Đã uống lâu như vậy mà nửa điểm choáng váng cảm giác đều không có. Trong lòng Tạ Phỉ cho món này một cái khen, cũng chân thành cảm tạ Vưu Sâm đã đề cử cho cậu.

“Hôm nay là một ngày vui mừng, tuy rằng chỉ có mấy người chúng ta ở đây, nhưng vẫn phải chúc mừng một chút.” Ăn đến một nửa, Hạ Lộ chạy tới lấy bia.

Cậu ta vơ năm cốc đá, chia cho mỗi người một cốc, đến khi đưa tới chỗ Tạ Phỉ, Vưu Sâm liền duỗi tay ngăn cản: “Cậu ấy một ly liền gục, say rồi chúng ta là người thiệt thôi.”

“Tớ uống cái này là được rồi.” Tạ Phỉ vô cùng tự mình biết mình, dơ ly kem rượu mơ trong tay ra phía trước lắc lắc.

“Cậu uống rượu mơ của tiệm này hả?” Đoạn Nhất Minh mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Ngay cả bia cũng không uống được, mà có thể uống loại rượu trái cây này?”

“Thứ này không phải tương đương với nước trái cây sao?” Tạ Phỉ nhướng mày.

Hạ Lộ: “Ý cậu là bia dứa ấy hả, loại rượu này ngấm rồi càng mạnh.”

Tạ Phỉ quay mặt sang chỗ Vưu Sâm: “... Thật vậy sao?”

“Đâu có đâu.” Vưu Sâm lắc đầu, “Tớ thường xuyên tới chỗ này ăn mà, uống vài chén xong còn có thể trở về tiếp tục đi học.”

Tạ Phỉ có chút hoài nghi, nhưng uống đều đã uống một nửa rồi, vẫn là quyết định nói với Vưu Sâm nói: “Tớ tin cậu một lần.”

Nhưng rượu này tùy người mà khác nhau, ăn đến khi gần kết thúc, Tạ Phỉ mới phát hiện chính mình đã tin sai người.

Đầu óc cậu bắt đầu quay, tư duy dần dần tan rã, đánh mất cả năng lực tự hỏi. Hai tay cậu rũ xuống, chiếc đũa trên tay rớt xuống đất lạch cạch một tiếng, sau đó cứ ngồi như vậy không nhúc nhích, lưng thẳng tắp, tư thế còn rất đoan chính.

Mặt Tạ Phỉ thật ra không quá hồng, chỉ là đáy mắt ngập nước, giống trận mưa rơi xuống, vừa trong vừa sáng.

Đoạn Nhất Minh nghiêng đối diện thấy cậu như vậy, “đậu má” một tiếng.

“Say?” Hạ Lộ khiếp sợ theo.

Tạ Phỉ không có nửa điểm phản ứng, ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng.

Cố Phương Yến nghiêng đầu nhìn qua, giữa mày nhẹ nhàng nhăn lại, duỗi tay đến Tạ Phỉ trước mặt quơ quơ.

Cậu vẫn không nhúc nhích.

Như vậy khẳng định là say rồi, nhưng đầu sỏ gây tội Vưu Sâm sớm đã chuồn mất. Cậu ta là học sinh cuối cấp, buổi tối còn phải đến lớp tự học, ăn no liền phắn, không có nửa điểm dây dưa.

Trên bàn chỉ còn thừa bốn người Tạ Phỉ bọn họ. Hạ Lộ nhìn nhìn Tạ Phỉ, lại nhìn nhìn Cố Phương Yến, đặc biệt trịnh trọng mà nói với Đoạn Nhất Minh: “Tớ đã nói rồi mà, rượu này tác dụng chậm rất lớn.”

“Không sai, người mà ngay cả bia đều không thể uống, chạm vào cái loại rượu trái cây này tất nhiên sẽ gặp xui xẻo.” Đoạn Nhất Minh cả mặt thâm trầm.

Ngay sau đó, hai người đồng thời đứng lên, nói với Cố Phương Yến: “Bọn tớ đi trước nha!”

Nói xong liền chạy, nhanh như chớp lóe không có bóng dáng, để lại Cố Phương Yến và Tạ Phỉ ngồi song song.

Tạ Phỉ vẫn duy trì dáng ngồi đoan chính, mắt mắt nhẹ rũ, không nháo không quậy không la lối khóc lóc om sòm. Vô cùng an tĩnh.

Người có thể phụ trách giải quyết hậu quả chỉ còn Cố Phương Yến, nhưng hắn còn không thể trực tiếp dẫn người đi, đi tới đi lui tới quầy thu ngân thanh toán tiền thì tiệm này lại chỉ thu tiền mặt, hắn không mang theo, là Tạ Phỉ trả.

Cố Phương Yến mắt cũng không nháy chăm chú nhìn Tạ Phỉ, nhẹ giọng bảo: “Cậu ở chỗ này chờ một lát, được không?”

Người đối diện ngẩng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, nhìn qua phá lệ ngoan ngoãn.

Vẫn có thể nghe hiểu lời nói, nhưng Cố Phương Yến vẫn cảm thấy mí mắt giật giật. Hắn lại nhìn chằm chằm Tạ Phỉ vài phút, bảo đảm người này không có xu thế tính làm gì, mới đứng dậy đi qua.

Lại bị trì hoãn trong chốc lát. Quầy thu ngân của tiệm không có tiền lẻ, ông chủ và phục vụ mượn mượn đổi đổi góp lại, mới đủ tiền thừa trả lại cho Cố Phương Yến.

Vị trí bọn họ ngồi cách cửa rất xa, vòng một vòng mới có thể đi đến. Lúc Cố Phương Yến trở về, thấy đối diện Tạ Phỉ có thêm rất nhiều người.

Một Alpha giơ di động, trên màn hình là mã QR WeChat, tươi cười sáng lạn nói với Tạ Phỉ: “Anh trai nhỏ, có thể thêm bạn WeChat được không?”

Tạ Phỉ ngẩng đầu, nhìn người này vài giây, thong thả lấy ra di động mở WeChat quét một cái.

Editor: Đọc đến chương này là các bác tự hiểu Giáo thảo nhà mình rung rinh trước rồi nè~~~ Ahuhuhu. Người ta muốn dating mà đòi rủ thêm người là như thế nào đêy:(( gõ nửa buổi ra đc chữ “ừ“. Tức hokkk??? =))))

Chương sau anh Cố hơn ghen nha~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.