Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
“Hôm nay em vẫn ổn chứ?” Lâu Độ vẫn khỏa thân, bế Trì Cảnh về phòng ngủ.
Trì Cảnh cảm thấy bất lực: “Em thực sự không sao rồi mà. Không phải đã kiểm tra mười mấy lần rồi à?”
Trì Cảnh chỉ bất cẩn “trúng chiêu” đúng lần đó thôi. Vì cậu cố kháng lại tác dụng của thuốc gây ảo giác nên tuyến thể tự bùng nổ cơ chế bảo hộ khẩn cấp, từ chối pheromone của tất cả mọi người, thậm chí cả của bạn đời.
Nhắc đến đây, khi đó, Trì Cảnh kháng cự pheromone của Lâu Độ cũng chính là do lớp màng chắn bảo vệ được pheromone của Lâu Độ trong tuyến thể của cậu dựng lên. Cũng có nghĩa là vì họ đã kết hợp hoàn toàn nên pheromone của Lâu Độ trong tuyến thể của Trì Cảnh đủ sức mạnh để dựng lá chắn bảo vệ. Trong thời điểm khẩn cấp, pheromone của Lâu Độ bảo vệ Trì Cảnh, chống lại tất cả mọi người, chống lại Lâu Độ. Thứ duy nhất được cơ thể Trì Cảnh chấp nhận chỉ có pheromone hương đào ngọt, chanh tươi và lá cây thơm mát của cậu.
Tình trạng đó của Trì Cảnh làm Lâu Độ tưởng rằng cậu đã gặp phải chuyện gì cực kì tồi tệ, bị thương rất nặng. Ngày nào anh cũng hỏi cậu hôm nay thấy trong người thế nào, gần như hôm nào cũng gọi bác sĩ đến nhà kiểm tra toàn diện cho Trì Cảnh.
Người máy báo cáo y tế trong nhà không thỏa mãn được nhu cầu của Lâu Độ. Thế là anh đi mua mấy cái máy thiết bị chuẩn đoán y tế tại gia mới nhất của tập đoàn Trì Thị. Lâu Độ đặt ở mọi ngóc ngách trong biệt thự, ở công ti, trong xe, còn kết nối với cả quang não của mình, làm mọi cách để theo dõi sức khỏe của Trì Cảnh 24/7.
Trì Cảnh nhìn một đống thiết bị quen thuộc: “...”
Lâu Độ đứng bên cạnh giường, trầm ngâm một lát, cúi đầu hỏi Trì Cảnh: “Vợ có muốn đi tắm với anh không? Hay là em đi ngủ trước?”
Trì Cảnh không hề do dự: “Anh tự đi tắm đi.”
“Được.” Lâu Độ không thả Trì Cảnh xuống mà xoay người bế cậu đi vào phòng tắm.
Kết quả này đúng như dự đoán, Trì Cảnh thầm trợn mắt trong lòng.
“Nói xấu anh nhá.” Lâu Độ đặt Trì Cảnh ngồi lên bệ rửa mặt, cởi bộ đồ ở nhà của cậu ra.
“Đâu có.”
“Chỗ này của em nói nè.” Lâu Độ cúi người, hôn lên phần ngực trần của Trì Cảnh, hôn lên vị trí trái tim.
Trì Cảnh lại thầm trợn mắt trong lòng, nói thẳng thừng: “Chỗ này không biết nói.”
“Ò, lại nói xấu anh rồi.”
Trì Cảnh lạnh mặt: “Anh có thấy anh phiền không hả.”
Lâu Độ bật cười thành tiếng, đứng thẳng, nhìn cậu. Anh đưa tay bật nước nóng xả vào bồn tắm, rồi dịu dàng cúi người, hôn lên đôi môi của chàng Omega khó tính. Hơi nước trắng dần dần tràn ngập trong phòng tắm, bao trọn lấy hai người đàn ông đang quấn quít lấy nhau. Omega bề ngoài lạnh lùng khó gần ngồi trên bồn rửa mặt, áo ngủ cởi một nửa, hai tay đặt lên vai Alpha vô cùng tự nhiên, ôm lấy anh đầy ỷ lại. Cậu ngẩng đầu, ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của Alpha.
Tắm rửa hơn một tiếng đồng hồ, lúc Lâu Độ đưa Trì Cảnh lên giường, Trì Cảnh đã mơ màng ngủ rồi. Cậu ôm eo Lâu Độ, giọng vẫn lạnh nhạt như thường: “Tối mai anh có rảnh không?”
“Đương nhiên rồi cục cưng của anh.” Lâu Độ hôn trán cậu: “Ngủ thôi nào.”
Ngày mai là sinh nhật vợ anh mà.
Lâu Độ xoa nhẹ Trì Cảnh đang say ngủ, thở dài.
Ban đầu, Trì Cảnh vì anh mà đem công việc về nhà. Nhưng tính chất công việc lại không cho Lâu Độ mang toàn bộ về, có một vài thủ tục đặc biệt buộc phải hoàn thành tại trụ sở Bộ Quân sự và Chính trị. Vốn Trì Cảnh muốn ở bên anh nhưng bị Lâu Độ từ chối, không cho đến, về nhà đợi. Không phải vì lí do cơ mật gì. Là bạn đời của nhau, anh gần như đã mở hết toàn bộ quyền hạn của Trì Cảnh, bao gồm: Nếu như anh mất năng lực hành vi, Trì Cảnh có quyền tiếp quản tất cả quyền lợi và nghĩa vụ của anh.
Hai lần đầu Trì Cảnh đến bầu bạn, Lâu Độ bận đến mức không thể để ý đến cậu được. Anh đến kho vũ khí đạn dược với Nghiêm Tư Bách dạo một vòng, nói chi tiết về kế hoạch và sắp xếp tới đây. Lúc về văn phòng, thấy Trì Cảnh nằm ngủ co ro trên sô pha, ngay cả tấm chăn để đắp cũng không có, Lâu Độ đau lòng chết đi được, không cho Trì Cảnh đến văn phòng với anh nữa.
Nhưng Trì Cảnh ở nhà vẫn đợi anh về.
Đôi khi Lâu Độ ngưỡng mộ những cặp chồng chồng bình thường ngoài kia. Sinh nhật của mình mà Trì Cảnh cũng phải hỏi anh có rảnh không. Nếu như là người khác thì đâu cần hỏi chứ. Anh nghĩ, nếu có thể làm việc theo lịch như những người bình thường kia, thi thoảng muốn ở bên bạn đời thì xin nghỉ phép, có rất nhiều thời gian để hẹn hò, yêu thương bạn đời của mình thì tốt biết mấy.
Nghĩ vậy, Lâu Độ quyết định, ngày mai đưa ra quy định: Không phải trong kì phát tình hoặc bạn đời trong kì phát tình thì không được xin nghỉ phép để hẹn hò!
Tôi không hẹn hò được thì các người đừng có mà mơ!
- ---------
Ban ngày, Lâu Độ sắp xếp xong hết tất cả công việc cần làm, bảo Ninh Chu để trống thời gian buổi tối cho anh. Buổi chiều, Lâu Độ tan làm sớm còn dặn dò: “Tối nay cho dù trụ sở Bộ Quân sự và Chính trị nổ tung đi chăng nữa thì cũng đừng làm phiền tôi.”
Ninh Chu:...... Vâng.
Lâu Độ đích thân đến cửa hàng, lấy quà và bánh kem anh đặt trước, xuất phát đến đón Trì Cảnh. Trên đường, đi qua tiệm hoa, anh rẽ vào, chọn tới chọn lui, cuối cùng vẫn mua hoa hồng đỏ mà Trì Cảnh thích nhất. Sau đó anh chỉnh lại tóc tai, quần áo, lái xe đến trụ sở tập đoàn Từ Thị, đón Trì Cảnh tan làm.
Lâu Độ hỏi một vị trợ lí, được biết Trì Cảnh vẫn đang bàn việc với trợ lí, anh không đi vào làm phiền, ngồi ở sô pha bên ngoài nghịch cánh hoa hồng.
“Vậy chốt như thế đi, làm linh kiện N8 và N9 trước đã, giao cho Bộ Quân sự trước ngày 4 tháng 1.”
“Vâng ạ.” Trợ lí xoay người mở cửa. Vừa mở ra đã thấy Bộ trưởng Lâu đứng bên ngoài, tí nữa thì hét lên.
Bộ trưởng Lâu không rảnh quan tâm đến cậu ta, khóa trái cửa lại, đi thẳng đến trước mặt Trì Cảnh. Trì Cảnh đang cúi đầu xem tài liệu trên quang não, định hỏi “Còn có vấn đề gì” thì ngửi thấy mùi hương vô cùng quen thuộc cùng với mùi hoa tươi.
“... Sao anh đến sớm thế?” Trì Cảnh tắt quang não, ngẩng đầu nhìn Alpha nhà mình.
Nam Alpha cao lớn, anh tuấn mặc một bộ vest vô cùng nghiêm túc, phẳng phiu. Trước khi đi, anh còn tạo kiểu tóc, nhìn cực kì đẹp trai sáng sủa. Trên tay anh cầm một bó hoa hồng lớn. Người đàn ông với vẻ ngoài lạnh lùng siêu ngầu, cầm một bó hoa mềm mại, nhìn cực kì... hấp dẫn.
Trì Cảnh nhìn anh mấy giây, ngây người một lát, nói: “Anh... định đi dự buổi dạ tiệc nào thế?”
“...”
Nháy mắt, Lâu Độ sụp đổ, biến về thành Alpha cá muối, phụng phịu trách móc Trì Cảnh. Anh thế này là thể hiện sự coi trọng đối với em, em nhìn em đi, còn cười nhạo anh nữa! Quá đáng! Mau nói gì hay hay để dỗ anh đi!
Trì Cảnh nhìn anh nũng nịu phụng phịu, đột nhiên bật cười. Gương mặt lạnh lùng lập tức sáng bừng lên. Khuôn mặt trắng như ngọc ửng hồng, đôi mắt lấp lánh, tựa như cả biển trời sao thu lại cả vào trong thế giới của cậu.
Lâu Độ nghẹn lời, ngây người nhìn Trì Cảnh.
“Lại đây nào, đứng đó làm gì?” Trì Cảnh thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc, gọi Alpha nhà mình.
Lâu Độ hoàn hồn, đột nhiên thấy bứt rứt đến mức tay chân như rụng rời hết cả. Anh đi đến bên cạnh Trì Cảnh, đặt bó hoa lên bàn, xoay ghế làm việc lại rồi quỳ một gối xuống trước mặt Trì Cảnh, kéo tay cậu, gọi: “Vợ ơi.”
“Hửm?”
“Anh thích em, yêu em, hi vọng có thể khiến em mãi mãi vui vẻ hạnh phúc.” Giọng Lâu Độ vô cùng dịu dàng, nói lên nguyện vọng chân thành nhất từ sâu thẳm trong trái tim mình. Nói xong, anh đặt lên lòng bàn tay người yêu vô số nụ hôn.
“... Em biết rồi.” Hiếm khi Trì Cảnh thấy mất tự nhiên.
Khóe môi Lâu Độ nhếch lên, nói với cậu: “Em phải nói là “em cũng yêu anh.“.”
Trì Cảnh trừng mắt với anh.
“Nhanh lên.”
“...”
“Không nói thì anh không đưa em đi ăn sinh nhật đâu.”
“Thế thì mời anh cút.”
“Vợ anh nhẫn tâm quá.” Lâu Độ ôm Trì Cảnh lên. Sau đó, Lâu Độ ngồi trên bàn làm việc, để Trì Cảnh tách hai chân ra, đầu gối tì lên bàn, mông thì ngồi lên đùi anh.
Lâu Độ cọ cọ mũi Trì Cảnh, hỏi: “Có muốn hôn không em?”
Trì Cảnh chỉ lạnh lùng ba giây. Vừa ngồi lên người Lâu Độ cái là cậu đã ngoan ngoãn ôm lấy vai anh rồi, còn nhích mông, tiến sát lại gần Lâu Độ hơn nữa.
Lâu Độ xoa đầu Trì Cảnh, hôn Omega ngoan ngoãn của mình.
Hoa hồng vẫn để ở bên cạnh, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, bao lấy không gian tràn ngập mùi rượu Tequila lâu năm và mùi đào ngọt.
Lúc môi hai người sắp tách ra, có một người thì thầm qua đôi môi mềm mại ẩm ướt: “Yêu anh.”