Tương Linh đẩy cửa bước vào.
Tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt hướng mắt nhìn về phía cô.
“A... Tương Linh về đây rồi. Lại đây, lại đây chơi tiếp nào.” Bạn của Lâm Thanh Khải cười lớn, vẫy tay với cô.
Tương Linh nhìn thấy tất cả bọn họ đang ngồi chúm lại với nhau, trong đó có một người ngồi ở giữa trung tâm. Hẳn là vừa rồi mọi người đang nói về cậu ta.
Tương Linh đi về phía Lâm Thanh Khải đang nằm dựa lưng vào ghế, ánh mắt anh có chút mơ hồ, dường như đã nhiễm ít men say. Lâm Thanh Khải he hé mắt, thấy cô bước vào liền vươn tay, kéo lấy tay cô ngã xuống lồng ngực mình.
các nam sinh liền hú lên.
“Chơi nào, chơi tiếp nào.”
Rót rượu, nói giỡn, lại tiếp tục lắc xúc xắc chơi.
Tương Linh như cũ ngồi bên cạnh xem mọi người chơi, lại không nghee được mọi người xung quanh đang nói gì cả. Tất cả sự chú ý của cô hướng đến lực ở trên cánh tay đặt lên hông mình.
Anh ôm cô vô cùng nhẹ nhàng, dường như có điểm không để ai vào mắt ngoài cô ra.
Ngón tay đáp ở trên sườn eo cô. Có lẽ là anh cảm thấy vải dệt áo này mềm mại, sờ vô cùng thích thú nên anh liền lấy lòng bàn tay vuốt ve từng chút từng chút trên da thịt cô.
Tương Linh cố gắng làm như không có việc gì, nhưng cảm giác nhiệt độ ma sát ở đầu ngón tay anh cứ trực tiếp truyền đến thân thể cô.
Nghiêng gần tai cô, Lâm Thanh Khải hỏi: “Như thế này có trong sáng không?”
“Hơi trong sáng.” Tương Linh lấy lại tinh thần.
“Vậy em đoán đi.”
“Hả?” Cô đủ tự tin.
Lâm Thanh Khải ôm lấy cô eo ngón tay nhẹ nhàng nhéo một cái, “Nghĩ gì lệch lạc về anh rồi hả?”
Kỳ thật là có một ít nóng lòng muốn thử. Tương Linh suy nghĩ sau một lúc lâu, “Bốn cái một đi.”
“Bốn cái một sao?” bạn của Lâm Thanh Khải nhìn cô muốn xác nhận.
Tương Linh bị hỏi đến thiếu tự tin, không chắc chắn mà nhẹ gật đầu.
Đám kia các nam sinh ha ha mà cười rộ lên.
Người bạn kia mở hộp xúc xắc ra, cũng chưa nhìn hết đã hết sức vui mừng cầm lấy bình rượu đưa tới trước mặt bọn cô, đổ đầy ly của Lâm Thanh Khải: “Rót thêm nữa, nhiều thêm đi.”
Tương Linh không tin nên cũng hướng mắt về phía hộp xúc xắc để thăm dò. Chỉ có một chấm màu đỏ.
mặt cô nóng lên, rất là xấu hổ, nhè nhẹ liếc mắt nhìn Lâm Thanh Khải một cái.
Anh cười. nhàn nhạt cúi người lấy cái ly, cầm lên uống.
Lần sau lắc xúc xắc, anh lại ôm lấy eo cô, “Lần này đoán nhiều ít?”
chơi như vậy một lúc sau, Tương Linh cũng chỉ có duy nhất một kết quả đó là thua.
Rượu trong phòng đã hết, trong lúc chờ nhân viên mang thêm rượu tới, Lâm Thanh Khải vỗ vỗ vai cô.
Hai người cùng đứng dậy. lúc đóng cửa, cô hướng trong phòng quét liếc mắt một cái, gặp phải ánh mắt của chính cô gái tình địch kia.
Tương Linh nhịn không được muốn hỏi vài câu.
“Những cô gái đó” cô đi theo Lâm Thanh Khải lướt qua thang máy, hướng về phía cầu thang bộ, “Đều là bạn học cùng lớp anh sao?”
“Em nghĩ thế à.” Lâm Thanh Khải lười biếng cười. Ngữ khí rất tản mạn, “Không cần phải quan tâm đến bọn họ làm gì.”
Bộ dáng của anh có vẻ như là thật sự không lắm để ý tới.
B Bỗng nhiên khiến cho Tương Linh nhớ tới lần đầu tiên thấy anh, dáng người cao ráo, tầm mắt của anh nhìn trên mặt cô cũng không quá để tâm, chỉ là lướt qua như thế.
Trong lòng có xúc cảm gì đó danag trào mà cô không hiểu đó là gì. Cô ngưỡng mặt một chút nhìn lên anh.
Vốn dĩ KTV này cũng không lớn lắm, có thang máy nên cầu thanh bộ này dường như chỉ để làm trang trí. Không gian nơi cầu thang bộ vắng tanh, Đến cả bóng đèn cũng lắt léo đến cô quạnh.
Lúc sáng lúc tối, ánh mắt say men của Lâm Thanh Khải lại có thể nhìn được rất rõ ràng.
Thấy biểu tình này của cô, anh lại giơ tay chạm vào tiểu trân châu trên tai cô, cười hỏi: “Như thế nào?”
Tương Linh lắc lắc đầu.
Anh tay liền theo cổ cô trượt xuống, đem thân mình cô kéo về trước mặt.
Nhiệt độ cơ thể trộn lẫn nhiệt rượu, không khí chung quanh anh đều khác so với xung quanh một ít. Trong lòng Tương Linh nhẹ nhàng giật giật, nắm lấy góc áo của anh.
Đèn cảm ứng trên đỉnh đầu lóe vài tia nhẹ nhàng rồi sau đó tắt hẳn.
Trước mắt trở nên tối sầm lại.
Gần cạnh cô chỉ còn anh đang hô hấp, nhiệt độ nóng bừng mà tán loạn phả lên trên mặt.
“Đợi anh tỉnh rượu một lát.” giọng nói của Lâm Thanh Khải rất thấp.
“Hả?”
Cô còn chưa kịp hiểu ý, môi đã bị anh ngậm lấy.
Anh hôn cô. Môi răng cùng đầu lưỡi xúc cảm rõ ràng mị người.
Cạy ra hàm răng, liếm láp qua lưỡi sườn mềm mại, lại tới câu triền đầu lưỡi của cô. Cắn mút hết sức lực, hai chân Tương Linh có chút mềm nhũn.
Khôngthể thở nổi, cô theo bản năng nghiêng mặt trốn. xúc cảm ấm áp vừa rời, lại môtj lần nữa rơi xuống dưới, dọc theo khóe môi hướng lên bên tai.
Vành tai bị ngậm trụ đến ướt át, lấy hàm răng hút cắn.
Sức lực thật mạnh, cô có chút đau.
Lại muốn trốn, đầu lưỡi của anh theo kịp, hướng địa phương non mịn phía sau tai mà liếm láp.
Tương Linh bị nửa đẩy đến trên tường, trong tai tất cả đều là anh hơi thở nóng bỏng của anh.
Lâm Thanh Khải liếm rồi lại mút vài cái, “Chịu không nổi?”
Cầu thang không có ánh điện, Tương Linh không nhìn thấy biểu tình gì trên gương mặt anh, chỉ cảm thấy thanh âm của anh như mất tiếng thật sự.
Cô thật nhẹ nhàng “ừm” một tiếng.
Đã có điểm ướt.
Lâm Thanh Khải cười cười, một tay hướng trên vạt áo trước của cô mà thò tay vào.
“Đừng...” Tương Linh run giọng nhắc nhở, “Còn phải đi về nữa.”
“Gấp cái gì.”
tay anh trần trụi dán vào da thịt cô xâm tiến vào, “Ở ghế sofa kia anh xoa em rất thoải mái mà.”
Mặt Tương Linh nóng lên.
Lòng bàn tay anh cũng vô cùng nóng cháy, trượt làn da, hướng sâu trong nội y mà tiến vào.
Chỉ căn vết chai mỏng nghiền quá đầu vú.
Cô tràn ra thanh khó nhịn rên rỉ.
Sau đó toàn bộ nhũ đã bị anh ngón tay bao lấy. Hơi một vuốt ve, cảm giác tê dại đến cực điểm.
“A...Nhẹ một chút...” Tương Linh hư nhuyễn mà bám lấy vai anh,
Khóe môi Lâm Thanh Khải nhếch lên, cúi đầu hỏi, “Đau?”
Cô nhẹ nhàng “ừm“.
ngón tay đặt trên ngực liền ra sức bóp mạnh hơn.
Anh xoa cô đến rùng mình, gần như thì thầm, “Đau sao còn rên rỉ dâm đãng như vậy.”
Tương Linh cắn môi dưới, Lâm Thanh Khải nghĩ cô nhịn không được nên cố tình im lặng, môi anh hạ xuống bên gáy cô.
làn da mỏng như nộn bị liếm hai lần, sau đó bị răng anh cắn nhè nhẹ.
Thực sự có chút đau.
Nhưng chút đau này chỉ như kiến bò, ngược lại càng làm cho cơ thể cô thêm tê dại nóng ran.
Tương Linh đè nặng tiếng rên của mình lại, bị môi lưỡi anh trêu chọc đến ướt thành một mảnh.
“Cậu làm sao có thể rên rỉ vì Trần Lỵ vậy?” Phía dãy hành ang bỗng có tiếng nói chuyện.
Tim Tương Linh đột nhiên nhảy dựng lên.
“Ý anh muốn hỏi chúng tôi đã ở đâu sao.” là giọng nữ.
“Tôi hỏi cô chưa trả lời mà cô đã hỏi ngược lại tôi?”
Một nam một nữ, vừa nói chuyện vừa hướng về phía bên này.
Nghe thanh âm có vẻ như đây là một đôi tình nhân, hai người lại đang ở đây ôm ấp nhau.
Tương Linh sợ bọn họ sẽ trực tiếp tiến vào, nhẹ đẩy Lâm Thanh Khải ra.
lại bị tay anh chế trụ, ấn lên trên tường; môi anh càng hôn càng thấp, hướng tới cổ áo cô.
“Không phải là do em cố ý.” Cô gái kia nói, cửa hành lang bị đẩy một chút.
Đừng mở.
Lâm Thanh Khải đã liếm hôn đến nhũ thịt phía trên. Áo trên bị cởi tung đến xộc xệch không ra bộ dạng gì, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào giữa hai khe ngực. Ngứa.
Tương Linh cắn môi ngắn không cho phát ra âm thanh.
Cửa lại bị đẩy. Vẫn chưa mở hẳn.
“Bên trong có người sao.” Chàng trai kia tựa hồ rất như đang thì thầm.
“Nên khóa cửa lại.” Nữ sinh nói.
“Đúng vậy.” Nam sinh nói tiếp, “Em cẩn thân quá rồi, không thấy Lâm Thanh Khải cũng mang theo bạn gái lại đây sao.”
“Thật sao?”
nam sinh kia cười: “NEm quản được à?”
Tiếng nói chuyện nhỏ dần, sau đó gần như biến mất hẳn.
Hình như hai người kia đang hôn môi.
Cách một cánh cửa, Tương Linh mặt đỏ tai hồng.
Rõ ràng là tinh thần mê mang, lại cố tình có thể phân biệt được âm thanh hôm môi của tiếng dính nhớp.
Lâm Thanh Khải hiển nhiên cũng nghe ra.
Cô nghe được anh nhẹ cười một tiếng. Tiếng cười cọ qua làn da non mềm trên đầu ngực, sau đó chỗ đó bị anh ngậm vào trong miệng.
Khoang miệng anh ướt nóng, đầu lưỡi linh hoạt lại dùng sức.
Anh liếm cô.
đầu Tương Linh trống rỗng. Cô không hiểu được vì cái gì, biết nếu phát ra tiếng nói, khả năng sẽ bị bọn họ nghe thấy, ngược lại cảm thấy càng khó nhịn.
Giữa hai chân mềm mịm một mảnh, dâm dịch tràn ra bên ngoài. cảmgiác thiếu thốn lợi hại. Bản năng muốn ngón tay anh, hay bất kỳ một đồ vật thô to nào đó đâm vào cũng được.
Lâm Thanh Khải trước nay đều thực hiểu biết thân thể của cô.
Anh đưa ngón giữa hướng giữa hai chân cô chà xát nhè nhẹ.
Tuy cách một lớp quần lót nhưng âm vật bị sờ đến, cũng đủ xụi lơ. Tương Linh cắn môi nhẫn nại.
Lòng bàn tay Lâm Thanh Khải lliền ngừng ở chỗ đó, xoa lộng vô cùng mạnh. Ngứa ngáy đến cùng cực, cô cực kỳ khó chịu, theo bản năng càng đẩy âm vật của mình hướng lên lòng bàn tay anh gần hơn để ma sát.
...Muốn rên rỉ. Muốn anh xoa nhanh hơn, mạnh hơn.
Lâm Thanh Khải dừng tay, kéo khóa quần, hai giây sau côn thịt to lớn đã lộ ra chạm tới giữa hai chân cô.
Quy đầu thực cứng.
Chọc đi lên, từng cái từng cái.
Mỗi lần hạ xuống đều như là có thể thâm tiến vào sâu bên trong.
Tương Linh gắt gao mà nắm lấy tay anh, tnước chảy càng nhiều. Âm thanh rên rỉ rốt cuộc không thể nhịn thêm nữa, “a” ra một tiếng.
Lại muốn kêu, Lâm Thanh Khải nhéo cái cằm, môi lấp kínmôi cô.
Cũng may hai người kia có lẽ là đang thân đến vong tình, nên không nghe thấy, không có phản ứng. Có thể bọ họ nghĩ ở hành lang cũng làm không được gì nhiều, nên chỉ hôn nhau thêm một lát rồi rời đi.
Tiếng bước chân đi xa, Lâm Thanh Khải mới buông môi cô ra.
Giọng anh khàn khàn: “Kích thích sao?”