Ngày hôm sau, Tương Linh đến trường. Vừa đi ra khỏi cổng nhà đã thấy thân hình quen thuộc đang đứng trước cổng. Thấy cô liền giơ tay lên vẫy.
Tương Linh đi tới gần anh, mỉm cười: “Anh Lâm Sơ?”
“Lên xe đi, anh đưa em tới trường.” Lâm Sơ đứng tựa bên chiếc xe ô to màu đen, sáng bóng.
Lâm Sơ mở cửa xe cho cô bước vào, Tương Linh ngồi yên ở ghế trước. NHìn ở khoảng cách gần thế này, cô có thể nhàn nhạt thấy được vết bầm tím trên mặt anh, còn có chút hơi sưng.
Tương Linh muốn hỏi, vừa định mở miệng thì Lâm Sơ đang lái xe bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Anh biết em định hỏi gì. Em muốn hỏi tối qua anh đã nói chuyện với ai đúng không?”
“...”
“Là em trai anh.”
“Hả?” Tương Linh há miệng kinh ngạc. “Em trai? Anh làm gì có em trai...”
“Có. Anh vừa có.”
“Vừa?” Vừa là sao? Tương Linh lại thêm lần nữa ngạc nhiên mở to mắt như muốn hỏi.
Lâm Sơ mắt vẫn nhìn về phía trước, xe vẫn chạy trên đường như thế, tiếng gió rít qua kẽ hơ khe cửa sổ khiến cho một vài lọn tóc đen dài của Tương Linh bay bay.
“Một năm trước, một người phụ nữ đã mang đến nhà anh một thiếu niên, nói rằng cậu ta là con trai của cha anh.” Ngừng một lát, như để lấy lại bình tĩnh, Lâm Sơ nói tiếp: “Bà ta bảo mình bị bệnh nan y không thể sống thêm bao lâu nữa nên mong cha anh nhận nuôi cậu thiếu niên kia.”
“Sau đó thì sao?” Tương Linh tò mò: “Bác Lâm có đồng ý không?”
“Có. Cha anh đã nhận cậu ta làm con và đổi lại họ cho cậu ta, mong muốn cậu ta sẽ được bù đắp cho những gì đã phải gánh chịu suốt mười sáu năm lưu lạc bên ngoài.”
“Mười sáu tuổi? Vậy năm nay là mười bảy rồi, bằng tuổi với em sao?”
“ừm.... Không những bằng tuổi mà còn là người quen của em nữa.”
“Người quen? Ai vậy?”
Két! Lâm Sơ giẫm vào phanh, chiếc xe dừng đột ngột kêu một tiếng két, Tương Linh vì chưa kịp chuẩn bị nên cả người chúi về phía trước. Sau vài giây định thần, Tương Linh mới nhìn sang Lâm Sơ, thấy anh cũng đang nhìn mình.
Ánh mắt anh như hồ nước mùa thu tĩnh lặng mà sâu thẳm không thấy đáy, cuốn người đối diện chìm sâu vào trong đó.
“người đó là Lâm Thanh Khải..”
Lâm Thanh Khải?
Là... Lâm Thanh Khải?
“Này, này, Tương Linh, giáo viên gọi cậu kìa.” Bạn cùng bàn lay tay cô.
Tương Linh đang tự chìm trong suy nghĩ của mình chợt giật mình: “Hả?”
“Giáo viên gọi cậu lên làm bài toán kìa.” Bạn cùng bàn lại tốt bụng nhắc nhở thêm lần nữa.
Suốt cả buổi học, cô đều đờ dẫn như vậy, cho đến lúc tiêng chuông báo nghỉ giải lao vang lên cô mới thu dọn sách vở bỏ vào cặp sách. sau đó đứng dậy đến căn tin để ăn trưa.
Đi qua dãy hành lang ồn ào nhưng tai cô không để ý gì đến mọi người xung quanh đang nói, trong đầu cô chỉ có những âm thanh rì rầm xì xào không nghe rõ.
Cho đến khi cô bắt gặp một hình dáng đằng xa đang nói chuyện với đám bạn. Tấm lưng rộng rãi thanh tú của Lâm Thanh Khải vẫn luôn nổi bật như thế. Anh đứng quay lưng về phía cô, chỉ thấy anh đang nói gì đó.
“Có lại chào một câu không?” Bạn cùng bàn hỏi.
Im lặng hai giây rồi Tương Linh nói: “Không cần đâu.” Sau đó đi thẳng đến căn tin mà không để ý, ở đằng xa Lâm Thanh Khải đang quay đầu lại nhìn mình.