Trên đường trở về, Tương Linh và bạn cùng bàn tách ra, không đi chung với nhau.
Hành lang bên này có điều hòa mát, không biết là vị kiến trúc sư nào đưa ra ý kiến thiết kế cây hoa tử đằng ở phía đằng kia thật phong cảnh hữu tình.
Màn đêm thật yên tĩnh, dường như đèn đường cũng không còn năng lượng. Thân hình anh cao lớn, ngồi một mình ở phía xa, có chút xa cách.
Tương Linh chần chừ bước tới bên cạnh anh: “Em vừa rồi đi mua ít đồ nên hơi muộn một chút.”
Lâm Thanh Khải ngẩng đầu nhìn cô, cánh tay ôm lấy eo cô, đem người cô vòng đến phía trước, cười cười: “Vừa rồi sao lại căng thẳng như thế hả? Sợ tôi ở trước mặt mọi người chạm vào em hay sao?”
“Không có.” Anh ôm cô như vậy, Tương Linh không biết nên đặt tay chỗ nào cho thích hợp, do dự một chút lại đăt lên bả vai anh.
Bàn tay Lâm Thanh Khải lướt qua, lúc đụng tới mép quần thì Tương Linh mới dường như nhớ tới gfi đó, nhịn không được nói: “Quần của em cũng không phải là ngắn, Chẳng phải nó được gọi là quần đùi sao? Quần đùi thì tất cả mọi người đều giống như vậy, đều chỉ dài ngần đấy thôi.”
Lòng ngón tay Lâm Thanh Khải quấn đến bên hông cô, cười: “Người khác sao? Người khác nhân lúc tôi ăn cơm mà cọ vào chân tôi sao?”
“Em không có cọ anh...” Nói đến vế sau thì âm thanh của Tương Linh nhỏ xuống, thật xấu hổ vì lời nói dối này.
Lâm Thanh Khải nhìn cô.
“Ngồi trên đùi tôi.” Anh nâng tay kéo thân thể cô xuống.
Tương Linh nghiêng người, ngồi ở trên người anh, cánh tay quàng qua cổ, tầm nhìn ảm đạm, ánh mắt rất gần, dường như nghe thấy được cả hô hấp của nhau. KHoảng cách giữa hai môi tựa hồ đã chạm vào nhau. Đọc truyện nhanh nhất tại Wattpad của Huyền Namida.
Nhưng Lâm Thanh Khải vẫn chỉ nhìn cô.
Tương Linh cắn cắn môi, thử ghé sát qua hôn anh, môi mỏng mà ôn nhuận, có nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Hút thuốc sao? Ý nghĩ vừa lướt qua liền tan biến, học theo cách anh hôn cô mà nhẹ nhàng mút vào.
Ngón tay của Lâm Thanh Khải đặt trên đùi cô nắm chặt lấy đùi thon, tiếng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe tấy: “Đầu lưỡi.”
“hả?”
“Dùng đầu lưỡi.”
yết hầu Tương Linh có chút khô, cô thở gaais hai cái lấy lại ô xi, lại vươn cằm qua, dùng đầu lưỡi thăm dò, lập tức lại bị Lâm Thanh Khải ngậm chặt.
Cả Hai người đều thở dốc, hô hấp dường như đang đè nén lại. Tương Linh gần như xụi lơ.
“Đủ không?” Đuôi mắt Lâm Thanh Khải đậm ý cười.
Mặt Tương Linh đỏ lên, tim đập dồn dập.
Cô thật thích hôn anh.
Qua một lúc, Lâm Thanh Khải thấp giọng: “Bây giờ thực sự cứng ròi.”
Chỗ quần jean phồng nhô cao lên, chạm và mông Tương Linh, khiến cho tim cô đập lỗi hai nhịp.
Lâm Thanh Khải cười rộ lên, kéo tay cuura cô, dương vật cách qua lớp quần jean nhô lên: “Kìm nén quá lâu rồi.” Anh nói: “Mỗi ngày... anh đều muốn thao chết em.”
Cố gắng để khuôn mặt không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ là nhiệt đọ cơ thể vẫn là chân thật nhất. Phía dưới Tương Linh không khỏi co thắ, co rúm người lại.
“Muốn sao?” Lâm Thanh Khải khẽ cắn cằm của cô.
Tay của Lâm Thanh Khải vói vào bên trong quần đùi của cô, chậm rãi khơi gợi ra sự ẩm ướt.
“Tối thứ bảy này không về nhà nhé. Được không?”
Đầu óc Tương Linh nhất thời trống rỗng, không biết là có hiểu ý của anh hay không mà mở miệng ra hỏi một câu vô nghĩa: “Muốn... đi chỗ nào?”
Lâm Thanh Khải kề sát tai của cô, thở nhẹ: “Đi làm em.”
Na: Mong là chương sau thịt thật huhu...