Trong thế giới tối tăm chỉ có anh nghe được giọng nói của cô. Khương Tri Nghi từ trước mặt anh lui ra, tiếng sóng biển dần dần ngừng nghỉ, một giọng nam trong trẻo mang theo giọng nam khàn khàn bắt đầu hát: “Mùa hè năm đó ——”
Khương Tri Nghi theo nhịp hát tiếp: “Mùa hè năm đó em và anh trốn, một vùng biển yên tĩnh này.”
Cuối cùng không có gì bất ngờ tiết mục này của họ đã giành được giải nhất trong cuộc bình chọn tiết mục hay nhất trong lễ hội văn hóa khuôn viên trường năm nay.
Giải nhất có 1.000 tệ tiền thưởng.
Lục Minh và Thẩm Thời An lần đầu tiên nhận được tiền thưởng trong trường học, hai người đều hưng phấn không thôi, dọc theo đường đi đều thảo luận số tiền này sẽ tiêu như thế nào.
Hứa Nặc mặc dù không tham gia, nhưng trang điểm có công, tiền thưởng cũng có một phần của cô.
Trình Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Tiền này giữ lại, chờ thi đại học xong, chúng ta cùng đi biển đi?”
“Nhưng chúng ta không phải lúc nào cũng có thể đi đến bờ biển sao?” Lục Minh hỏi.
“Không giống nhau, muốn đi xem biển ở phía Bắc.”
Trình Thanh Thanh hiếm khi đưa ra yêu cầu, mấy người rất nhanh đều giơ tay tỏ vẻ đồng ý.
Bữa tiệc được tổ chức tại cơ sở mới, khuôn viên mới cách khuôn viên cũ quá xa, hơn nữa ngày hôm sau không cần đến lớp, buổi tối bọn họ liền về nhà.
Khương Tri Nghi lần đầu tiên cùng Giang Nhiên, Lục Minh, Thẩm Thời An về nhà.
Gió nổi lên vào ban đêm đầu mùa thu, và những chiếc lá ố vàng rơi xuống trên đầu, những chàng trai lắc lư đi bộ ở phía trước.
Tất cả họ đều mặc quần áo khi họ đang biểu diễn.
Các nam sinh đều là áo sơ mi trắng, Khương Tri Nghi ở bên ngoài váy mặc một chiếc áo khoác màu xanh rất lớn.
Cô nhét hai tay vào túi áo, nghe mấy người bọn họ ở phía trước nói lớn.
Thật ra phần lớn đều là Lục Minh và Thẩm Thời An nói, Giang Nhiên thỉnh thoảng sẽ xen vào một câu, nói nhỏ nhỏ rất trêu người.
Khương Tri Nghi nghĩ đến câu “Tôi tin cậu” mà mình nói vào buổi tối, tai liền nóng lên.
Khi họ đi đến đầu hẻm, vài người bắt đầu nói lời tạm biệt.
Thẩm Thời An và Lục Minh rời đi, Giang Nhiên mới nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía sau, ý bảo Khương Tri Nghi đuổi theo.
Trong con hẻm dài trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hai người bọn họ đi cùng nhau, cánh tay gần như có thể chạm vào cánh tay đối phương.
Trong không khí bắt đầu có hương hoa quế, hương hoa thơm ngát cùng hơi thở của gió biển dây dưa cùng một chỗ, lúc đi tới cửa tiệm nước đường của Từ Thanh Chi, Giang Nhiên bỗng nhiên dừng bước, xoay người, đưa tay về phía Khương Tri Nghi.
Khương Tri Nghi ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, Giang Nhiên nói: “Điện thoại, đưa cho tôi.”
Khương Tri Nghi không biết anh muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại của mình qua.
Giang Nhiên một tay đút túi, tay kia liền bấm bấm điện thoại, liền mở hộp thư đến của cô ra.
Khương Tri Nghi nhận ra mục đích lấy điện thoại của anh, vừa nghĩ đến những tin nhắn lạ trên điện thoại, nhịp tim của cô đột nhiên dừng lại, kiễng chân muốn chộp lấy, nhưng lại bị anh dễ dàng tránh né.
Cô tiếp tục lao về phía trước, anh lùi lại.
Phía sau chính là tường, Giang Nhiên tựa lưng vào tường, hai cánh tay Khương Tri Nghi bám vào vai anh.
Ban đêm đèn đường dịu dàng chiếu rọi trên mặt bọn họ, Khương Tri Nghi nghiêng mặt, môi bỗng nhiên lướt qua vành tai anh.
Động tác của hai người đều dừng lại.
Cả người Khương Tri Nghi trong nháy mắt đỏ thấu, đại não không hoạt động, ngay cả chạy trốn cũng quên.
Giang Nhiên cúi đầu, ánh mắt nhìn cô, anh hỏi: “Tại sao lại tin tôi?”
Khương Tri Nghi hít thở sâu: “Không biết.”
“Không biết mà dám tin tôi?” Giang Nhiên giống như bị cô chọc cười: “Vậy nếu những tin nhắn này thật sự là tôi gửi thì sao?”
Khoảng cách của bọn họ rất gần, mỗi một chữ đều nói rất rõ, giọng nói rất thấp.
Tim Khương Tri Nghi đập thật nhanh, mềm giọng phản bác: “Cậu sẽ không như vậy.”
Cô dường như luôn luôn có một sự tin tưởng không thể giải thích đối với anh.
Giang Nhiên nói: “Điện thoại di động của tôi bị mất.”
Khương Tri Nghi nói: “Cậu đã nói rồi.”
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Mất ở đâu?”
“Không biết.”
Khương Tri Nghi mím môi: “Ai có thể lấy được điện thoại của cậu?”
Giang Nhiên nhìn cô một lát, miệng phun ra hai chữ: “Chu Dao.”
Khương Tri Nghi không biết Giang Nhiên đã làm gì, hoặc là nói gì với Chu Dao, khi các cô trở lại trường học, Chu Dao đã chuyển ký túc xá.
Trình Thanh Thanh hẳn là cũng nghe được một chút tin đồn, ngược lại không truy vấn nguyên nhân của cô, chỉ lạnh lùng nói: “Ác giả ác báo, trời có mắt.”
Chỉ có Hứa Nặc đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, nhưng cô vốn không quá thích Chu Dao, chỉ là ngại ở cùng một chỗ, cho nên gần đây mới thường xuyên cùng cô ấy ra ngoài.
Hiện giờ biết cô ấy muốn chuyển đi, trong lòng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Ký túc xá nữ sinh của trường bọn họ còn dư, sau khi Chu Dao chuyển đi, cũng không có ai chuyển vào.
Đêm lễ hội văn hóa, Giang Nhiên trước khi đi, không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên hỏi Khương Tri Nghi: “Cậu chuẩn bị đi Bắc Kinh học đại học à?”
Khương Tri Nghi đã hoàn toàn quên những gì mình đã nói lúc đó say rượu, sững sờ gật gật đầu: “Muốn học văn học tại Đại học Bắc Kinh”
Giang Nhiên nói: “Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, chúng ta hãy cùng nhau đi học ở Thành phố Bắc Kinh.”
Nói xong câu đó, anh liền xoay người rời đi, để Khương Tri Nghi một mình ở trong không khí lộn xộn ấy thật lâu.
Nhưng từ đó về sau, Giang Nhiên thật sự thay đổi tính tình.
Tuy rằng trước kia Khương Tri Nghi cũng dạy thêm cho anh, nhưng thái độ của anh rõ ràng là làm có lệ, một chủ đề mà cô phải nói hơn nửa ngày, bởi vì tâm trí anh để khắp nơi.
Nhưng bây giờ anh đã im lặng hơn rất nhiều, và cũng rất nghe lời.
Nghe rất nghiêm túc, trong mắt thậm chí thường tràn ra một vẻ ngây thơ vì muốn tiếp thu kiến thức.
Thẩm Thời An và Lục Minh thấy anh cố gắng như vậy, sau khi cười nhạo một hồi, có lẽ cũng cảm thấy mình mỗi ngày đều chơi bời như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Huống hồ, thời gian học lớp 12 đã qua gần một phần ba, bầu không khí học tập trong khuôn viên trường càng thêm nồng đậm, mỗi ngày học từ sáng sớm, và còn có thể nhìn thấy rất nhiều người ôm sách đọc to trong vườn nhỏ của trường.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đối với nhiều người là rất quan trọng, đây là lần đầu tiên họ thực sự cố gắng giữ số phận của họ trong tay.
Sau đó Lục Minh và Thẩm Thời An cũng bắt đầu gia nhập, thỉnh thoảng Trình Thanh Thanh cũng cùng nhau phụ đạo bọn họ.
Mối quan hệ của ban nhạc “Mặt tối của mặt trăng” ngày càng gắn kết hơn.
Vào đêm Giáng sinh, Ngư Lý đã hoàn toàn bước vào mùa đông.
Nhiệt độ mùa đông ở các thành phố nhỏ bên bờ biển phía nam không phải là rất thấp, nhưng độ ẩm không khí lớn, thường có gió mạnh, là loại ẩm ướt và lạnh xâm nhập vào tủy xương.
Khương Tri Nghi ở chỗ này nhiều năm, vẫn không cách nào thích ứng với loại mùa đông lạnh lẽo như vậy.
Cô mặc một chiếc áo lông thật dày, cùng Trình Thanh Thanh đi vào trong trường.
Mấy ngày nay ở cổng trường có rất nhiều người bày sạp, tất cả đều là bán trái cây bình an*.
*Trái cây bình an: là một loại táo được khắc và được tặng trong ngày Giáng sinh, thể hiện sự bình an, và mong muốn hòa bình. (dùng quả táo vì táo đồng âm với chữ bình an trong tiếng Trung Quốc)
Khương Tri Nghi cùng Trình Thanh Thanh đi ngang qua nhìn thoáng, suy nghĩ một chút, rồi mua một ít táo. truyện tiên hiệp hay
Bởi vì đêm Giáng sinh năm nay là thứ bảy, vì vậy các bạn cùng lớp vài ngày trước bắt đầu gửi trái cây bình an.
Cuộc chiến giữa con người thật kỳ lạ, như là bất cứ ai nhận được nhiều trái cây bình an, có thể chứng minh rằng người này rất nổi tiếng trong trường.
Khương Tri Nghi mấy ngày nay cũng nhận được không ít, chỉ là vẫn chưa đáp lễ, táo được đóng gói quá đắt, cô liền mua táo và giấy gói tự mình về gói.
Kết quả, không biết có phải là vẻ đẹp của Chúa hay không, buổi tối trong trường đột nhiên mất điện.
Khương Tri Nghi đem trái cây bình an của mình ra ngoài, nằm sấp trong phòng học bắt đầu chờ giáo viên thông báo xem vẫn ở lại học hay được về nhà.
Trong lớp học đang rất ồn ào, mọi người đều rất hưng phấn.
Gần đây điện thoại thông minh bắt đầu trở nên phổ biến, nhiều bạn cùng lớp trong lớp đã đổi điện thoại thông minh, một số người bật đèn pin, ánh sáng chói chang lung tung trong lớp học.
Khương Tri Nghi đeo tai nghe, bắt đầu nghe bài hát mới do Tôn Yến Tư phát hành đầu năm, “Khi đêm đông dần ấm áp“.
Giọng nữ đặc biệt có độ phân biệt trong đêm tối ồn ào, giống như mang theo cô bay đến một thế giới khác.
Khương Tri Nghi đặc biệt thích nghe nhạc và viết trong môi trường ồn ào.
Cô đang nghe rất nhập tâm, vành tai bỗng nhiên lạnh, tai nghe tai trái của cô bị người kéo xuống, ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Nhiên nhét tai nghe vào tai mình.
Bài hát đang hát đến đỉnh cao.
Khương Tri Nghi nghiêng đầu, đầu vẫn gối lên cánh tay, chuyển mặt về phía Giang Nhiên.
Nam sinh cũng học tư thế của cô, cánh tay nóng rạc trên bàn học, nửa khuôn mặt vùi vào cánh tay.
Họ nhìn nhau trong bóng tối trong vài giây.
Giang Nhiên hỏi: “Đi xem phim không?”
“Cái gì?”
Giang Nhiên nói: “Bên kia đường Nhân Dân mở một rạp chiếu phim, tặng rất nhiều vé, tôi lấy được mấy tấm ở đấy.”
Hai người ngồi trước hình như đang đùa giỡn, sau lưng không cẩn thận đụng vào mép bàn Khương Tri Nghi, nam sinh vội vàng quay đầu lại xin lỗi.
Khương Tri Nghi ngồi dậy, mím môi, nhỏ giọng nói: “Không sao.”
Nam sinh lại xoay đầu trở về, tiếp tục đấu võ mồm với bạn cùng bàn của mình.
Cũng không biết có nhìn ra người ngồi bên cạnh Khương Tri Nghi sớm đã đổi thành Giang Nhiên hay không.
Khương Tri Nghi nhéo nhéo vành tai mình: “Thầy còn chưa nói chúng ta có thể đi về.”
Giang Nhiên không để ý đến bộ dạng của cô: “Dù sao mất điện rồi cũng không học được, hơn nữa hôm nay là thứ sáu.”
Khương Tri Nghi không nói tiếp.
Giang Nhiên ngồi dậy, dùng lòng bàn tay ôm hai má hơi ngây thơ, gần đây anh không biết học theo ai, chắc anh cũng nhìn ra được tính cách thích ăn mềm không ăn cứng của Khương Tri Nghi.
Trước kia anh luôn cứng rắn với cô, ép cô phải tuân theo.
Gần đây anh vừa mềm vừa cứng.
Ánh mắt anh không chớp mắt nhìn Khương Tri Nghi, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vẫn có thể bị ánh mắt nóng rực của anh làm nóng lên.
Khương Tri Nghi có chút ngượng ngạo phồng miệng lên.
Giang Nhiên nói: “Cùng tôi xem phim đi, Khương Tri Nghi.”
Lúc trước khi chưa quen, anh sẽ cố ý gọi cô là “Chi Chi”, nhưng bây giờ đã quen, anh thích gọi cô bằng họ và tên.
Giọng của anh rất hay, là kiểu giọng con trai rất trầm và thấp, khi anh nói to thì rất rõ ràng, khi nhấn giọng xuống thì nó trở nên từ tính lạ thường.
Mỗi lần đọc tên của cô, giai điệu đều kéo dài rất dài, mang theo vài phần lơ đãng mềm mại, không giống như gọi tên ai, ngược lại giống như đang nói chuyện tình cảm.
Cuối cùng Khương Tri Nghi vẫn theo anh “chạy trốn“.
Cùng chạy trốn còn có Trình Thanh Thanh, Thẩm Thời An và Lục Minh.
Mấy người còn lại Khương Tri Nghi còn có thể hiểu, cô phát hiện từ sau khi cùng Giang Nhiên bọn họ chơi đùa, lá gan trình Thanh Thanh cũng càng lúc càng lớn.
Cô nhớ lúc trước ở Mai Đảo, cô còn nhắc nhở cô chú ý giữ khoảng cách với Giang Nhiên.
Ngư Lý phát triển chậm, đây là rạp chiếu phim đầu tiên ở đây trong những năm qua.
Nói là rạp chiếu phim, thật ra cũng không giống với rạp chiếu phim truyền thống, Khương Tri Nghi đến mới phát hiện, đây rõ ràng trước kia nhà hát được xây dựng lại.
Cổng soát vé ở bên ngoài, trước cửa có hai thanh niên ăn mặc thống nhất.
Khương Tri Nghi chưa từng xem phim ở rạp chiếu phim, cho dù ngày thường biểu hiện bình tĩnh hơn nữa, đến lúc này vẫn có một chút khẩn trương, luôn sợ mình phạm sai lầm bị người ta cười nhạo.
Các cô gái tuổi teen luôn có lòng tự trọng mãnh liệt ở những nơi kỳ lạ.
Sau khi kiểm tra vé, bạn có thể vào phòng chiếu.
Đại khái vì phối hợp với không khí xem phim, ánh đèn trong phòng chiếu bật rất tối, một mảnh đèn nhỏ mờ nhạt.
Bên trong bây giờ có rất nhiều người ngồi.
Chỗ ngồi có thể được lựa chọn tùy tiện.
Bọn Khương Tri Nghi lựa chọn một chỗ ngồi không trước sau, năm người ngồi thành một hàng.
Khương Tri Nghi ngồi ở ngoài cùng bên phải, sau đó lần lượt là Giang Nhiên, Thẩm Thời An, Lục Minh, Trình Thanh Thanh.
Bọn họ ngồi ở bên trong khoảng năm phút, ánh đèn trong phòng chiếu phim liền tắt hết, màn hình lớn phía trước sáng lên.
Thật lâu sau Khương Tri Nghi hồi tưởng lại, đó hình như là lần đầu tiên cô xem bộ phim nổi tiếng thế giới “Titanic“.
Lúc đầu, cô rất phấn khích, nhưng nhìn thấy phía sau, hoàn toàn bị thu hút bởi cốt truyện.
Đại tiểu thư trưởng thành và chàng trai nghèo Jack gặp gỡ và yêu nhau trên một con tàu du lịch, bộ phim kể về việc thoát khỏi sự trói buộc và về những thảm họa vô cùng tráng lệ và ngoạn mục.
Nhưng lúc đó Khương Tri Nghi chỉ thấy được tình yêu.
Tình yêu tuyệt vời, tình yêu rung động, tình yêu bất chấp tất cả.
Một tình yêu sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình vì nó.
Mí mắt cô nhẹ nhàng rung lên, trái tim cũng rung động, khi đang xem tới giữa, Giang Nhiên đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Lúc ấy hốc mắt cô đang mỏi nhừ, mờ mịt lại luống cuống nhìn anh.
Ngữ khí Giang Nhiên rất nhạt: “Cậu khóc.”
Khương Tri Nghi hít mũi, cảm thấy có chút mất mặt, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Thật cảm động.”
Thanh âm phát ra, ngay cả trong cổ họng cũng nghẹn ngào.
Giang Nhiên lại phảng phất như cười nhạt.
“Thật ngớ ngẩn.” Anh nói.
Khương Tri Nghi không biết anh đang nói cái gì, không tiếp lời.
“Nếu tôi là Jack”
Dừng lại hồi lâu, Giang Nhiên bỗng nhiên lại mở miệng, giọng điệu vẫn rất nhạt nhẽo không nghe ra được cảm xúc.
“Tôi nhất định sẽ lôi kéo cậu cùng nhau rơi xuống biển.”