Ngày Đó Đợi Cậu Tan Học

Chương 12: Chương 12: Ngày mưa




Không có bí mật trong thời đại công nghệ.

Mạng lưới nội bộ của trung học số 7 lúc này đã nổ tung.

[Tòa nhà chính: nghe nói cỏ trường và JZY* ở cùng một chỗ, thật hay giả?]

(*JZY: Jiang Zhiyi = Khương Tri Nghi)

[Thật đấy! Một học tỷ lớp 12 mà tôi biết đều điên rồi, vừa mới nhắn tin cho tôi nói cả hai đã gặp cha mẹ!]

[Vãi vãi vãi! Thật hay giả???]

[Cỏ trường tôi biết, nhưng JZY là ai?]

[Hoa khôi lớp 7, Khương Tri Nghi.]

[Cảm giác tin tức này không đáng tin cho lắm, cho tới bây giờ chưa từng thấy hai người ấy gặp nhau, hơn nữa thành tích của JZY tốt như vậy, có thể quan tâm đến JR* ư?]

(*JR: Jiang Ran = Giang Nhiên)

[Làm ơn đi, người ta chính là cỏ trường đó!]

[Nhưng nói như thế nào, thật ra tôi cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước khi đại hội thể thao tôi đã tiếp xúc với Khương Tri Nghi, chỉ có hai chúng tôi ở trạm phát sóng, lúc ở chung với cô ấy cảm giác chính là một cô gái ngoan ngoãn, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, hoàn toàn là người của hai thế giới.]

[Nhân chứng là bạn cùng lớp của bọn họ, hai người bọn họ quả thật chưa từng gặp nhau, với cả hoa khôi lớp thật sự rất ngoan!! Cô ấy không thể yêu sớm!]

[Nhưng... Bây giờ tôi đang ở cùng một chiếc xe với JZY, vừa rồi cỏ trường thật sự đến tìm cô ấy, còn đưa cho cô ấy một thứ gì đó, nói là mẹ cô ấy nhờ cậu ta giúp mang đến cho cô ấy.]

[Tôi ngồi trước Khương Tri Nghi, thứ kia là chứng minh thư... Tôi còn nhìn thấy hoa khôi trường Trình Thanh Thanh mặt tái xanh.]

[Wow wow wow! Hoa khôi trường cũng vậy à? Cánh đồng Shura* là như vậy sao?]

(*Cánh đồng Shura: dùng để mô tả nơi có trận chiến khốc liệt.)

......

Thẩm Thời An cũng lướt được bài viết này.

Xe đã nổ máy, Giang Nhiên ngồi xuống bên kia lối đi, vì nhiều lý do nên ai cũng ngại, không ai dám ngồi chung, chỉ có một mình anh ngồi ghế cuối cùng.

Ánh nắng mỏng manh sáng sớm xuyên qua cửa sổ xe chiếu lên mặt anh, anh nheo mắt lại, giơ tay kéo rèm màu lam đậm bên cạnh che nắng, một khu vực nho nhỏ trong nháy mắt chìm vào bóng tối khiến người ta an tâm.

Thẩm Thời An giơ ngón tay cái ra phía lối đi: “Lợi hại nha, Nhiên Ca.”

Giang Nhiên không biết lại phát điên cái gì, nhíu mày, Thẩm Thời An cúi đầu, hạ thấp giọng nói nhỏ: “Cậu thật sự cùng bông hoa ấy bên nhau rồi?”

Giang Nhiên:?

Thẩm Thời An chỉ chỉ điện thoại: “Đây không phải là những gì tôi nói, là mấy người trong mạng lưới của trường nói.”

Thật ra, người khác có thể hiểu lầm quan hệ giữa Giang Nhiên và Khương Tri Nghi, nhưng anh và Lục Minh tuyệt đối không có khả năng hiểu lầm.

Mọi người từ nhỏ lớn lên trong một con hẻm, hàng xóm láng giềng ngày thường ít nhiều sẽ có lúc gặp nhau.

Mẹ Khương Tri Nghi bảo Giang Nhiên giúp đưa cho cô chứng minh thư, chuyện này quá bình thường.

Chỉ là..

Anh nhìn ba lô mà Giang Nhiên tiện tay đặt ở ghế ngồi bên cạnh, vừa rồi anh có xem qua, bên trong ngoại trừ một đôi găng bảo vệ cổ tay, một hộp bạc hà, một sợi dây tai nghe, mấy miếng dán thì cái gì cũng không có.

Ngay cả quần áo thay cũng không chuẩn bị.

Đây rõ ràng là đồ ngày thường anh đi huấn luyện.

Vì vậy, điều gì khiến anh thay đổi hướng đi của mình và đột nhiên đến trại hè?

Thẩm Thời An nhớ đến mỗi lần Giang Nhiên nghe đến tên Khương Tri Nghi, hành động liền khác thường, làm sao còn không hiểu?

Khuỷu tay của anh ấy chống lên đầu gối của mình, một chút đắc ý bắt chéo chân: “Cậu thích bông hoa đó à?”

“Sao cậu không nói tôi thích cậu?” Giang Nhiên cũng không mở mắt, trong giọng nói mang theo chút không kiên nhẫn.

“Nếu cậu đã thích bông hoa đó.” Thẩm Thời An dường như không nghe thấy lời nói của anh, “Vì sao còn hung dữ với cô ấy như vậy? Tôi nghe Đại Lưu nói lần trước cậu ném cô ấy một mình vào VENUS, cậu...”

“Chỉ là tí nữa không gặp.”

“--Phụt.” Lục Minh ở một bên cười ra tiếng.

Thẩm Thời An quay đầu lại trừng mắt với Lục Minh một cái, rồi vẫn tự nói thầm: “Nếu cậu không thích người ta, vậy vì sao mỗi lần người ta gặp phiền toái lại đi giúp đỡ, đổi lại là ai mà không nghĩ nhiều chứ?”

“Lục Minh.” Giang Nhiên lại lướt qua anh, giọng điệu cực nhạt nói với người ngồi bên trong anh, “Quay lại thì cùng cậu ta đi kiểm tra, xem có phải lòng quá bẩn rồi hay không.”

“......”

-

Đến Mai Đảo phải chuyển từ xe buýt sang phà.

Sau một hồi chật vật, đến nơi cũng đã gần trưa.

Khương Tri Nghi và Hứa Nặc sánh bước bên nhau.

Từ khi Giang Nhiên làm như vậy, ánh mắt mọi người nhìn Khương Tri Nghi rất lạ.

Tìm hiểu có, ghen tị có, tò mò có.

Khương Tri Nghi có chút đau đầu che mặt, quay đầu nhìn về phía Hứa Nặc từ khi Giang Nhiên xuất hiện có gì muốn nói nhưng lại thôi, mềm giọng nói: “Cậu muốn hỏi cái gì trực tiếp hỏi đi.”

Hứa Nặc đi thẳng vào vấn đề: “Cậu và Giang Nhiên...“.

“Là hàng xóm.” Khương Tri Nghi nói, “Không nói với cậu là bởi vì lúc trước tôi thật sự không quen biết cậu ta lắm, chắc là do tôi bất cẩn để chứng minh thư ở nhà, mẹ tôi vừa lúc nhìn thấy cậu ta, liền bảo cậu ta giúp mang tới đây.”

Khương Tri Nghi nói chuyện thẳng thắn, Hứa Nặc lúc đầu có chút khó xử, nhưng lúc này không còn như vậy nữa.

Cô ấy nói: “Bây giờ tôi nhớ lại những gì tôi đã nói với cậu vừa nãy, chuyện tôi thích Giang Nhiên, cảm thấy rất xấu hổ.”

“Làm gì có đâu.” Khương Tri Nghi dừng bước, nhìn Hứa Nặc nghiêm túc nói, “Không có gì phải xấu hổ, tình yêu trong sáng tuổi học trò, là một thứ rất tốt đẹp rất trân quý, cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện khiến người ta xấu hổ.”

“Cậu cũng không nên cảm thấy ngượng ngùng.”

Giọng điệu của cô nghiêm túc, dịu dàng, giống như gió thổi qua những ngọn đồi.

Hứa Nặc ngẩn người, giơ tay véo má cô: “Được rồi, lần này tha thứ cho cậu.”

“Ừm.” Khương Tri Nghi cong hai mắt cười cười, kéo tay Hứa Nặc đi ra khỏi khoang thuyền.

Phía sau các cô là Trình Thanh Thanh, cô ta như có điều gì suy nghĩ nhìn bóng lưng Khương Tri Nghi.

Chu Dao ở bên cạnh đụng vào bả vai cô: “Thanh Thanh, sao vậy?”

“Không có gì.” Trình Thanh Thanh lắc đầu, “Chính là cảm thấy Khương Tri Nghi và tôi tưởng có chút không giống nhau.”

“Đúng vậy.” Chu Dao bĩu môi, “Bề ngoài bộ dạng trông rất ngoan rất thuần khiết, trên thực tế...“.

Lời còn chưa dứt, đã thấy Trình Thanh Thanh cất bước xuống thuyền.

Mặc dù Mai Đảo và Ngư Lý rất gần, nhưng phong cảnh bốn phía thì rất khác nhau.

Đây là một hòn đảo nhỏ không có người ở, dân đảo địa phương rất ít, nhà cửa thưa thớt xây dựng mấy hàng, khách du lịch không tính là nhiều, nhưng cũng không tính là ít.

Nhà trường đã đặt toàn bộ homestay cho bọn họ, bốn người một phòng, Khương Tri Nghi và Hứa Nặc theo phân chia tìm được phòng của mình, sau khi đi vào mới phát hiện, bạn cùng phòng của các cô lại là Trình Thanh Thanh và Chu Dao.

Hứa Nặc nhớ tới việc trên xe lúc nãy, chợt cảm thấy như oan gia ngõ hẹp, xấu hổ muốn tìm một cái lỗ chui vào.

Thái độ của Chu Dao đối với các cô rất tự nhiên hào phóng, thấy các cô vào, đầu tiên là sửng sốt một giây, rồi lập tức nói: “Tôi và Thanh Thanh chọn giường bên trái, hai người các cậu ngủ bên phải, không sao chứ?”

Giường thuộc dạng giường lớn, may là mỗi người một người một cái chăn bông, điều hòa trong phòng cũng mở đầy đủ, nên sinh hoạt cũng khá thoải mái.

Hứa Nặc vội vàng lắc đầu, suy nghĩ một chút, nói với Khương Tri Nghi: “Vậy cậu ngủ cạnh tường, tôi ngủ ở giữa.”

“Được.”

Sau khi các cô thu dọn đơn giản một tí, giáo viên liền bảo lớp trưởng đến thông báo cho mọi người đi ăn cơm trưa, cơm trưa là ở đại sảnh tầng một, là chủ homestay tự làm một ít đồ ăn địa phương.

Bọn họ lần này đi nhiều người, nhà trường thuê tổng cộng hai căn homestay, nam sinh và nữ sinh không ở cùng một chỗ.

Sau bữa ăn, buổi chiều là thời gian để tự do đi chơi.

Buổi sáng bầu trời còn thoáng đãng, đến giữa trưa, mây đen lại đè xuống.

Trong giấc ngủ trưa, có người đến gõ cửa phòng và hỏi họ có muốn đến chỗ nam sinh để chơi không.

Bởi vì lần này nam sinh đi tương đối nhiều, cho nên trường đặt homestay cho bọn họ cũng lớn hơn nữ sinh một chút.

Ở lầu một có chỗ chơi game, một đám người bày bàn du ngoạn đang ở bên kia chơi.

Lúc Hứa Nặc đến hỏi cô có muốn đi hay không, Khương Tri Nghi đang ngủ mơ mơ màng màng, cô xoay người, nói một câu “Buồn ngủ quá”, liền tiếp tục vùi đầu ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi tỉnh lại, thì đã là hơn sáu giờ.

Giờ cơm chiều là tự do ăn, bởi vậy nhà trường không để cho bọn họ thống nhất đi ăn cơm, Khương Tri Nghi bụng đói đến kêu ùng ục, dụi dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, mơ hồ lại nghe thấy trên giường bên cạnh truyền đến một trận rên rỉ.

Cô ngẩn người, đi qua.

Trình Thanh Thanh cả người sắp nặn thành một con tôm trên giường, sắc mặt cũng trắng bệch, trên tóc đều là mồ hôi ướt sũng.

Khương Tri Nghi do dự một lát, hỏi cô: “Cậu bị sao vậy?”

Trình Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn cô một cái, lạnh lùng nói: “Không có gì.”

Khương Tri Nghi thò người sờ sờ trán cô, rất lạnh, cô lại trầm mặc một lát, uyển chuyển hỏi: “Có phải cậu bị... cái đó đang đến à?”

Trình Thanh Thanh không nói tiếp.

Khương Tri Nghi hỏi: “Đau bụng à?”

Trình Thanh Thanh không chừng là chê cô ồn ào, “Ừ” một tiếng: “Ngủ một giấc là được, cậu không cần quan tâm.”

Hải đảo buổi tối thật ra cũng không nóng, ngược lại, trong không khí thấm từng đợt từng đợt, cảm giác rất mát mẻ.

Lúc Khương Tri Nghi ngủ thì đều đắp chăn.

Cô mở điện thoại ra và nhìn vào thời gian, nói: “Không được thì tôi sẽ đi hiệu thuốc gần đó để mua cho cậu một ít ibuprofen và cái túi chườm ấm bụng.”

Mỗi lần cô đến ngày, cũng luôn đau đến chết đi sống lại, đối với trạng thái hiện tại của Trình Thanh Thanh thì thấy rất đồng cảm.

“Không--”

Trình Thanh Thanh không chịu nói, Khương Tri Nghi cũng đã thay giày đi ra cửa.

Chắc là mọi người còn đang chơi ở chỗ nam sinh, Khương Tri Nghi đi xuống lầu, phía dưới yên tĩnh lạ thường, chỉ có vài người rải rác đang ngồi ở bên bàn ăn cơm.

Nhìn thấy Khương Tri Nghi, đơn giản chào hỏi cô: “Cậu muốn đến bên kia chơi trò chơi sao?”

“Không phải, tôi đi hiệu thuốc mua chút đồ.”

“À.” Bạn học gật gật đầu, “Lúc trước ông chủ homestay nói đêm nay có thể trời sẽ mưa, cậu đừng ở bên ngoài quá lâu, nước biển sẽ dâng cao, không an toàn.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Khương Tri Nghi gật gật đầu, suy nghĩ một chút, vẫn rẽ trở về, cầm một chiếc ô, mới tiếp tục đi ra ngoài.

-

Hứa Nặc và Chu Dao chơi đến hơn tám giờ mới trở về.

Trong phòng tắt đèn, Trình Thanh Thanh đã ngủ thiếp đi.

Khương Tri Nghi không ở trong phòng.

Hứa Nặc gửi tin nhắn cho Khương Tri Nghi, đợi một lát cũng không nhận được hồi âm, cô xuống lầu tắm rửa rồi vẫn không nhận được hồi âm của Khương Tri Nghi.

Gọi qua và được thông báo rằng điện thoại đã tắt máy.

Trong lòng cô có chút bất an, đánh thức Trình Thanh Thanh đang ngủ say: “Cậu có biết Khương Tri Nghi đi đâu không?”

Trình Thanh Thanh giống như sửng sốt trong chốc lát: “Cậu ấy còn chưa về sao?”

Hứa Nặc hỏi: “Cậu ấy đi đâu?”

“Hiệu thuốc.”

Hứa sẽ mặc một bộ quần áo bên ngoài và chạy xuống cầu thang.

Bên ngoài trời mưa to như trút nước.

Căn homestay mà họ ở được xây dựng ngay bên bờ biển và vẫn cách khu dân cư tập trung của Mai Đảo một khoảng cách xa. Phần lớn người dân sống ở đây là khách du lịch.

Nước tràn lên, thời gian này, đã không còn ai dám đi ra ngoài.

Hứa Nặc vừa muốn xông ra ngoài, đã bị Thẩm Thời An và Lục Minh vừa tắm xong chuẩn bị trở về homestay bắt gặp: “Cậu đi đâu vậy?”

Chỗ ở của nam sinh bên kia không có chỗ tắm rửa, phải đi một đoạn đến trung tâm tắm tập thể đối diện để rửa mặt.

Hứa Nặc như sắp khóc: “Chi Chi biến mất rồi!”

-

Khương Tri Nghi đang trú mưa dưới một cái lều màu xanh bán đồ uống ban ngày.

Vật liệu là vải dầu, nhìn lung lay như sắp đổ, có chút không chịu nổi gánh nặng.

Nhưng lúc này cô đã không còn chỗ nào tốt để trú.

Nơi này cách nơi dân đảo ở còn một khoảng cách, cách homestay lại càng xa.

Cô đi được một nửa, mưa đột nhiên trào xuống, vốn tưởng rằng mưa mùa hè sẽ tạnh ngay, không ngờ mưa lại càng lúc càng lớn, cô đã ở chỗ này chờ gần một tiếng đồng hồ.

Mặc dù lớn lên bên bờ biển nhưng cô lại không thích nước lắm.

Đi về phía homestay, phải đi qua một đoạn bờ biển dài, cô lại gầy như vậy, sợ sẽ bị sóng triều cuồn cuộn cuốn đi.

Điện thoại của cô lại bị hết pin, cô quên mặc thêm quần áo trước khi đi ra ngoài, chiếc ô mảnh mai của cô mới dùng được một tí thì bị gãy.

Cô xoa xoa cánh tay nổi da gà, và nhìn thấy một vài chàng trai mặc áo sơ mi hoa với mái tóc sặc sỡ đang chạy về phía cô.

Chắc là dân địa phương đang chuẩn bị về nhà, tinh nghịch lắc lư đèn pin trong tay, khuôn mặt vô tình lóe lên, ánh mắt lạnh lùng, trông rất dữ tợn.

Khương Tri Nghi theo bản năng rụt vào bóng tối.

Nhưng trong thời tiết mưa lớn trống rỗng như thế này, cô đứng một mình ở đây thực sự rất dễ thấy.

Mấy nam sinh kia đi được một nửa, nhìn thấy cô, đột nhiên dừng bước.

Huýt sáo với cô, hỏi cô bằng tiếng địa phương: “Tại sao em gái lại ở đây một mình?”

“Tiểu muội thật xinh đẹp nha.”

Phương ngữ của Mai Đảo hơi giống với Ngư Lý, nhưng tối nghĩa hơn Ngư Lý.

Người đàn ông đang nói chuyện, dựa vào, và vài chàng trai vây quanh cô, giội nước lên đầu và quần áo của anh ta mà không chút lưu tình.

Khương Tri Nghi thật vất vả mới giữ quần áo khô một chút mà lại bị văng ướt.

Khương Tri Nghi theo bản năng lui về phía sau, sau lưng lại không cẩn thận đụng phải người phía sau, cô giật mình, vội vàng né tránh, cổ tay lại bị đối phương dùng sức giữ lại.

Người đó cười đến mức sặc sụa, mấy người khác thấy thế cũng đều cười ha ha theo.

Khương Tri Nghi mặt đỏ bừng, trái tim đập rất nhanh, cô cắn môi, ở trong đầu hồi tưởng lại cái gọi là kỹ thuật “phòng sói” mà trước đây cô được học.

Xách chiếc ô bị hỏng của cô lên, mạnh mẽ nâng lên và đánh vào chân người bên cạnh.

Sau đó thừa dịp đối phương đau đớn, cong chân bỏ chạy.

Một khối nước mưa lớn đập vào người cô.

Mấy nam sinh kia mắng vài câu tục tĩu, rất nhanh cũng đuổi theo tới.

Bốn phía ngoại trừ biển thì chính là trời, ngay cả một chút ánh đèn cũng không có.

Buổi tối Khương Tri Nghi chưa ăn cơm, lại đứng trong không khí lạnh lâu như vậy, lúc này rõ ràng thân thể có chút chịu không nổi.

Chân cô giẫm lên cát, lại bị gạch đá không biết từ đâu vấp phải, dưới chân lảo đảo --

Trong bóng tối, một bàn tay đột nhiên ôm cô lên.

Hơi thở tanh mặn của nước biển bị mùi xà phòng ấm áp sạch sẽ bao trùm, thân thể Khương Tri Nghi xụi lơ bị đối phương vững vàng ôm lên, đầu vùi vào lồng ngực anh.

Nghe anh khàn giọng nói: “Nhào vào lòng tôi à?”

Ngữ điệu vẫn như cũ vẫn rất lạnh lùng, giọng nói lại có chút tối nghĩa.

Mũi Khương Tri Nghi không hiểu sao lại đỏ lên, ngẩng mặt, hốc mắt đỏ hoe nhìn anh.

Hô hấp nhẹ nhàng của cô phảng phất lên yết hầu của anh, Giang Nhiên thở dài một tiếng, giơ tay lên, động tác rất nhẹ nhàng xoa sau đầu cô.

“Đừng sợ, không sao đâu.”

Đừng sợ.

Tôi đến để cứu cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.